Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Dây chuyền hay vòng tay

Quán buffet vào một chiều tối giữa tuần nhưng gần như chật kín khách, có lẽ là do chương trình khuyến mãi, cùng may là tụi nó đã sớm đặt trước nên khi đến nơi đã được nhân viên nhanh chóng dắt đến bàn.

Nó với Wooje đi phía sau nên đến lúc tới bàn thì thấy còn hai chỗ trống ở hai bên, Choi Wooje rất nhanh nhẹn định ngồi vào chỗ cạnh Lee Minhyung thì lại bị Lee Minhyung thẳng mặt làm lơ.

"Minseok ngồi ở đây đi" - Lee Minhyung vỗ vỗ lên ghế gọi

"Ầy da, ngồi đâu chả được" - Choi Wooje vẫn mặt dày xua tay Lee Minhyung rồi ngồi xuống.

Cũng không còn lựa chọn, nó chỉ có thể ngồi phía đối diện, kế bên Hyeon Jun. Có thể thấy được gương mặt thất thỉu của Minhyung, dạo này nó rất hay bị chọc cười khi nhìn thấy gương mặt đó.

Có lẽ Lee Minhyung cũng đủ nhạy cảm để biết được Moon Hyeon Jun đặc biệt với nó như thế nào, nên dạo này mới thường xuyên sinh ra thứ biểu cảm mất mát như vậy.

Bàn ăn nhanh chóng được lấp đầy bằng những đĩa thịt nướng hấp dẫn sau chỉ với 1 lượt gọi của Choi Wooje. Sau cả ngày học mệt mỏi nên tụi nó cũng chỉ tập trung vào công cuộc nướng thịt và ăn, vì vốn dĩ tổ hợp này cũng không phải hề phù hợp với việc tán gẫu.

Ngoài mấy lúc Moon Hyeon Jun gắp thịt cho nó, thì thật ra ngồi cạnh nhau cũng chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu, nó hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng trong việc quay lại mối quan hệ bình thường với Moon Hyeon Jun. Cảm giác như những câu chuyện vô thưởng, vô phạt ngày xưa tụi nó nói với nhau, hoặc những trò đùa nhạt vô tri đã hoàn toàn không còn thích hợp.

Giờ mỗi câu, mỗi chữ nói ra với Hyeon Jun đều làm nó phải suy nghĩ rất nhiều mà hình như Hyeon Jun cũng vậy. Thời gian hình như đã cướp đi sự vô tư vốn có của tụi nó.

Dùng bữa xong 4 đứa quyết định sẽ đi bộ đến trung tâm thương mại thay vì ngồi taxi, một phần vì giờ này khá là khó gọi xe, một phần vì để tiêu bớt đi lượng đạm đã nạp vào cơ thể. Có cảm giác hôm nay nó đã ăn thịt đủ cho năng lượng của 2 ngày tiếp theo luôn rồi.

Lee Minhyung nãy giờ có phần hơi kiệm lời so với bình thường, dù vẫn đi song song với nó.

"Ăn xong buồn ngủ quá. Ước gì bây giờ được về ngủ luôn" - Ryu Minseok bắt chuyện

"Hay thế nhỉ? Giờ mình đếm tới 3, hai đứa mình quay đầu chạy đi, Choi Wooje ở phía trước chắc không biết đâu" - Lee Minhyung hùa theo lời nói của nó mà đáp, nhưng có thể nghe ra cảm xúc có chút ảm đảm của hắn

Ryu Minseok nhìn qua. "Cậu là đang không vui hả? Có chuyện gì sao. Nếu là chuyện mình không ngồi cạnh..." Ryu Minseok nói, âm điệu nhỏ dần vì ngại ngùng, nó không biết có phải mình có hơi tự luyến hay không, chỉ là nó thật không muốn làm Minhyung nhạy cảm của nó buồn phiền

Lee Minhyung nghe được thì cười nhẹ, quay sang nhìn nó lắc đầu. "Nè mình cũng không phải trẻ con như vậy đâu. Mặc dù cũng có 1 chút xíu, chỉ là mình đang suy nghĩ 1 chuyện quan trọng mà k biết đáp án"

"Chuyện gì?" - Ryu Minseok dừng hẳn bước chân, mắt nhìn hắn độ khoảng chưa đến 2 giây đã liền lướt xuống đất để tránh né, nó có cảm giác chuyện này có liên quan đến nó

Lee Minhyung nhìn sự bối rối trong mắt nó, liền cố nuốt câu hỏi "Liệu bây giờ mình tỏ tình thì cậu có đồng ý không?" vào trong.

"Không có gì? Hỏi cậu cũng không biết. Đi thôi" - Nói rồi hắn kéo Ryu Minseok đi nhanh về phía trước

Tinh thần mua sắm của Choi Wooje đúng là không thể đùa được, đến gần 10h nó mới về được tới nhà, cả thân người gần như rệu rã. Đang định đi tắm thì lại nghe tiếng gõ cửa.

"Hyeon Jun, có chuyện gì hả?" - Nó ngạc nhiên hỏi khi thấy Hyeon Jun đứng trước cửa nhà nó

"Uhm, lúc nãy đi mua sắm, thấy có cái vòng tay này khá đẹp, rất hợp với cậu...liền mua" - Moon Hyeon Jun nói, đưa ra chiếc hộp nhỏ màu hồng phấn."

Thấy Minseok lúng túng, Moon Hyeon Jun liền nói thêm.

