Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Lee Minhan đã được 4 tuổi, đến lúc bé con phải đi học mẫu giáo rồi. Dù em có chút luyến tiếc vì sẽ chẳng có ai hùa theo mấy trò con bò của em khi ở nhà nữa nhưng cũng đành thôi, đây là vì sự phát triển của con mà. Minhan cũng chẳng muốn đi học một chút nào, bé vốn thông minh nên chỉ cần ba nhỏ dạy một chút là lập tức hiểu ngay, cần gì phải đi học. Bé con cũng chỉ thường ở nhà, không tiếp xúc nhiều với xã hội bên ngoài nên càng trở nên sợ sệt và không thích hơn, Minseok hiểu chứ, có lẽ thằng bé lo lắng về việc mình sẽ không thể kết bạn chăng?

"Không đi học không được hả Minhyung?'

"Ba lớn, không đi học có được không ạ?"

"Không được đâu"

Minhan khẽ nhìn papa của mình, em hiểu ý liền lập tức hành động. Em ngồi lên đùi Minhyung, câu lấy cổ hắn mà làm nũng. Ánh mắt có chút đáng thương mà nài nỉ. Hắn chẳng từ chối nhưng vẫn giữ cái vẻ nghiêm nghị của mình, tay vòng ra sau ôm lấy eo người kia, tránh để cái sự hậu đậu của em làm em ngã.

"Minhyungie, đi mà, không đi học cũng được mà"

"Em có thể dạy Minhan thật tốt, em hứa đó"

"Không được, Minhan cứ suốt ngày ở trong nhà như vậy cũng không tốt, phải cho con trẻ được tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài. Học cách kết bạn và cư xử sẽ tốt hơn. Minseokie không được mè nheo đâu đấy, anh gửi bạn đi nhà trẻ luôn bây giờ "

"Nhà trẻ nào trông được em thế?"

"Nhà trẻ Minhyung, anh trông"

Em bĩu môi rồi nhìn Minhan thở dài

"Minhan ơi, papa hết cách rồi "

Ngày hôm sau, Minhan đi đến trường trông buồn hiu, chẳng nói chuyện với ai cả, bé con chỉ ngồi một góc cầm chiếc khăn mà papa đưa cho thôi. Cô giáo đã hết sức hỏi han để giúp Minhan hòa nhập hơn nhưng có vẻ bé con không thích một chút nào

"Minhan à, con ra đây chơi cùng các bạn có được không nào?"

"Ư...."

"Sao thế? Con khó chịu chỗ nào thì nói cho cô biết nhé"

"...."

"Có vẻ Minhan thích sự yên tĩnh ha?"

Đến chiều khi Minseok đến đón bé con mới mở lời, dang hai tay ra đòi em bế

"Hôm nay đi học có vui không nào?"

"Không ạ"

"Sao lại thế?"

"Minhan ghét đi học"

Là một bậc phụ huynh đương nhiên em vô cùng quan tâm đến bé con của nhà mình. Sau một tuần vẫn chẳng thấy tiến triển gì hơn, em cầm tay Minhan mà khuyên nhủ

"Minhan à, con nên kết bạn"

"Sao phải kết bạn ạ?"

"Vì có bạn bè sẽ rất vui"

"Papa, bạn bè có quan trọng không ạ?"

"Có chứ, họ sẽ bên ta lúc ta buồn và dành những điều tốt đẹp cho ta"

"Như papa và ba lớn sao?"

"Không giống đâu, bạn bè là để chia sẻ còn tình yêu thì chỉ là duy nhất thôi"

"Người lớn thật khó hiểu, Minhan sẽ cố kết bạn mà"

Thấy nhóc con nhà mình có vẻ hòa nhập hơn nên em cũng thấy yên tâm. Vài ngày sau em phát hiện trên người Minhan có một số vết trầy xước. Em ngồi xuống nói chuyện với con, ban đầu Minhan chẳng nói gì cả, toàn né tránh thôi. Sau một hồi tra hỏi em mới biết nguyên do

"Minhan à, con chơi đùa không cẩn thận nên bị ngã sao?"

"Không ạ...."

"Thế thì tại sao?"

"Sinno đánh con"

Nghe được nguyên do làm Minseok điên tiết. Vì sáng có công chuyện nên em không nán lại lâu được, buổi chiều em đến trường mẫu giáo từ rất sớm. Mặt mày giận dữ bước vào trường

"Thằng nào là Sinno đâu?"

Cô giáo thấy em có vẻ cáu liền bàng hoàng, hỏi xem có chuyện gì

"Sao vậy ạ?"

Rồi phụ huynh của Sinno và thằng nhóc ấy ra nói chuyện cùng em

"Con chị đánh con tôi đến nỗi trầy cả tay đấy"

"Trẻ con nô đùa là chuyện bình thường, sao cậu phải để ý thế cơ chứ?"

