Giọt mồ hôi trên trán người (18+)
Nhỏ hơn tuổi em gấu trắng Poby phiền quay đầu nha
________________________________
Lại là một ngày dài, và Ryu Minseok lại trở về căn phòng mà em đã sinh hoạt suốt ba năm qua. Mọi thứ trông vẫn y như hồi sáng khi em rời khỏi đây, vẫn là chiếc giường với ga màu xanh nhạt, vẫn là tủ quần áo chất đầy những chiếc áo phông xinh xắn và quần bông ấm áp, vẫn là những con thú nhồi bông đáng yêu chồng chất. Mọi vật vẫn thế, nhưng giờ đây chúng lại chẳng cho em cái cảm giác ấm áp thường ngày.
Tinh! Tiếng thông báo điện thoại vang lên, không quá lớn nhưng đủ để đánh thức em khỏi đám mây suy nghĩ, thứ đang trôi lềnh bềnh quanh đỉnh núi, nhất quyết chẳng để cho em được nhìn rõ điều gì.
[Cún qua phòng anh đi]
Là Minhyung. Em và người chơi xạ thủ vẫn luôn có một sự ăn ý. Trên sân đấu, họ là một thể, người nọ tốc biến tránh chiêu, người kia sẽ tốc biến chắn chiêu, người nọ có gan bay vào mở giao tranh, người kia sẽ có gan ném người nọ vào giao tranh. Họ là cặp đôi đường giữa đáng gớm nhất giải đấu, hoặc ít nhất, họ từng.
Dù vậy, ngoài cuộc sống, có nhiều người cho rằng sự bất ăn nhập từ ngoại hình, sở thích, tính cách sẽ là rào cản của cả hai. Họ nghĩ đúng, chỉ là họ sẽ vĩnh viễn không biết, cún nhỏ và gấu lớn có một loại ăn ý khác.
Ăn ý trong việc dùng biệt danh.
Và ăn ý trên giường.
Chả mấy chốc em đã đứng trước cửa phòng của Lee Minhyung. Tiếng gõ cửa chẳng cần vang tới lần hai thì Minseok đã được kéo vào lồng ngực ấm nóng của bạn tình.
Minhyung ghì chặt em, tựa như muốn khảm em vào người, để em vĩnh viễn ở bên gã, yêu thương gã, cười duyên với gã và rên rỉ dưới thân gã. Tay nhỏ của Ryu Minseok mang theo hơi lạnh, chầm chậm vuốt tấm lưng nóng như đỏ lửa của gã.
“Việc chuyển nhượng-”
Vốn muốn nói chuyện vài lời trước, vậy mà em lại bị người kia thình lình kéo vào một nụ hôn sâu. Lee Minhyung ở ngoài căn phòng này, sẽ luôn chiều theo mọi ý muốn của em, dù cho nó có bất thường tới đâu, dù cho nó có làm phần J trong gã rục rịch khó chịu, dù cho nó có làm gã tổn thương. Nhưng Lee Minhyung đằng sau cánh cửa căn phòng này, sẽ luôn là người kiểm soát Ryu Minseok.
Không sao, chiều theo ý gã, em cũng chẳng thiệt gì. Não bộ em chỉ kịp nghĩ tới thế, rồi nhanh chóng bị môi lưỡi người kia kéo thần hồn đi mất. Khuôn miệng bọn họ cứ dính lấy nhau chẳng rời, tiếng chẹp chẹp vang lên vừa ngại ngùng vừa kích thích.
Minhyung bồng em lên, một tay giữ lấy bờ mông căng tròn mê người của em, một tay luồn vào chậm rãi xoa eo nhỏ. Hai chân em trắng bóc, thân thuộc quắp lấy thân gã.
Nụ hôn được dứt ra, kéo theo đường chỉ bạc dài cũng là lúc em được gã trân trọng đặt trên giường.
“Minseokie, cởi ra cho anh xem nào.”
Lời nói trên giường của Lee Minhyung là mệnh lệnh mà Ryu Minseok bắt buộc phải tuân theo. Ngoan thì sướng, hư thì khóc. Chưa kể, đôi mắt gã nhìn em như thế, có muốn ương bướng không nghe lời cũng không thể.
