Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Trùng hợp?

8 giờ sáng, chuông báo thức reo lần thứ 3, Ryu Minseok mới chợt giật mình bật dậy.

Lâu rồi nó chẳng ngủ được sâu giấc như vậy có lẽ do hôm qua dọn nhà quá mất sức nằm xuống liền ngủ thẳng cẳng.

Nhanh chóng chuẩn bị trong 15 phút.

Từ đây đến trường đi bộ tầm 15 phút nếu chạy thì chắc nó sẽ kịp có mặt tại trường lúc 8:30, vừa lẩm nhẩm, nó vừa ôm balo chạy ra thang máy thì gặp ngay Lee Minhyung.

Gì? Không phải chứ. Đồng phục này không phải là cùng trường chứ? Nhìn Lee Minhyung to lớn vậy mà nó cứ nghĩ Lee Minhyung cũng phải lớn hơn nó cơ - Minseok thầm nghĩ cũng vội nén lại sự vội vàng của mình, vẫn phải giữ hình tượng trước mặt người lạ.

Lee Minhyung vậy là cũng đi trễ sao? Sao nhìn thong thả thế nhỉ?

"Trùng hợp ghê. Cậu cũng học ở Gyeongin hả?" - Lee Minhyung bắt chuyện.

"Uhm. Mình chuyển trường lên đây để vào Gyeongin. Nhưng cậu cũng đi học muộn hả?" - Ryu Minseok cười ngại ngùng

Thì ra giao tiếp cũng không đến nỗi tệ như nó tưởng. Chỉ cần hỏi thêm 1 câu liền được quý nhân giúp đỡ. - Ryu Minseok vui vẻ thầm nghĩ khi đang ngồi sau xe đạp Lee Minhyung.

-

Wow! - Ryu Minseok không thể không tự cảm thán trong lòng. Sự trùng hợp này quả là đáng sợ mà. Hàng xóm - cùng trường - cùng khối đến giờ lại cùng lớp luôn. Nó không giấu nổi ánh mắt có hơi ngạc nhiên khi vô tình chạm mặt Lee Minhyung khi bước vào lớp mới.

Sau 1 màn giới thiệu cơ bản về bản thân. Ryu Minseok được thầy cho chọn chỗ ngồi, vẫn còn 2 chỗ trống, 1 là bên cạnh cửa sổ hàng thứ 3, hoặc là ngay bên cạnh Lee Minhyung dãy cuối.

Nó thích cửa sổ nhưng càng thích cuối bàn, nó ghét cảm giác bị người ta dán mắt vào sau lưng mình.

Lee Minhyung nhìn có vẻ cũng là người hướng nội, không quá phận, tạm cho là không phiền lẫn nhau.

Ryu Minseok trực tiếp đi thẳng tới phía bàn cuối, nở nụ cười không thể xã giao hơn với Lee Minhyung.

"Lại gặp nhau rồi."

"Uhm" - Lee Minhyung nhìn nó khẽ đáp, mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc

Ngày đầu tiên trở lại với trường lớp quả là đầu óc chưa trở lại, Ryu Minseok sau 5 tiết học quả là muốn váng não.

Giờ trưa cũng không muốn ăn gì, ngồi lại trong lớp mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.

Sáng nay mẹ nó gọi nó 3 cuộc, nhưng do trễ học nên nó cũng chưa kịp nhắn lại. Giờ cũng phản hồi đơn giản là đến trường rồi, tối về sẽ gọi lại cho mẹ.

Còn lại hơn chục cái tin nhắn cũng toàn là từ Kim Seo Hyuk - bạn thân của nó.

Từ sáng đến giờ Seo Hyuk liên tục spam tin nhắn trong giờ học cho nó, kể lể về lớp học cũ có, hỏi thăm nó có? Minseok đơn giản trả lời qua loa rồi cũng dẹp điện thoại vào mở đề thi trong sách ra làm.

Nó bây giờ chính là muốn tạm thời trốn chạy mớ kỷ niệm cũ nên cũng không có tâm trạng đáp lời Seo Hyuk.

"Không đi ăn hả?"

Minseok giật mình quay lại, là Lee Minhyung.

