Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khóc

Sau trận đấu khó khăn thì đội hình 5 người T1 di chuyển ngay vào phòng chờ, nơi vị đội trưởng Lee Sanghyeok đã chờ sẵn ở đấy. Hyeonjoon cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngước mặt lên nhìn anh lớn dù chỉ là một cái. Mặt út sữa thì buồn hẳn ra, em cứ lấy tay gãi đầu rồi nhăn nhó mãi. Em nhỏ Sungwon thì liên tục ma sát hai bàn tay vào với nhau khiến nó đỏ ửng lên. Chính bản thân em bây giờ cũng rất khó chịu khi phải đối mặt với người anh lớn của mình, chính miệng em nói sẽ thắng cơ mà, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ? Em định rời đi nhưng bị Minhyung níu lại. Thế nhưng hỗ trợ T1 chỉ nhìn xạ thủ của mình một cái rồi lập tức rời khỏi nhà thi đấu. Em nhét tai nghe vào rồi bật hết âm lượng lên, đi mãi đi mãi mà chẳng biết sẽ đi đến đâu. Trong phòng chờ không khí đầy ngột ngạt, anh lớn bắt đầu lên tiếng để an ủi các em

"Không sao mà, các em đã rất cố gắng rồi phải không nào?"

Hyeonjoon lên tiếng nhận lỗi ngay sau lời an ủi của người đội trưởng

"Là lỗi của em, em gank không hiệu quả, phối hợp không ăn ý"

Wooje cũng giơ tay lên ý kiến

"Là lỗi của em ạ, trận đầu em đã đi lane thua khiến trận đấu trở nên khó khăn hơn. Em xin lỗi "

Sungwon thấy các anh lớn đều nhận lỗi thì cũng lên tiếng, mắt em có chút rưng rưng. Có lẽ em đã rất tự trách mình sau trận BO3 khắc nghiệt

"Không phải đâu, lỗi của em là lớn nhất. Em không làm tốt, em xin lỗi mọi người"

Minhyung thì vẫn đứng một góc im lặng suy nghĩ. Hắn suy nghĩ xem hỗ trợ của mình đang như thế nào, mấy ngày nay em tương tác với Minhyung rất hạn chế, hầu như không có thời gian riêng với nhau. Hắn cũng cảm thấy dạo này em có chút stress, hay nổi quạo. Vốn Minhyung định dùng trận BO3 này để dỗ dành cho tình yêu nhỏ nhưng kết quả lại không được như mong muốn, xạ thủ nhà T1 trút một hơi thở dài, đôi mắt nhuộm một màng đen u buồn đầy tâm sự. Sanghyeok bước đến xoa đầu Sungwon, khen em đã làm tốt bổn phận của một người chơi đường giữa. Sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Wooje rồi ôm lấy Hyeonjoon vào lòng

"Không sao mà, sau cơn mưa trời lại sáng. Chỉ cần các em nỗ lực, chiến thắng nhất định sẽ ghé thăm. Chúng ta làm tốt hơn trong lần sau nhé?"

Nhận được lời an ủi từ anh lớn, tất cả mọi người như trút được gánh nặng trong lòng. Những đứa trẻ mang đầy sự bất an và uất ức tuôn hết ra ngoài. Bắt đầu là tiếng thút thít từ người đi rừng của T1, em vốn là một người hay mít ướt mà, khóc vì stress cũng là điều bình thường.

"Hức...hức..."

"Hyeonjoonie lại bắt đầu mít ướt rồi"

"Ư....em cũng đâu có muốn như vậy... nhưng mà huhu....em buồn lắm, em không biết phải làm sao nữa"

Rồi đến tiếng khóc vỡ oà của Wooje, em nắm lấy tay áo của Sanghyeok mà giật giật, mắt thì ngấn lệ tuôn trào ra

"Oa...em xin lỗi... Sanghyeok
hyung...em..."

"Cả Wooje nữa sao?"

Em Sungwon cũng bắt đầu rưng rưng theo, em lấy tay áo lau đi nước mắt của mình. Thấy vậy, anh Sanghyeok liền xoa đầu em

"Muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần nhịn"

"Sanghyeok hyung...hức..."

Có lẽ lũ trẻ này đã chịu quá nhiều áp lực, để rồi một trận thua khiến chúng vỡ oà hết tất cả các cảm xúc của mình. Không biết rằng họ đã sai ở đâu nhưng chỉ cần họ còn sát cánh bên nhau, họ nhất định sẽ chiến đấu cùng nhau hết mình. Anh Sanghyeok dang tay đón những em nhỏ vào lòng để dỗ dành, sau 15 phút hơn thì tâm trạng mọi người cũng đã ổn định. Wooje cong môi nhìn vị trí đi rừng

"Xả stress bằng cách khóc cũng không tệ lắm"

"Vậy thì đừng có chọc anh mày là đồ mít ướt nữa"

"Nhưng anh mít ướt thật mà"

"Hyeonjoon không dụi mắt nữa, đỏ hết lên cả rồi"

"Thấy chưa? Anh chỉ toàn mít ướt để anh Sanghyeok phải nhắc nhở thôi"

"Mày cũng vừa khóc còn gì"

"Đấy là... Em sợ anh khóc một mình sẽ mất mặt, em khóc chung để anh đỡ quê thôi..."