Người hâm mộ của bọn em, thường nói về miệng mèo của anh Sanghyeok, về gò má đầy thịt của nhóc Wooje, về đôi mắt của thằng Hyeonjoon, về nốt ruồi lệ của em, và về nụ cười của Minhyung. Nhưng em, em sẽ nói về đôi mắt của bạn xạ thủ.
Lee Minhyung của em, có đôi mắt giàu cảm xúc lắm. Khi gã tập trung vào trận đấu, đôi mắt gã toàn là sự quyết tâm. Khi gã nhìn fan, đôi mắt gã toàn là sự cảm kích, trân trọng. Khi gã chơi với Doongie, đôi mắt gã toàn là vui vẻ. Khi gã ngồi với đồng đội, đôi mắt gã toàn là sự bình yên. Khi gã ở cạnh em, đôi mắt gã chỉ toàn là tình.
Chính cái tình đó, làm em chẳng tài nào thoát nổi. Em cứ ở trong chiếc lọ tình ái gã trao cho mà ngắm nhìn thế giới tươi đẹp ngoài kia, để rồi có ngày nhận ra, yêu thương gã trao cho em rót đầy chiếc lọ nhằm nhấn chìm đứa trẻ không biết bơi là em trong đó.
Đập vỡ chiếc lọ là cách duy nhất để em sống sót, nhưng đập vỡ chiếc lọ cũng sẽ là cách ghim những mảnh vỡ kia vào tim người em yêu.
“Minseokie, nhìn anh.”
Lee Minhyung biết, yêu thương của gã lại để đầu óc trên mây rồi. Đang khỏa thân trên giường của gã, xinh đẹp như thế, mà lại không để tâm tới gã, có hơi mất mát đấy.
Ryu Minseok đưa đôi mắt to tròn nhìn lại gã, và gã biết, cậu em của gã lại lớn thêm một vòng. Nước da của em rất trắng, là kiểu trắng vì ở trong phòng nhiều nên nhìn như nào cũng thấy em tinh khiết như một thiên thần chẳng dính bụi trần.
Gã không nói nữa, hoặc là không thể nói nữa, bởi lửa tình đã dâng lên tới mức báo động trong lồng ngực rồi. Nếu gã không được ôm em, hôn em, đưa thân dưới của mình dán chặt vào em thì gã cũng chẳng thiết sống nữa. Bởi em ơi, em là lẽ sống của gã, và một khi gã có cơ hội được yêu em, gã sẽ không ngu ngốc đánh mất nó.
Minhyung cúi xuống, ngậm lấy môi xinh của em. Lần này nụ hôn thiếu đi chút cuồng nhiệt, nhưng lại nhiều hơn sự day dứt. Gã vẫn đang bận gặm cắn, hút lấy vị ngọt nơi em, nhưng tay gã lại quá rảnh rỗi chu du trên bầu ngực trắng hồng. Tay xạ thủ quen thuộc di di nụ hoa của em, hết vuốt ve lại nhấn nhá, không lần nào là không thành công làm em sướng tới run rẩy.
Môi trên của Minseok được tha mạng, thì môi dưới phải chịu trận thay. Bàn tay nãy giờ vẫn đang sờ nắn mông em trượt xuống vuốt ve lỗ nhỏ. Lần nào như lần nấy, tiếng rên đầu tiên của em sẽ là tiếng kẻng báo hiệu gã được thâm nhập vào trong.
Lee Minhyung cẩn trọng mở rộng cho em, hai ngón tay thon dài cong cong đâm vào rút ra thuần thục. Gã biết em yêu việc gã chạm vào vị trí kia, nên gã cũng hết mực chiều chuộng cọ đi cọ lại nơi đó. Nước dâm dần được đong đầy trong em, nhưng gã vẫn chung thủy với việc ra vào này.
Mới qua vài phút, mà thân em đã ửng đỏ lên. Vừa là do cái nóng hun làn da em hồng hồng, vừa là do những dấu hôn mà người to lớn kia rải trên người em. Chỉ có điều, gã càng chăm chú với việc đánh dấu em, thì em lại càng sốt ruột. Con người tàn ác này lại muốn trêu chọc em đây mà.
“Minhyung, Minhyung”
“Hửm?”
“Minhyung cho em đi mà.”
Giọng hỗ trợ vốn là nam cao, em nói chuyện hay ca hát đều thánh thót, dễ nghe, dễ động lòng. Nhưng chỉ có gã mới biết, giọng em còn có thể trở thành như này, khàn khàn, tham lam, quyến rũ.
