Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Mặt trăng, mặt trời và hoa hướng dương

Tay Ryu Minseok dường như mất kiểm soát nên cứ run bần bật, nó căng thẳng đến mức phải cố bấu mấy ngón tay vào nhau để lấy lại bình tĩnh.

Han Wangho thấy nó chưa nói được lời nào nên hỏi lại.

"Nên em có thể nói cho anh biết lý do thật sự là gì không?"

 Cơ thể nó lúc này vì căng thăng mà cảm giác khó thở, nó hít vào một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra, liên tục làm vậy mấy lần liền, như đang cố lấy hết dũng khí để nói.

"Không phải anh mới là người nên nói sự thật cho em biết sao?"

Han Wangho trưng ra biểu cảm không hiểu, nhìn nó.

"Ngày hôm đó, 3 năm trước..."

"Em đã đến quán cà phê tìm anh, nên là..."

Ryu Minseok nói với giọng ngắt quãng, dường như có chút cự tuyệt khi nhắc lại.

"Em đã nghe được chuyện Minhyung cố tình giả vờ mất trí nhớ."

Nó cười chua chát khi phải nói ra, đáy mắt đã rưng rưng.

Han Wangho điếng cả người, lập tức lắc đầu. Anh kéo tay nó lại, nhìn nó đang chực rơi nước mắt, mà lòng anh cũng đau đớn thay.

"Anh xin lỗi, là chuyện đó... anh... anh xin lỗi" - Anh kéo nó vào lòng, vỗ về để nó lấy lại bình tĩnh

Phải mất 1 lúc lâu sau, khi nó điều hoà lại được tâm trạng Han Wangho mới buông nó ra. Lúc này anh mới phân trần cho nó nghe tình huống lúc đó.

"Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên nghe lời Minhyung"

Ryu Minseok sau khi nghe hết câu chuyện, có chút khó tin, càng khó chấp nhận, vì từ việc chuyện ở Busan đêm giáng sinh ấy, cho đến hồ sơ đi du học, dường như trong lòng nó chỉ là những ký ức vô cùng mờ nhạt, nó đã không biết, đối với Minhyung lại là vô vàng hiểu lầm như thế.

Và nếu chuyện anh Wangho kể là thật, thì có thể giải thích được cả chuyện của Kim Taehoon, là Minhyung muốn buông tay mình vì nghĩ mình muốn đi Anh cùng Hyeon Jun.

Trong lúc Ryu Minseok đang chìm trong mớ ký ức hỗn độn ấy, cố lục tìm những mảnh ghép còn thiếu thì Wangho kéo lấy tay nó rồi nắm chặt.

"Minseok, nếu sự việc nguyên căn chỉ là những hiểu lầm ngu ngốc của Minhyung. Liệu..."

Han Wangho không nói hết câu, nhưng nó tin Minseok hiểu ý anh.

Nó im lặng suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời.

"Chuyện này với em có chút khó tiếp nhận, anh có thể cho em 1 ít thời gian để suy nghĩ không?"

"Tạm thời, có thể giúp em đừng kể chuyện này với ai được không? Kể cả anh Sanghyeok và Minhyung"

Han Wangho cũng phần nào hiểu tâm trạng rối bời của nó lúc này, nên liền đồng ý. Đến anh cũng không ngờ được kịch bản này có thể xảy ra.

Anh cũng không tưởng tượng được Lee Minhyung nếu biết được chuyện này, sẽ tự vả mặt mình bao nhiêu cái. Nhưng lạc quan mà nói thì vẫn may mắn là còn cứu vãn được, anh tin là thế.

-

Choi Wooje và Moon Hyeon Jun vô tình trở thành thính giả bất đắc dĩ của câu chuyện lúc nãy vì trót ngồi ngay phía sau bờ tường uống hóng mát. Vì tình huống có chút khó xử nên hai đứa nó quyết định tốt nhất vẫn nên ngồi im. Đợi lúc hai người kia rời đi thì mời dám bước ra.

Choi Wooje khẽ thở dài, anh biết được vì lý do gì.

