Chapter 1: Học sinh mới
5h30 phút sáng, bầu không khí tĩnh mịch buổi sớm vì hồi chuông báo thức mà bị phá vỡ, một bàn tay to lớn với tay lên đầu giường, toang lấy chiếc điện thoại để kết thúc cái thanh âm chết tiệc này. Dáng người to lớn ngồi dậy, mặt mũi lờ đờ, đầu óc mê man vì vừa tỉnh thức sau một giấc ngủ dài. Lễ quốc khánh kéo dài gần một tuần lễ làm con người ta dường như đã bị lạc khỏi nhịp sống thường ngày. Đang ngồi thờ thẫn, chàng trai to lớn đã bị tiếng gọi của một người phụ nữ kéo về thực tại.
"Min-Hyung à, thức dậy đi con, hôm nay con phải đến trường đấy."
Cậu mơ màng đáp
"Vâng ạ"
Cậu đặt bàn đôi chân mệt mỏi xuống sàn, nhẹ nhàng lê bước đến nhà vệ sinh để chuẩn bị đi học. Vừa đánh răng, vừa lướt điện thoại, bỗng nhiên hiện một dòng tin nhắn.
"Các em hôm nay cố gắng đến lớp đầy đủ, lớp chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển trường."
Cậu lơ đi dòng tin nhắn vừa rồi, Min-hyung chưa từng hứng thú với việc kết bạn, nên việc một người mới chuyển trường dường như không phải là một thứ có thể làm cậu bận tâm. Vệ sinh xong xuôi, Min-hyung nhanh chóng đeo tai nghe, lấy chiếc xe đạp và đi tới trường.
Đường đi học hôm nay khá vắng, ắt hẳn là một kì nghỉ lễ dài đã khiến cho mọi người mất đi nhịp sống hằng ngày. Trời hôm nay cũng dịu dàng, so với cái nắng mùa hè gay gắt thường ngày. Min-hyung có thể cảm nhận được rõ từng tia nắng đang nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi gò má của cậu, một cảm giác thật dễ chịu. Đến trường cậu cất xe gọn gàng, đi thẳng ra canteen trường để mua đồ ăn sáng. Nhạc bên chiếc headphone của cậu được bật gần như to hết cỡ, chỉ cần tháo một bên tai thì người khác có thể dễ dàng nghe thấy được nhạc.
~...out of timeee, sayyy I'll love you girl but I'm out of time...~
Đắm mình trong thế giới riêng của bản thân, Min-hyung chả mảy may để ý đến chiếc ví trong balo của mình bị rơi ra từ lúc nào. Cậu đi đến canteen, order một hộp miếng trộn, cậu thường có thói quen để một ít tiền lẻ trong túi áo khoác, để tiện chi trả, nên bản thân vẫn chưa nhận ra là mình bị rơi mất ví. Nên cứ thế vội vàng đi vào lớp.
Cả quá trình vừa rồi vô tình bị một cậu trai nhỏ nhìn thấy, cậu vội vàng chạy tới nhắc chiếc ví lên, vừa định đuổi theo thì lại vô tình đụng trúng một bạn học sinh khác, thân hình khá nhỏ nên cậu trai ngã nhào xuống đất, vừa đứng dậy nhìn quanh thì Min-hyung đã đi lạc đâu mất, để tiện cho việc tìm kiếm, cậu trai nhỏ nâng niu chiếc ví trên tay mở ra, bên trái chiếc ví đựng thẻ căn cước. Nhìn lần lượt từ trên xuống dưới, tên Lee Min-hyung, 18 tuổi. Cậu sau đó nhìn tấm ảnh thẻ trên mặt căn cước. Thở dài. Cậu trai cứ thế đứng ngây người một lúc, được một khoảng thì trống trường vang lên, cậu lúc này mới chợt nhớ ra là mình phải đến lớp, cậu không nói không rằng vội vàng chạy.
Đến lớp 12A, màn chạy nước rút vừa rồi làm cậu trai không còn một chút sức lực nào, đứng trước cửa lớp thở không ra hơi. Vừa kịp lúc thầy giáo chủ nhiệm cũng vừa đến.