"Hôm trước cậu tha lỗi cho mình rồi, nhưng mình vẫn nghĩ nên có một món quà chuộc lỗi, dù mình nghĩ nó cũng chẳng thể bù đắp được gì cả. Mình vẫn cảm thấy tội lỗi lắm"

"Và cả, mình thấy tụi mình cũng đang chưa thể bình thường được như trước, cho là mình tham lam cũng được. Nhưng mình thật sự muốn cậu có thể thoải mái với mình như ngày xưa vậy"

Minseok nghe nhưng nuốt từ lời Moon Hyeon Jun nói vào lòng, ai mà biết được đó cũng là điều nó muốn chứ.

"Vào nhà đợi mình một chút được không. Mình có cái này đưa cho cậu"

Rất nhanh, Ryu Minseok quay lại phòng khách với một chiếc hộp nhỏ trên tay, nhìn nhanh cũng có thể đoán được đó là hộp đựng trang sức thường thấy ở một số tiệm kim hoàng.

"Cái này, mình muốn trả nó lại cho cậu. Nó là dây chuyên của mẹ cậu" - Minseok vừa nói, mắt vừa dè dặt theo dõi biểu cảm trên mặt Hyeon Jun như thể sợ câu từ của nó có thể hủy hoại trái tim hắn vậy

"Mình tặng cậu rồi mà. Cứ giữ nó đi"

Ryu Minseok lắc đầu.

"Là mình đòi nó từ cậu mà, lúc đó mình còn nhỏ, không biết suy nghĩ. Mình đã từng tự tin là mình có thể bảo quản nó thật tốt, nhưng mấy tháng trước mình đã làm hỏng nó, còn suýt làm mất nó nữa. Mình thấy thật tệ hại vì đã không cẩn thận. Nó là vật quan trọng với cậu, vì vậy mình muốn trả lại, cậu nên giữ nó"

Moon Hyeon Jun ngồi im lặng nghe nó nói.

"Và mình cũng chia buồn cùng cậu, sự ra đi của mẹ cậu, mình thật sự muốn được chia sẻ nó cùng cậu Hyeon Jun, mình hy vọng có thể cùng chia sẻ nó" - Minseok nói, mắt nó cũng sắp đỏ lên, nó đã muốn nói những lời này rất lâu rồi, nó muốn được ôm Hyeon Jun vào lòng mà vỗ về, Hyeon Jun đã luôn bảo vệ nó, nhưng hình như nó đã không thể làm điều ngược lại với hắn

"Mình có thể ôm cậu 1 cái được không?" - Hyeon Jun hỏi 1 cách ngập ngừng

"Tất nhiên là được rồi" - Ryu Minseok đứng dậy dang rộng 2 tay, mỉm cười chờ đợi

Uhm, nó cũng đợi cái ôm này quá lâu rồi

"Hyeon Jun! Cậu khóc hả?" - Minseok hỏi, có chút ý cười

"Không có"

"Nói dối! Mau khóc đi, mình không nói với ai đâu" - Ryu Minseok cảm nhận vai nó có chút hơi ẩm, bất giác nó thấy nhẹ nhõm, cảm giác nó và Moon Hyeon Jun trong một giây đã quay ngược thời gian về lại quá khứ

Sau một hồi thuyết phục, Moon Hyeon Jun cũng đồng ý nhận lại sợi dây chuyền, thay vào đó Ryu Minseok sẽ có một sợi dây chuyên của riêng nó, vào một dịp nào đó phù hợp.

"Được rồi, mình có vòng tay rồi, mình sẽ đeo nó. Mau về đi, mình phải đi tắm rồi ngủ nữa. Ngủ ngon"

.

Sáng sớm hôm sau ra khỏi nhà, Lee Minhyung đã thấy tâm trạng bạn nhỏ hôm nay đặc biệt vui vẻ, và hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra chiếc vòng tay mới mà cách đây hơn 10 tiếng chưa hề thấy.

"Vòng tay mới hả? Tối qua mình không thấy"

"Uhm là quà chuộc tội của Hyeon Jun á" - Ryu Minseok cười cười đáp, nghĩ gì đó lại nói thêm

"Đừng nghĩ nhiều, chỉ là cậu ấy làm sai vài thứ nên đã hối lộ mình thôi"

Lee Minhyung tâm trạng có hơi trầm xuống nhưng lại nghe câu trấn an của Ryu Minseok mắt liền có chút sáng lên.

"Cậu là đang sợ mình buồn hả?" - Lee Minhyung cười cười, mặt cuối xuống, nhìn thẳng vào mắt nó mà hỏi. "Sợ mình nghĩ nhiều? Có phải là có chút lo lắng, quan tâm mình không?"

Ryu Minseok như bị nói trúng tim đen, ập à ập ừm

"Nhưng mình đúng là có buồn đó, trái tim mình bây giờ có chút thắt lại. Cậu giúp mình an ủi nó một chút được không?" - Lee Minhyung hỏi, âm giọng mang theo 1 chút ấm ức

"Mình phải làm gì?"

"Ôm mình 1 chút đi, sưởi ấm cho nó"

Đề nghị có chút hoang đường, nhưng không hiểu sao Ryu Minseok lại đồng ý.

Nói là nó ôm Lee Minhyung thì thà nói Lee Minhyung ôm nó còn hơn. Thân ảnh to lớn của hắn nhanh chóng ôm choàng lấy nó, bao trọn lấy cả người nó, rồi đứng yên bất động 1 lúc lâu.

"Lee Minhyung" - Ryu Minseok thấy người đối diện không có ý định kết thúc bầu không khí im lặng này liền lên tiếng

"Hử"

"Trễ học"

"Ò" - Lee Minhyung lúc này mới cười phì rồi buông nó ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com