Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Người rất nhớ, kẻ đã quên

Ryu Minseok khó hiểu nhìn người trước mặt rồi lại quay đi nhìn Han Wangho.

"Mặc dù kiểm tra kết quả đều ổn, nhưng chắc do va đập ở đầu nên 1 phần trí nhớ của nó đã bị mất. Lúc nãy... anh nhắc đến em, nó không nhớ gì hết, các ký ức trước kia nó đều nhớ rõ, có thể ký ức của khoảng một năm gần đây nó đã tạm quên."

Ryu Minseok nghe được đến đó thì não nó dường như không còn tiếp nhận được thông tin gì nữa, giọng của Han Wangho có có không không thoáng qua rồi lẩn quẩn trong đầu nó.

"Vậy có nghĩa là, cậu ấy nhớ hết tất cả mọi người, trừ em thôi sao" - Ryu Minseok hỏi, miệng nó cố cười nhưng không thành hình, mặt méo xệch đi

"Ohm tất nhiên cả Moon Hyeok Jun và Choi Wooje cũng không nhớ luôn" - Lee Sang Hyeok nói vì muốn an ủi nó, tiếc là có lòng nhưng không có ý nghĩa vào lúc này

Han Wangho khẽ đánh vào tay hắn bảo hắn mau im miệng.

"Minseok à yên tâm đi, anh hỏi bác sĩ rồi, phần đầu và não bộ của Minhyung không có chấn thương gì cả. Bác sĩ cũng không hiểu sao có hiện tượng này, nhưng có thể chỉ do chấn động mạnh nên mới có triệu chứng tạm thời thôi. Để nó nghỉ ngơi vài ngày, chắc chắn nó sẽ nhớ ra em mà" - Wangho tiến lại dắt Minseok lại gần Minhyung hơn để giới thiệu, hắn khẽ vỗ nhẹ lên vai của thằng em

"Thằng điên này, sao dám không nhớ Minseok chứ. Minseok là người yêu ngọc ngà của mày đó."

Lee Minhyung hơi nhăn mặt, vì Wangho lỡ đụng đến chỗ đau của hắn. Ryu Minseok thấy vậy liền kéo tay Han Wangho giữ lại.

"Không sao đâu anh, quan trọng là Minhyung không bị gì cả, trí nhớ sẽ lấy lại được thôi mà nhỉ?" - Nó quay sang nhìn Lee Minhyung, khẽ nhước mày như thể chờ câu trả lời từ hắn, nhưng Lee Minhyung không có chút biểu cảm gì gọi là đáp trả.

Từ lúc vào phòng đến giờ, hắn vẫn tuyệt nhiên bỏ qua nó.

"Em mệt rồi, mọi người ra ngoài cho em nghỉ ngơi đi" - Lee Minyung nằm xuống, khẽ xoay người về hướng cửa sổ.

Han Wangho lại định nó gì đó nhưng lại bị Minseok cản lại. Lúc này vẫn cần ưu tiên người bệnh, chuyện khác đành tính sau

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Han Wangho cùng Ryu Minseok đi gặp bác sĩ 1 lần nữa, để nghe tư vấn về triệu chứng, có thể sẽ cần làm thêm 1 số xét nghiệm chuyên sâu cho não để phân tích. Lúc rời khỏi phòng khám bác sĩ, Ryu Minseok lại trở thành người an ủi Han Wangho khi thấy bộ dạng ủ dột hiện rõ trên gương mặt bình thương vốn luôn vui vẻ.

"Em chỉ hi vọng kiểm tra chuyên sâu không phát hiện tổn thương gì. Không nhớ em thì đã sao nào, từ từ rồi cũng sẽ nhớ thôi."

Han Wangho nhìn nó gượng cười.

"Em có niềm tin đó chứ? Nếu Minhyung không còn nhớ em, em vẫn ở cạnh nó đúng không?"

"Anh nói gì thế, tất nhiên rồi"

"Em nói thế thì anh yên tâm rồi. Chỉ cần em đủ kiên nhẫn chắc chắn Minhyung sẽ nhớ ra em mà, tin anh đi"

Minseok mím môi rồi gật đầu đáp lại.