"Chơi đùa khác chứ? Chơi kiểu gì mà lại làm Minhan nhà tôi bị đau hả?"

"Nè cậu, con cậu cũng là con trai, nó không yêu ớt đến thế đâu"

"Này chị, chị vừa vừa phải phải thôi nha? Con tôi, tôi còn chưa đánh thì con chị có tư cách đách gì mà đánh nó?"

Rồi bỗng người đàn ông to lớn từ đâu bước ra, hắn ta ra hiệu cho người phụ nữ tránh đi rồi cau mày nhìn em

"Cậu đừng có ăn hiếp vợ tôi"

"Gia đình gì mà như hạch vậy?"

"Ý cậu là sao?"

"Là như giẻ rách chứ sao?"

"Muốn đấm nhau hả thằng kia"

"Này nhóc con, ông đây chưa sợ ai bao giờ đâu. Minhan lùi ra đi con"

Đang định thủ thế thì Minhyung ngoài xe bước đến ngăn lại. Với thân hình trai 1m81 đô con lực lưỡng thì nhà kia cũng có vẻ lùi một bước

"Quản con anh đi, đừng để chuyện này lặp lại lần hai"

Rồi hắn bế Minhan và dắt tay em ra ngoài. Suốt dọc đường Minhyung có vẻ không vui điều gì đó, mặt cứ hằm hằm đầy sát khí.

"Minhyung sao thế?"

"Bạn không nên giải quyết chuyện này bằng vũ lực"

"Gì chứ? Con nhà bọn họ đánh bé con nhà mình đấy"

"Như thế cũng không được"

"Tại sao? Mắc mớ gì em phải nhịn những người đã làm con em bị thương? Bạn thì biết cái gì chứ? Bạn không thấy vết trầy xước đó rất đau sao?"

"Dù có thế nào đi chăng nữa, không được tùy tiện dùng biện pháp đó, thương lượng không tốt hơn à?"

"Sao em phải thương lượng với cái nhà chết tiệt đó?"

"Miệng hư"

"Ừ"

Về đến nhà em chẳng thèm nói chuyện với Minhyung một câu, còn tỏ ra rất cáu gắt. Đùng đùng rời khỏi nhà, đến tận tối hắn vẫn chưa thấy em về

"Ba lớn ơi, papa giận rồi"

Mãi không thấy em về nên hắn vội vàng lái xe đi tìm

"Minhan ngoan, ở nhà chờ ba lớn. Ba đi tìm Minseok"

Nhận được cuộc gọi của Wooje hắn mới biết em ở gần sông Hàn, vội chạy xe ra đón

"Ryu Minseok "

Em quay lại, thấy hắn liền đứng dậy muốn bỏ đi. Chân m63 chạy không nhanh bằng m81, cuối cùng cũng bị giữ lại

"Minseokie"

"Cái gì? Bạn tìm em làm gì?"

"Trễ rồi còn ra đây làm gì?"

"....."

"Anh hỏi bạn đấy"

"....."

Thấy mặt bạn nhà có vẻ nhăn nhó bất mãn, Minhyung đành phải xuống nước dỗ ngọt. Dù sao em ngang ngược bao năm rồi, ngang ngược thêm một ngày cũng không sao cả. Hắn dỗ em cũng đã hơn 10 năm, dỗ nữa cũng không thành vấn đề

"Bé ngoan, trả lời anh có được không?"

"Em ghét bạn"

"Sao lại thế?"

"Em không nói chuyện với người em ghét"

"Minseokie à, anh không muốn bạn đánh nhau, nếu đánh nhau bạn sẽ bị thương mất. Không phải bạn đau lòng vì Minhan sao? Anh cũng sẽ đau lòng khi thấy tình yêu của anh bị thương chứ"

"Ưm...."

Đến lúc này em đã có chút mềm lòng rồi

"Anh xin lỗi bạn bé vì đã lớn tiếng với bạn, anh mời bạn đi ăn món ngon đền bù nhá?"

"Không cần"

Nói không cần mà bụng em đã đánh trống khua chiêng mất rồi. Lúc nãy vì quá giận nên em không mang theo tiền, giờ thì đói meo, bụng kêu ọc ọc ọc bán đứng em

"Không cần á?"

"Cần...."

"Bạn muốn ăn gì nào?"

"Mì tương đen"

"Anh đưa bạn đi ăn"

"Hứ, em chưa hết dỗi đâu"

Minhan ở nhà lấy phần ăn đã được Minhyung chuẩn bị sẵn ra ngồi ăn rất ngon miệng

"Ba lớn có bị ngủ sô pha không nhỉ? Lo quá"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com