"Còn mấy ngày nữa về Busan rồi, tối nay mình ra ngoài uống rượu đi anh" - Choi Wooje lên tiếng rủ rê"

"Ý hay đó" - Anh nói, biểu cảm tựa hồ không có chút hào hứng, kể ra từ lúc về Seoul đến giờ Moon Hyeon Jun dường như không đi đâu mấy, gã suốt ngày cứ quẩn quanh bên cạnh Minseok

"Buồn ít thì uống 1 chai, buồn nhiều thì uống 2 chai, còn suy sụp thì anh cứ uống hết rượu quán này đi. Em mang anh về" - Choi Wooje vừa rót rượu vừa nói

Hắn bật cười, giương tay qua ký vào đầu nó.

Nếu người ngoài nhìn vào, có lẽ ai cũng nghĩ Moon Hyeon Jun chính là người quan tâm và lo lắng, là chỗ dựa cho Wooje sau khi mẹ chúng nó qua đời. Nhưng chỉ có hắn mới biết, Wooje mới chính là chỗ dựa của hắn, một cách lặng lẽ. Nó luôn biết cách làm lơ khi cần và quan tâm đến anh nó đúng lúc.

Nếu gọi Minseok là đứa em nhỏ mà hắn muốn dùng cả đời này, kiếp này thậm chí là kiếp sau để ở bên chăm sóc, yêu thương mà không vì một trách nhiệm nào. Thì Choi Wooje vốn chỉ là một người em trai mà ban đầu hắn đến bên nó vì trách nhiệm máu mủ, nhưng cuối cùng lại chính nó là người để hắn dựa vào mỗi khi tuyệt vọng.

"Wooje này, em đã nghĩ đến tương lai chưa? Sau khi tốt nghiệp đại học em muốn sống và làm việc ở đâu?"

Choi Wooje trố mắt ngạc nhiên, không biết tại sao anh nó lại cư nhiên nhắc đến chuyện này

"Nói thật xem, em thích ở đâu"

Nó chu mỏ nghĩ ngợi, rồi thành thật.

"Thật ra em thích Hàn Quốc hơn, nếu có thể em cũng muốn được ở gần với bố mẹ của anh Minseok"

"Vậy thì thế đi, học xong chúng ta về Busan, ở gần bố mẹ"

"Thật sao?" - Choi Wooje không giấu được sự ngạc nhiên đan lẫn vui vẻ vì trước đó nó, Hyeon Jun và cả Minseok từng nói với nhau về chuyện sẽ định cư hẳn ở Anh, anh Minseok thì giờ không biết thế nào, nhưng quyết định về Hàn của anh trai làm nó khá bất ngờ

"Uhm, anh cũng thích Busan mà"

Wooje phần nào đoán được lý do, nó cũng không hỏi gì thêm.

Đã rất lâu rồi Moon Hyeon Jun không uống say mèm đến mức mất kiểm soát như vậy, nhưng hắn thấy rất thoải mái, ít ra lúc này hắn đã không phải chịu đựng mớ cảm xúc chết tiệt của bản thân.

Sau khi về lại nhà, hắn không về phòng mình lại đi tìm Minseok, có lẽ sự kích thích của men rượu đã che mờ đi lý trí hắn, hắn không muốn phải giả vờ nữa, ít nhất là hôm nay, lần này thôi.

Minseok mở cửa ra, nó hơi ngạc nhiên khi thấy Moon Hyeon Jun nồng mùi rượu, thật không giống hắn chút nào.

"Cậu uống rượu hả?"

"Uhm, một chút"

"Thế thì mau về nghỉ ngơi đi" - Nó lo lắng nói

"Mình có chuyện muốn nói với cậu."

Ryu Minseok nhìn người ngoài cửa có chút nghĩ ngợi, nhưng lại thấy ánh mắt đầy thành khẩn của hắn rồi vẫn quyết định mở cửa cho hắn vào.

"Cậu có biết cuối tuần này là giáng sinh không?"

Moon Hyeon Jun ngồi xuống cái ghế ở ngoài ban công, hắn vừa nói, vừa nhìn lên ánh trăng đang tròn vành vạnh trên bầu trời quá đỗi xa vời với nơi hắn đang ngồi.

Ryu Minseok không đáp lại, vì làm gì có ai không biết.