"Uhm, mình không đói lắm" - Minseok trả lời rồi lại tiếp tục quay lại với đề thi.

Lee Minhyung: "Canteen trường này có món cơm chiên phô mai đút lò vào mỗi thứ 2. Có muốn thử không?"

Ah! Phô mai, khoái khẩu của Ryu Minseok. Chìa khóa kích thích vị giác của Ryu Minseok!

"Uhm, cũng được" - Minseok từ tốn đáp, 1 chút cũng không muốn lộ ra sự hào hứng của mình về món ăn này.

Hừm, cũng không phải muốn ăn đâu, chỉ là, Lee Minhyung như vậy cũng là quá cô đơn đi, cùng đi ăn trưa nhân tiện mời cậu ấy 1 bữa xem như cám ơn vậy.

—-------

Canteen trường học.

"Cậu ăn rồi hả? Vậy cậu còn rủ tôi xuống ăn?" - Ryu Minseok ngạc nhiên hỏi

Lee Minhyung: "Không phải cậu chưa ăn sao? Bỏ bữa không tốt lắm! Nếu không ăn thì sớm nhất cũng phải 3h30 chiều mới tới giờ nghỉ để ăn."

"Ohm" - Ryu Minseok đáp nhẹ, nhưng lòng vẫn thấy có gì đó không đúng, giọng điệu này. Nghĩ 1 hồi không ra, lại thôi, ăn đã.

"Wow! Ngon thiệt nha. Phô mai béo thơm quyện với cơm dẻo, mùi bacon hấp dẫn." - Minseok thầm đánh giá trong bụng. Tặng cho Lee Minhyung 5 sao review uy tín.

Lee Minhyung nhìn vẻ mặt thưởng thức của bạn nhỏ đối diện, không nhịn được mà nhẹ mỉm cười.

"Sao hả? Ngon lắm đúng không? Cậu đúng là thích phô mai mà"

Tên này làm sao vậy nhỉ? Có phải quá lanh lẹ rồi không? Ryu Minseok cảm giác mình bị hắn đọc như 1 cuốn sách.

"Sao cậu biết?" Ryu Minseok tò mò hỏi lại. Có vẻ cũng 7 8 phần nói chuyện thoải mái hơn với người đối diện.

Lee Minhyung vậy mà chỉ đáp lại bằng 1 nụ cười có phần bí hiểm

...

Sau giờ tự học buổi chiều, bước ra khỏi cổng cũng là 6 giờ rồi. Ryu Minseok suy nghĩ về bữa tối nay, chắc nó sẽ ghé siêu thị mua 1 ít đồ ăn trữ sẵn.

"Két!" - Tiếng xe đạp thắng lại ngay bên cạnh, Lee Minhyung nhìn nó.

"Cậu về nhà sao?" - Ryu Minseok quay sang chào hỏi

"Uhm. Lên xe đi, dù gì cũng cùng đường mà"- Lee Minh Hyung đáp.

"Cám ơn cậu nha, nhưng mình đi ghé siêu thị gần nhà mua 1 ít đồ đạc nữa, cậu cứ về trước đi." - Ryu Minseok từ chối, định vội bước đi.

Lee Minhyung: "Vậy tôi đi với cậu. Trùng hợp cũng cần mua vài thứ."

Trùng hợp gì chứ! Đừng nói trùng hợp với tôi nữa, cả ngày hôm nay trùng hợp chưa đủ sao? Tôi chính là muốn 1 mình đó - Ryu Minseok thầm nghĩ nhưng cũng không biết lý do làm sao để từ chối, chỉ biết nhắm mắt đưa chân leo lên xe, muốn thở dài cũng không dám thở mạnh.

Xe đẩy hàng ở siêu thị nhanh chóng bị Ryu Minseok chất đầy bởi 1 mớ đồ ăn đóng hộp cùng nguyên liệu làm bánh.

Lee Minhyung: "Cậu có thích làm bánh hả?"

Ryu Minseok: "Uhm. Thỉnh thoảng, đợi cuối tuần có thời gian, sẽ cho cậu thử qua."

Lee Minhyung: "Thật?"