"Chào em, em có phải là Ryu Min-seok của trường DRX vừa chuyển tới đúng không?"
Cậu trai vội đáp
"V...Vâng ạ"
"Thầy tên là Lee Sang-hyeok, giáo viên chủ nhiệm của lớp, em chỉnh đốn trang phục trước khi vào chào các bạn nhé."
Nói xong thầy bước vào lớp.
Đồng thanh "Cả lớp chào thầy".
Thầy đặt cặp sách gọn gàng lên bàn giáo viên, đưa tay ra hiệu bảo đám học trò ngồi xuống. Sau đó dõng dạc lên tiếng.
"Chào các em, như thầy đã thông báo, hôm nay lớp chúng ta chào đón một học sinh mới từ trường DRX chuyển sang, mong các em giúp đỡ bạn nhé."
Không khí im lặng như tờ, ai cũng mong ngóng xem cậu bạn mới này là người như thế nào, mặt mũi ra làm sao. Một dáng vẻ nhỏ nhắn, chậm rãi tiến vào.
"Xin chào các bạn, mình là Ryu Min-seok, học sinh mới chuyển đến, mong các bạn giúp đỡ". Giọng trầm lặng, có hơi nhỏ. Nói xong thì gập người chào nhẹ.
"Min-seok à, em đi xuống ngồi kế cậu ở dưới bàn cuối tổ 1 nhé."
Thầy vừa dứt lời thì cậu nhẹ nhàng đi xuống, cậu ngồi gần một cậu bạn to lớn, đang vừa nghe nhạc vừa cặm cụi ăn bữa ăn sáng của mình, do đang 15p đầu giờ nên cậu trai cũng khá thản nhiên, không mảy may để ý sự tình. Min-seok thật ra cũng không để tâm, cậu đến trường để học chứ không phải để kết bạn. Thấy chỗ mình ngồi chiếc balo của tên to con kia chiếm mất, cậu lạnh lùng không nói không rằng lấy chiếc balo lên đặt xuống đất tựa vào chân của anh bạn to con kia, sau đó ngồi xuống quay mặt sang hướng cửa sổ. Anh bạn kia lúc này mới nhận ra có người mới đến ngồi kế mình. Theo phản xạ tháo tai nghe ra chào hỏi.
"Lee Min-hyung hân hạnh được làm quen với cậu, giúp đỡ nhau nha."
Min-seok thậm chí không thèm quay sang nhìn, chỉ ậm ừ một tiếng nặng trĩu cho qua. Điều này ít nhiều làm phật lòng anh bạn kia, lần đầu thấy một người thô lỗ như vậy. Nhưng rồi lại đành cho qua, vì Min-hyung thật sự không phải tuýp người để bụng những chuyện vặt như này. Nhưng rồi trong một thoáng chốc nào đó. Min-seok nghĩ, "Lee Min-hyung?", cậu lấy chiếc ví trong áo khoác ra kĩ càng kiểm tra, thì ra là anh bạn làm rơi ví ở canteen, may sao lại cùng lớp với mình. Lúc này cậu mới quay sang, thấy anh bạn kia đang gục xuống bàn nghe nhạc. Cậu thở dài một cái, sau đó nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai Min-hyung. Min-hyung ngẩng đầu dậy, nhìn thấy người bạn cùng bàn của mình.
Min-hyung ngẩn người, thề có chúa, đây là lần đầu tiên cậu gặp một người xinh đẹp đáng yêu đến thế. Mái tóc đen tuyền, làn da trắng hồng hào tựa như cành hoa anh đào được phủ một lớp tuyết đầu mùa, đôi mắt sâu thẳm, đôi môi căng mộng hồng hào. "Thề có chúa, đây là tiên tử à?". "Nhưng tại sao lại là con trai chứ?". "Điên mất thôi". Cậu không nhớ là đã tự chửi thề trong đầu bao nhiêu lần. Nhưng tiếng gọi của Min-seok đã kéo Min-hyung ra khỏi tâm trí bấn loạn của chính cậu.