-

Lee Minhyung khẽ trở mình, mấy vết thương trên người bị động nên làm hắn hơi đau, giấc ngủ sâu cũng vì thế bị phá hỏng. Hắn mở mắt để kiểm tra xem đã là mấy giờ, thì bị giật mình, đối diện hắn ở phía góc tường là dáng hình nhỏ nhắn nằm dài trên chiếc sofa cùng chiếc chăn ngắn tủn chỉ che được tới mắt cá chân.

Hình như Ryu Minseok cũng cảm giác được có ai đang nhìn nó nên cũng mơ màng mở mắt.

"Cậu dậy rồi hả?" - Ryu Minseok hỏi bằng giọng ngái ngủ

Lee Minhyung vẫn nhìn nó chăm chăm không đáp lại.

"Đói chưa? Có cháo đấy, mình đổ ra cho cậu nhé"

"Mọi người đâu hết rồi" - Đến giờ Lee Minhyung mới chịu mở miệng ra nói chuyện với nó, nhưng nội dung cũng chẳng liên quan gì đến mấy câu hỏi trước đó

"Mọi người về hết rồi. Chỉ còn mình thôi"

"Tại sao?"

"Vì mình là bạn trai cậu chứ sao. Nên mình chăm sóc cậu"

"Tôi không nhớ cậu là ai hết. Mau gọi chú tôi quay lại đi"

"Thế để mình giới thiệu lại. Mình là Ryu Minseok, mình ở cạnh nhà cậu, là hàng xóm, là bạn học, bạn cùng bàn, sau cùng còn là người yêu nữa. Mà còn chính là cậu 2 lần tỏ tình với mình mới được mình đồng ý đó. Giờ cậu dám không nhớ mình hả?"

Ryu Minseok hờn dỗi nói 1 mạch trước biểu cảm cực sốc của Lee Minhyung, có lẽ hắn không ngờ con người nhỏ xíu trước mặt có thể bắn rap ào ào như thế.

Nó bưng tô cháo lại cho Lee Minhyung sau đó toang quay lưng bỏ ra ngoài thì bị bàn tay to lớn nắm giữ lại.

"Tay phải... chưa nhắc lên được."

"Thì sao?"

"Gọi anh Sanghyeok đến đút cho tôi"

Ryu Minseok bị chọc tức đến mức hai má đỏ hết cả lên, nhưng nó nhớ lời Han Wangho nói. Cần sự kiên nhẫn, Minhyung đã luôn kiên nhẫn với nó, thế nên như vầy có là gì.

"Được rồi! Lee Minhyung mình không bắt cậu nhận mình là bạn trai nữa. Thế mình chỉ là bạn học thôi thì có thể ở lại chăm cậu rồi chứ?"

Nhưng còn chưa đợi được câu trả lời của hắn thì đã có tiếng ồn ào ngoài cửa phá vỡ bầu không khí gượng gạo bên trong.

"Xin chào" - Choi Wooje thò đầu vào trước theo sau là Moon Hyeon Jun, vô tình bắt gặp cái nắm tay chưa buông của hai người

Lee Minhyung chủ động buông tay trước.

"Em nghe nói anh bị mất trí nhớ, không nhớ em thật luôn"

Lee Minhyung quay mặt đi chỗ  khác.

"Mất trí nhớ rồi mất luôn phép lịch sự hay gì" - Choi Wooje thấy thái độ không niềm nở của Lee Minhyung bèn châm biếm

Ryu Minseok thấy tình hình không được hoà nhã giữa hai bên nên bèn đẩy 2 người Choi Wooje và Moon Hyeok Jun ra hành lang.

"Thật sự không nhớ gì hả anh?"

Ryu Minseo gật đầu rồi thở dài.

"Không nhớ ai thì còn được sao lại không nhớ anh. Thái độ cũng lạ nữa, bình thường Lee Minhyung gặp người lạ có hơi lạnh lùng nhưng cũng không đến nỗi tệ như vậy. Xem cái thái độ lúc nãy xem thiếu đòn cỡ nào" - Choi Wooje vừa nói vừa đưa mắt nhìn về hướng cửa phòng mà chửi

"Cậu ta đối xử với cậu thế nào?" - Moon Hyeon Jun hỏi

"Không khá hơn Wooje mấy"

"Thế cậu định sao?"

"Tới đâu hay tới đó, có lẽ hiện tại Minhyung cũng rất khó chịu vì không nhớ được gì nên mới có thái độ như vậy. Mọi người đừng trách cậu ấy, mình tin chắc chắn Minhyung sẽ nhớ lại thôi."