“Hãy để của quý của bạn, đút em ăn no đi mà.”
Đạt được mục đích của mình, Lee Minhyung dĩ nhiên chẳng cần cố đày ải bản thân, đặt một nụ hôn cuối nơi cổ chân em rồi gã một đường thẳng tắp đâm lút cán. Cả hai đều đồng thời thở ra một hơi thỏa mãn, Minhyung yêu cảm giác ở bên trong em, và Minseok thì yêu cảm giác được bao trọn lấy gã.
Minhyung yêu cảm giác ở bên trong em, nó ấm áp, ẩm ướt và cuốn hút. Nó mang cho gã sự an toàn, rằng gã biết, em đang ở đó, rằng gã biết, em đang câu lấy gã, thật lòng thấy vui vẻ khi ở bên gã, rằng gã biết, là gã, chứ không phải bất cứ ai khác, được em lựa chọn.
Minseok yêu cảm giác được bao trọn lấy gã, được cảm nhận nhịp điệu và tình yêu của đối phương. Nó mang cho em cái cảm giác được khát khao, được trân trọng, và hơn cả, nó cho em được ở bên gã, trong cái thế giới chẳng muộn phiền, chẳng lắng lo, chỉ có hai trái tim yêu thương nhau.
Tiếng rên rỉ của em như thuốc kích dục dành riêng cho gã, Lee Minhyung thẳng người thúc vào trong em, thuần túy chẳng cần quá nhiều kĩ thuật, để bản năng dẫn dắt chính mình chạm tới trái cấm.
Vật nhỏ của Minseok đã cứng tới mức chuyển sang màu hồng đậm, phần đầu còn đang có xu hướng rỉ ra dòng tinh trắng. Nhưng Minhyung nào có để em được thỏa mãn nhanh thế, đôi bàn tay thô ráp bởi việc tập luyện của gã dễ dàng bao lấy em trai nhỏ ngăn không cho em được sung sướng một mình.
“Chờ anh.”
Điểm G được gã đưa đẩy, bên trong em lại càng siết chặt hơn, dương vật của gã được cắn mút tới sướng liền to lên. Cả hai cứ vậy, đơn thuần yêu nhau.
Để rồi khi tới giới hạn, gã đẩy nhanh tốc độ, cả người em rung lên chỉ biết thuận theo nhịp của gã. Hai mắt em mở to, nhưng đôi mắt chẳng còn đâu là vẻ sáng trong khi nhìn chiếc cúp vô địch, giờ đây nơi đó chỉ còn một tầng sương mù dày đặc, thành phố chính thức bị tình dục nhấn chìm.
Lee Minhyung chống hai tay bên đầu em, đâm mạnh lần cuối vào trong, rồi bắn vào đó tinh túy của chính mình. Dương vật của em cũng được giải thoát, liền phóng thích cùng lúc với gã.
Khi đó, đôi mắt mờ nước của em lại chợt thấy rất rõ, giọt mồ hôi trên trán người chảy xuống, hòa làm một với giọt nước mắt cô độc trên gò má.
Ngay lúc gã định rút ra để tẩy rửa cho em, Ryu Minseok liền dùng phần sức lực còn sót lại để kéo gã lại. Đáp lại ánh mắt khó hiểu của người phía trên, em chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đêm nay, cứ để vậy đi. Em mệt rồi, ôm em đi.”
Gã cũng chẳng muốn cãi lời em, dương vật bán cương liền quay lại hang ổ ấm áp, còn em thì được quay lại vòng tay to lớn kia. Cún nhỏ nhanh chóng tìm thấy điểm ngủ, hơi thở cũng nhịp nhàng thanh tĩnh.
Duy chỉ có người kia, cứ lẳng lặng ngắm nhìn em. Gã thật lòng sợ, từ nay về sau, gã sẽ chẳng được phác họa em từ khoảng cách gần như này nữa, nhưng mà gã có thể làm gì đây, em đã lựa chọn mất rồi, lựa chọn những năm tháng chẳng còn gã ở bên.
Trả em về với cánh chim, trả tình ta về với những dòng tin nhắn.
Lee Minhyung đặt nụ hôn cuối lên vầng trán em, nhanh chóng chẳng dông dài, bởi gã sợ, kéo dài thêm sẽ chẳng thể thoát khỏi.
“Mong em ở nơi đó sẽ bình an.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com