"Này, này, cậu làm sao vậy hả?"
Min-hyung lúc này mới tỉnh.
"Hả, tớ không sao. Cậu gọi tớ có gì không?"
Min-seok không trả lời, chỉ đặt chiếc ví màu xanh nhạt lên bàn. Min-hyung lúc này mới ngớ người, mở balo ra để kiểm tra xem ví của mình còn bên trong không, lúc này mới ngỡ mình đã bị rơi mất ví. Vừa cầm chiếc ví vừa vuốt vuốt.
"Aigoo, cảm ơn cậu nhiều lắm, may mà cậu nhặt được, không thì đóng giấy tờ của tớ toang mất rồi."
Cậu trai nhỏ bên cạnh từ lúc nào đã đeo tai vào từ lúc nào, lấy tập sách ra để chuẩn bị cho bài mới. Đôi mày của Min-hyung khẽ rung bần bật, cậu bắt đầu thấy khó chịu với anh bạn cùng bàn, có cần phải thô lỗ thế không, chỉ muốn nói cảm ơn thôi mà? Cả hai cứ thế không nói chuyện gì thêm. Tiết học cũng bắt đầu, cả hai tháo tai nghe và bắt đầu chuẩn vào tiết. Tiết đầu tiên trong tuần này là môn toán, của chính thầy Lee Sang-hyeok giảng dạy. Vừa vào được một lúc, thấy thầy đang viết tiêu đề của bài mới, Min-hyung tranh thủ quay sang nói chuyện với Min-seok một tí.
"Này cậu, chuyện vừa rồi cảm ơn nha. Aiss, mà môn toán khô khan thế này mà lại học vào đầu tuần, chán chết mất..."
Mãi luyên thuyên không để ý, thầy giáo đã bắt đầu giảng sang lý thuyết của bài – một phần cực kì quan trọng. Min-seok đang chăm chú bị ngắt quãng, tỏ ý khó chịu, quay sang lườm người bên cạnh.
"Dừng lại đi được không? Tôi đâu có thân gì với cậu?"
Câu nói vừa rồi như tát nước vào mặt Min-hyung. Cậu thôi không nói nữa, mặt rũ xuống mà chăm chú nghe giảng. 2 tiết đầu tiên cứ thế mà kết thúc. Trống ra chơi vang lên.
Min-hyung mừng như được mùa, hai tiết vừa rồi tựa như cả thế kỉ, vừa chán môn toán, vừa quê vì bị mắng. Min-hyung đứng dậy nhìn sang Min-seok, anh bạn nhỏ này lại đeo tai nghe và tiếp tục chuẩn bị bài cho tiết tiếp theo. Min-hyung thầm nghĩ "chậc, có cần phải như thế không?", nhưng không để tâm quá lâu, cậu đi lên đầu bàn để rủ bạn xuống canteen để mua nước. Cậu đã mua tận 2 chai nước. Anh bạn kế bên bất ngờ.
"Này, bình thường mày uống có một chai mà? Mua cho tao à?"
Min-hyung trầm giọng
"Mày nằm mơ à Hyeon-joon? Tao mua cho cậu bạn mới chuyển vào lớp."
Hyeon-joon trố mắt
"Cái gìiiiii? Tao nhờ mày mua cho tao một chai nước có bao giờ mày đi chưa hả? Nay mày lại đi mua nước cho cái thằng mới gặp 90 phút trước."
Min-hyung rối rít phân bua
"Ban nãy, tao lỡ lắm mồm làm cậu ta mất tập trung, chỉ là thấy có lỗi thôi."
"Mày vớ vẩn vừa thôi, bạn với chả bè."
Min-hyung không quá bận tâm. Cả hai vừa tán gẫu vừa đi lên lớp. Vào đến lớp thì cả hai về chỗ ngồi của mình. Chưa kịp đi tới chỗ, cậu đứng ở bàn đầu nhìn xuống, thấy Min-seok vừa bị một đám 3 4 thằng cùng lúc vây quanh. Thằng đứng giữa lên tiếng.