Ryu Minseok: "Thật. Cậu giúp mình nhiều như vậy, lại còn cho mình đi nhờ xe. Chắc chắn phải có đáp lễ. Cậu có đặc biệt thích ăn bánh gì không?"

Lee Minhyung: "Loại nào cũng được, miễn là có phô mai."

"Anh Minhyung" - Chưa kịp hỏi lại thì đằng xa đã có tiếng gọi của 1 cậu trai, xem chừng là nhỏ tuổi hơn, còn đang vẫy gọi về phía này.

"Anh mua gì vậy? Sao không trả lời tin nhắn của em? Anh đi cùng ai vậy ạ? Bạn học sao?"- Cậu trai hỏi liên hồi, liếc nhìn qua Minseok, nụ cười trên miệng cũng dần hạ xuống 1 chút.

"Bạn cùng lớp." - Minhyung lờ hết mấy câu hỏi trước chỉ ngắn tỏn trả lời.

"Bạn cùng lớp lại cùng đi siêu thị á còn mua nhiều đồ như vậy, mới ngày đầu đi học lớp anh còn có hứng thú mở tiệc hả? Nhưng sao anh không trả lời tin nhắn của em?" - Cậu trai tỉnh táo quay lại câu hỏi mà nó đang quan tâm nhất.

"Vậy mình ra thanh toán trước nha." - Minseok thấy việc không liên quan đến mình, liền biết ý rời đi.

"Uhm. Chờ mình ở trước cổng, về chung." - Minhyung nhìn Minseok gật đầu.

Chờ Minseok rời đi. Minhyung mới quay lại.

Minhyung: "Taehoon em loạn đủ chưa? Trường em không phải ở xa đây lắm sao? Sao lại ở đây giờ này."

Taehoon: "Em còn không phải đến tìm anh hả, nhân tiện ghé qua siêu thị mua chút đồ cho anh nè. Trứng gà, sữa, mì gói... vào năm học rồi chắc chắn bận rộn, trữ đồ trong nhà cho anh."

"Anh tự biết lo, em đừng loạn như vậy có được không hả? Quá phận như vậy anh sẽ trực tiếp chặn em đó." - Minhyung đáp lời, giọng cũng không có gì ra vẻ giận dữ, chỉ là có 1 chút lạnh lùng.

"Anh thật sự không còn quan tâm đến em một chút nào hả?"

"Về đi, trễ rồi." - Minhyung lạnh nhạt trả lời rồi quay đi, để lại Taehoon hậm hực nhìn theo.

Ryu Minseok còn chưa tính tiền xong thì Minhyung đã đến.

"À, đồ của cậu tôi tính xong rồi, túi này nè." - Minseok vừa chỉ mấy cái túi vừa nói.

"Uhm" - Minhyung đáp, hắn vẫn luôn như vậy, kiệm lời, lời nói nhiều lúc có phần không thấu được cảm xúc lúc đó là như thế nào.

Về đến cửa nhà, trước khi chào tạm biệt, Minhyung lại mở lời.

"Cái đó, cậu có muốn đi học cùng mình không. Tiết kiệm được 1 chút thời gian so với đi bộ"

"Không cần đâu, như vậy phiền cậu quá rồi. Trường cũng gần thôi, tôi đi bộ cũng quen rồi, ngày trước cũng ... toàn đi bộ... đi học."

Minseok nói, không hiểu sao càng nói càng nhỏ giọng, như kiểu toàn bộ câu chữ về sau không muốn rời khỏi miệng, mặt hơi cau lại 1 chút.

"Không phiền. Nếu thấy phiền, thỉnh thoảng đãi tôi vài cái bánh là được." - Minhyung cười nhẹ đáp.

"Cậu còn chưa biết bánh tôi làm ra sao. Không biết chừng cậu ăn một lần lại thấy hối hận rồi." - Minseok đáp lời, mặt cũng thả lỏng hơn.

"Vậy đi nhé. Mai 8h10 chờ cậu trước cửa" - Lee Minhyung vui vẻ đáp, nhanh tay bước vào nhà đóng cửa, không cho Minseok kịp ừ hử gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com