Nói chuyện hỏi thăm một hồi thì hai người cũng ra về, vì dù gì có quay vào phòng, rõ là Lee Minhyung cũng không muốn tiếp chuyện với họ.

Lúc Ryu Minseok quay lại phòng thì Lee Minhyung đang loay hoay tự mình ăn cháo, vừa giận cũng vừa xót, nó bước lại giành lấy cái muỗng trên tay hắn.

"Nhìn cậu kìa đúng là chọc tức chết mình. Im lặng ăn nhanh lên, còn mở miệng ý kiến xem mình sẽ không cho Lee Sanghyeok, Han Wangho, Kim Taehoon bước một bước vào cái phòng này, xem cậu định sinh tồn như thế nào khi không có mình"

'Mai là thứ Hai" - Lee Minhyung nói như nhắc nó

"Thì sao? Mình xin nghỉ rồi"

"Không phải chúng ta là học sinh cuối cấp sao?"

"Mình là học bá"

"Nhìn mặt không giống lắm" - Lee Minhyung nói tỉnh bơ

"Cậu lo cho mình đi, mất trí nhớ rồi không biết thi đại học kiểu gì. Tốt nhất là mau mau nhớ ra mình, còn phải cùng nhau thi đại học nữa. Cậu thử trượt đại học Seoul xem." - Ryu Minseok tay múc cháo, miệng k ngừng càm ràm hắn mà không để ý ánh mắt có chút xúc động của hắn nên lúc ngước lên nó có hơi giật mình

"Sao vậy? Có phải cậu nhớ ra gì không?" - Có thể thấy mắt nó ánh lên một chút hy vọng

"Không có. Mình no rồi, không muốn ăn nữa." - Hắn nói rồi né muỗng cháo từ nó.

'Được rồi, thế nằm nghỉ ngơi đi. Mình đi dọn dẹp"

Nói rồi Ryu Minseok vội dọn đồ mang đi.

Nó lê bước chân nặng nề vào nhà vệ sinh, nhưng chân chưa kịp bước đến bồn rửa thì cả người nó như không còn trụ vững, nó ngồi thụp xuống, nước mắt kìm nén từ sáng đến giờ như được dịp mà trào ra.

Nó nấc lên từng cơn, mỗi lúc một lớn, đến nỗi phải cố bịch miệng lại vì sợ tiếng khóc truyền đi xa.

Nó không muốn chấp nhận rằng đây là sự thật, rõ ràng giờ này tuần trước Minhyung vẫn đang ngồi cạnh nó, vậy mà chỉ mới quay đi 1 chút lúc trở về người đã đi mất. Để rồi lúc gặp lại, người thì rất nhớ kẻ lại đã quên.

Mọi chuyện hôm nay giá như chỉ là một cơn ác mộng chưa dứt, để rồi chỉ cần nó thức dậy thì mọi chuyện vẫn như cũ, Minhyung sẽ trở về như lời hắn hứa, là trở về thật sự - bên cạnh nó.

Nó tự bấu lấy 2 bờ vai mình, cơn đau vẫn ở đó, chẳng phải là mơ nỗi đau từ trong xác thịt lẫn con tim, nó chẳng còn phân biệt được nữa.

"Cậu ổn chứ" - Moon Hyeon Jun nhẹ nhàng bước đến, ngồi cạnh nó

Ryu Minseok thấy Moon Hyeon Jun đến lại càng khóc to hơn, nó không còn đủ tỉnh táo để kìm chế

"Mình không nghĩ lại tệ đến thế. Cảm giác bị Minhyung quên lãng. Mình không thở nổi mỗi khi cậu ấy quay đi." - Nó ụp mặt vào vai Moon Hyeon Jun giọng nó nghẹn ngào kèm theo tiếng nấc liên tục

"Mình đã không biết mình yêu cậu ấy nhiều như vậy. Phải làm sao đâu Hyeon Jun lỡ như Minhyung mãi mãi không nhớ ra mình. Cũng không còn thích mình nữa?"

Moon Hyeon Jun không biết nói gì hơn ngoài những câu an ủi máy móc. Không sao đâu. Sẽ ổn thôi.

Dù hắn thật muốn nói, nếu không có người đó, em vẫn còn có tôi bên cạnh em kia mà.

---
Hello, It's "ngược" time

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com