Sungwon nhìn người chơi xạ thủ vẫn im bặt từ nãy đến giờ

"Anh Minhyung có ổn không ạ?"

"Anh ổn mà, Sungwon đừng buồn mà hãy về nghỉ ngơi thật tốt nhé"

Faker phẩy tay về phía chàng xạ thủ trẻ tuổi

"Đi đi, tìm Minseok. Chỉ có em biết em ấy ở đâu thôi, anh nhắn tin nhưng em ấy không đọc"

"Em biết mà, em đi ngay đây"

"Nhóc chắc là mình đang ổn chứ? Có muốn khóc trước khi đi tìm em ấy không?"

"Em ổn mà"

Minhyung chạy thẳng đến công viên, nơi mà cả hai đứa thường lui tới trong những ngày thi đấu mệt mỏi. Ở một chiếc ghế dài xa xa, hắn thấy em. Em đeo tai nghe, ngồi một mình nhìn vào vô định. Minhyung bước đến một cách thật nhẹ nhàng để tránh làm em giật mình. Thấy bóng người, em liền ngước nhìn lên. Đập vào mắt em là chàng xạ thủ với bộ mặt tươi cười, hắn như mặt trời vậy, Minhyung tới đây để sưởi ấm em sao?

"Minseokie có ổn không thế?"

Hắn tháo tai nghe của em ra rồi xoa lên mái tóc mềm của em

"Sao bạn lại hỏi thế?"

"Vì anh quan tâm bạn"

"Em ổn mà"

"Thật chứ?"

"Đương nhiên là thật rồi. Em cũng đâu còn nhỏ như Sungwon"

"Em bé à, nếu bạn cảm thấy không ổn thì phải nói với anh chứ. Mấy ngày nay trông bạn stress như thế, anh đều biết đấy nhé"

"Em đã bảo em ổn rồi cơ mà, sao bạn nói nhiều thế?"

"Vì anh thích bạn, anh không chịu nổi khi thấy bạn buồn"

"......"

Minhyung dùng hai tay nâng mặt em lên rồi khẽ áp lên môi em một nụ hôn phớt để trấn an em lại

"Nếu bạn thấy khó chịu thì cứ khóc đi"

"Không...."

"Nếu bạn thấy ngại thì anh che mặt lại rồi"

"Ư...."

Ngay khi người kia che mặt lại thì toàn bộ cảm xúc của em tuôn trào ra, em khóc như mưa, như thể thế giới này đang ngược đãi em vậy

"Oa... Minhyung toàn bắt nạt em thôi"

"Anh không bắt nạt bạn"

"Hức...bạn toàn khiến em phải mất mặt"

"Khóc đâu phải điều gì mất mặt chứ?"

Hắn khẽ dùng tay áo của mình lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má em

" Bạn kiểm tra tin nhắn đi, mọi người đều rất lo lắng cho bạn đấy"

Em mở điện thoại lên, thông báo đầu tiên là của anh Sanghyeok với nội dung như sau

"Đừng quá áp lực, em rất giỏi "

Kế tiếp là tin nhắn từ anh Hyukkyu

"Em đã làm tốt rồi, đừng tự trách bản thân mà hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé"

Ngay bên dưới là tin nhắn từ anh Kwanghee

"Nhóc con đừng buồn, hôm nay em đã làm tốt rồi, lần sau cố gắng lên nhé
"
Và cuối cùng là tin nhắn từ anh Changhyeon

"Nhóc lùn không được buồn đó nha, không thì sang nhà anh tâm sự đi"

Vừa đọc em vừa rơm rớm nước mắt, hoá ra ngày hôm nay cũng không tệ đến thế. Em có rất nhiều người quan tâm đến em, em còn có Minhyung ngay bên cạnh nữa. Minhyung đã an ủi em nhiều rồi, em cũng muốn biết tâm trạng hiện giờ của hắn ra sao. Em choàng tay ôm cổ người kia

"Hiện tại Minhyung đang cảm thấy như thế nào?"

"Anh chẳng cảm thấy gì cả, anh vẫn ổn"

"Không cảm thấy gì á? Không thấy yêu em luôn à?"

"Cái đấy thì bao giờ cũng thấy hết, thấy yêu Minseokie mọi lúc"

"Minhyung này, em sẽ kể với bạn nếu em thấy buồn vì thế nếu Minhyung thấy không ổn thì cũng phải nói cho em biết nhé?"

"Anh hứa, khi nào thấy không ổn sẽ lập tức báo với Minseokie "

"Em sẽ là bác sĩ tâm lý của riêng bạn"

"Chà, quả là một bác sĩ giỏi, anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi "

"Quả là một bệnh nhân ngoan, thưởng bạn được hôn bác sĩ "

Cả hai cùng cười tít mắt, dưới ánh đèn hiu hắt chàng xạ thủ hôn sâu hỗ trợ nhỏ của mình. Cả hai như hòa lại thành một, khi hết hơi, em từ từ mở mắt ra, trán chạm trán. Minhyung có vẻ rất vui, hắn nhìn em mãi không rời

"Bạn nhìn gì thế?"

"Nhìn tóc của bạn"

"Không được chọc em....em dỗi đấy"

"Đáng yêu mà, bệnh nhân thấy vẫn chưa khoẻ, bác sĩ cho anh hôn thêm một cái nữa nhé?"

"Bác sĩ đồng ý "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com