Hắn lúc này lại quay sang nhìn nó mỉm cười.

"Cũng sắp tròn 4 năm rồi"

Nó khẽ đáng mắt sang phải như đang cố nhớ về mốc thời gian 4 năm mà Hyeon Jun đang nhắc đến.

Moon Hyeon Jun vẫn cười, nhưng nụ cười lúc này có chút cay đắng.

"Là ngày mình tỏ tình cậu"

Ryu Minseok nhớ ra, nó không biết nói gì chỉ ựm ờm đáp lại.

"Lúc đó cậu có nhớ mình đã từng nói về xác suất để mình có thể buông bỏ không?"

Ryu Minseok rũ mắt xuống nó không dám nhìn hắn, chỉ gật đầu xác nhận.

"Giờ nghĩ lại thấy lúc đó ra vẻ cái gì chứ. Toán học với tình yêu thì có liên quan gì đến nhau? Vốn không thể đong đếm càng không thể tính đúng sai."

"Mình xin lỗi" - Moon Hyeon Jun lại nói tiếp

"Xin lỗi Minseok, rõ là lúc đó bảo tỏ tình xong rồi, lại tiếp tục làm người thân, xem cậu là anh trai. Những tận sâu trong lòng vẫn không ngừng hy vọng một ngày nhận được lời hồi đáp từ cậu, vẫn không ngừng hy vọng chân tình sẽ đổi được chân tình, không ngừng hy vọng chỉ cần mình ở bên cậu thật lâu, thật lâu, tự nhiên cậu sẽ chấp nhận nó như cậu đã từng..."

Ryu Minseok ngước lên nhìn hắn, nó không biết nên nói gì để an ủi hắn cả, xin lỗi sao, chẳng phải đó càng là một vết dao đâm sâu hơn vào ngực hắn hay sao?

"Cậu không cần phải nói gì cả, chỉ cần nghe mình nói hết là được. Một lần cuối thôi"

Moon Hyeon Jun muốn trút hết tất cả nỗi lòng với người mà hắn đã dành trọn trái tim này, ánh mắt hắn vẫn nhìn nó quá đỗi dịu dàng, lời nói ra không hề có chút trách móc, chỉ là nuối tiếc và xin lỗi của chính mình.

Ryu Minseok cũng rất kiên nhẫn ngồi nghe hắn nói. Vì chỉ hết đêm nay thôi, có lẽ nó và Moon Hyeon Jun chẳng biết có còn được ở bên cạnh nhau được hay không? Nó sẽ tôn trọng quyết định của Moon Hyeon Jun, miễn là điều đó giúp được chút gì cho hắn.

Nếu để Moon Hyeon Jun mô tả mối quan hệ của 3 đứa nó, Moon Hyeon Jun sẽ ví mình như là ánh trăng lặng lẽ, luôn muốn soi sáng cho Minseok trong đêm tối, nhưng ánh trắng lúc khuyết lúc tròn, lúc tỏ lúc mờ vốn là vô năng để có thể luôn ở bên nó.

Còn Lee Minhyung lại là ánh dương sáng ngời, ấm áp, sáng chói, thứ mà Minseok dẫu có ở đâu cũng luôn hướng về, giống như là một bông hoa hướng dương nhỏ vậy.

Nên có lẽ từ khi bắt đầu, hắn và nó vốn chưa từng thuộc về nhau, nó chưa từng cần đến ánh trăng này, chưa từng...

Moon Hyeon Jun đã nói với nó về kế hoạch tiếp theo, chính là sẽ đợi Wooje học xong, sau đó về Busan sống gần bố mẹ.

Hắn không chạy trốn nhưng cũng không cố ở gần nó nữa. 

Nó hoàn toàn ủng hộ.

Câu nói cuối cùng của Moon Hyeon Jun vào đêm qua cùng với một cái ôm thật lâu, thật lâu, đủ để hắn có thể ghi nhớ nó, như là một lần cuối.

"Từ nay hãy tự nở rộ theo cách mà em muốn, anh yêu em đến đây thôi. Bông hoa hướng dương nhỏ!"

Viết vì ánh nguyệt của tôi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com