"Này, làm quen một tí đi chứ hả, tao tên *Một cái tên xấu xí*, vừa vào lớp mà cứ im lặng như thế này là không được đâu."
Min-seok tháo một bên tai nghe, lườm ngoắc lên cái thằng vừa phát ngôn câu vừa rồi. Đôi mắt hình viên đạn, gần như xé toạc đôi mắt của tên đối diện.
Hơi bất ngờ trước cách Min-seok hành xử, nó khựng lại một nhịp, nhưng rồi vẫn tiếp tục.
"Mày lườm cái đéo gì hả?".
Min-seok nắm hai tay rõ chặt, giọng cậu bình tĩnh đến bất ngờ.
"Dừng lại đi mà"
Vừa dứt câu, tập vở trên bàn cậu bị thằng đầu đàn đó đẩy một phát rơi xuống sàn. Min-seok không phản kháng, chỉ cúi xuống lụm sách vở lên. Thằng đầu đàn ra hiệu cho hai thằng em kế bên của nó, ý muốn đánh. Vừa kịp giơ tay, từ đâu đã bị một cậu trai siêu to lớn hất vai đẩy ra.
"Bớt đóng vai đầu trâu mặt lợn đi, tụi mày làm tao buồn nôn đấy."
3 thằng vừa rồi thấy Min-hyung thì lùi lại nửa bước, thằng đứng giữa mắt vẫn lườm. Min-hyung – sẵn đã rất khó chịu vì đầu tiết toán bị phũ, đập thẳng chai nước đang cầm trên tay lên đầu nó.
"Tao bảo là tao buồn nôn."
Cả lớp ồ lên, bất ngờ vì cú đánh vừa rồi. Hyeon-joon cũng há hốc mồm, lần đầu tiên nó thấy Min-hyung cọc cằn như vậy, vốn dĩ Min-hyung không phải là đứa hay đánh nhau, mặc dù nó có học võ, vì đa phần tất cả mọi người đều biết đến thân thế nhà nó, nên cũng hiếm có đứa nào dám đụng vào. 3 thằng đó thấy vậy nên thôi bỏ qua không dám đứng lại nữa. Min-hyung ngồi xuống bàn, toan quay sang để hỏi thăm bạn, nhưng Min-seok đã đeo tai nghe vào mà ngồi học tiếp. Lần này chủ động hơn, Min-hyung gõ nhẹ vai bạn.
"Này, tôi xin lỗi lúc nãy đã làm phiền cậu tiết toán. Mà tên cậu là gì vậy?" Tay đặt chai nước lên bàn.
Trầm lặng đến đáng sợ, Min-seok bảo
"Min-seok, Ryu Min-seok." Tay vẫn lấy chai nước cất vào balo.
Min-hyung không nói gì tiếp cả. Buổi học hôm đó kết thúc trong im lặng. Cả hai cũng lẳng lặng nhà ai người nấy về. Tối hôm đó, Min-hyung như thường lệ rảnh tay vào instagram để xem feed. Một hồi lâu, đột nhiên trên trời rơi xuống, thanh gợi ý hiện lên một cái tên, @keria_minseok. Avatar trắng, account set private, followers chỉ vỏn vẹn vài người. Nói gì thì nói, dù Min-seok thô lỗ là vậy, nhưng Min-hyung nói thật là vẫn cảm thấy khá thoải mái, Min-seok là một trong số ít người cho cậu cảm giác đấy, cảm giác người ta đối xử với mình như một người bình thường, vốn dĩ Min-hyung trong trường rất nổi tiếng, ai cũng biết đến cậu, thành ra đôi lúc cậu cảm thấy hơi ngột ngạt khi phải gồng mình tỏ ra thân thiện, lần đầu tiên gặp một người phũ mình đến vậy, lại còn trông rất xinh nữa chứ. Nghĩ đi nghĩ lại một khoảng, Min-hyung quyết định ấn follow. Cậu không mong đợi gì cả, điện thoại sau đó tắt đi, cậu chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com