3.
Thực ra, khi bắt đầu để ý tới một người thì tất cả mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.
Rõ ràng trên sân có hàng trăm người, nhưng Minseok từ trên lầu chỉ cần liếc mắt là có thể tìm được Lee Minhyung.
Mùi vị của thịt xào chua ngọt và mì tương đen ở căn tin quả thật không tồi, chẳng trách anh lại thường hay lui tới đây.
Trưa thứ ba mỗi tuần anh đều sẽ tới phòng phát thanh của trường để hát khúc " Some ", đối với Minseok mà nói, Lee Minhuyng hát còn hay hơn cả bản gốc.
Có những lúc anh chỉ khẽ cười với cậu thôi đã có thể khiến trái tim cậu đập loạn xạ, tâm trạng vui vẻ cả ngày trời.
Minseok mua một cuốn nhật kí có khoá, bên trong viết đầy những tâm sự tuổi trẻ ngây ngô.
Hôm đó trời mưa rất lớn, Minseok cùng Ruhan đành phải đi xe bus tới trường. Xe chạy tới trạm thứ hai thì Lee Minhuyng và vài một bạn nam khác cũng lên xe.
Sắc trời âm u, mưa lớn không ngừng rơi xối xả. Anh giơ tay lên chào hỏi, dáng vẻ tươi cười giống như tia chớp rạch ngang chân trời âm u.
Ruhan sảng khoái cười đáp lại, còn Minseok lại khuẩn trương tới nỗi không điều chỉnh được cơ mặt. Hệt như một con robot xấu xí cứng ngắc.
Nhóm nam sinh ấy đứng xung quanh vị trí của cậu và Ruhan, tay Lee Minhuyng bám vào lưng ghế của Minseok, vô tình đè trúng vạt cổ áo của cậu. Nhưng anh lại không hề phát giác ra, cứ thế mà nói chuyện với các bạn nam khác.
Tim Minseok đập nhanh hô hấp dường như cũng ngừng lại. Cậu không dám nhúc nhích, đầu óc toàn những suy nghĩ linh tinh.
' Tóc mình có gầu không nhỉ? Nếu Lee Minhuyng nhìn từ trên xuống chắc sẽ không để ý đến chứ? '
' Đáng lẽ hôm qua mình nên gội đầu mới đúng '
' Tóc xơ hết rồi, liệu nhìn vào có kì dị không? '
' Rõ ràng trong nhà có dầu xả, tại sao mình lại lười không thèm dùng cơ chứ? '
Ruhan đang thao thao bất tuyệt nói không ngừng chợt nhận ra cậu bạn thân ngồi cạnh không có phản ứng, liền dừng lại nhìn cậu rồi nghi ngờ hỏi: " Sao mặt cậu đỏ thế? "
Mặt Minseok cực kì căng thẳng, khẽ nói: " Có sao? Chắc là do trong xe nóng quá thôi "
Ruhan nghiêng đầu nhìn cậu, rồi đánh nhẹ vào tay Minhyung: " Bạn học Lee à, cậu đè vào áo Minseokie nhà tôi rồi "
Lee Minhuyng khựng lại, lập tức buông tay ra rồi liên tục nói xin lỗi.
Lực đè trên cổ áo nhanh chóng mất đi. Trái tim của Minseok cũng rơi xuống theo nó.
Xe đến nơi, nhóm nam sinh kia xuống xe trước. Minseok và Ruhan theo ngay sau. Rõ ràng Ruhan có ô nhưng lại nhất quyết chen chúc đi cùng một chiếc ô với Minseok, Ruhan ôm lấy cánh tay cậu, mập mờ hỏi: " Có phải cậu thích Lee Minhuyng không? "
Minseok căng thẳng nhìn người đang đi phía trước: " Cậu nhỏ tiếng thôi, đừng nói linh tinh "
Ruhan phụt cười một tiếng: " Sợ gì chứ, trời mưa lớn như thế cậu ấy không nghe thấy được đâu "
Ruhan đưa tay ra cào nhẹ vào chỗ nhột của Minseok: " Cậu còn giấu tớ nữa, còn xem tớ làm bạn thân không thế? "
Minseok luống cuống chặn lại đòn tấn công của cậu bạn thân, rồi hỏi ngược lại: " Vậy cậu có thích cậu ấy không? "
Từ nhỏ tới lớn, cậu ở trong nhà đều là cái bóng của anh trai và em gái. Ở trường thì lại chính là người làm nền cho Ruhan.
Lúc cậu học cấp hai, có một bạn nam khá tuấn tú đối xử với cậu rất tốt. Ai cũng nói cậu ta thích cậu. Cậu cũng cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng.
Nhưng sau này mới biết được, cậu ta tiếp cận cậu là vì Ruhan.
Nếu như Ruhan cũng thích Lee Minhyung, vậy thì Ryu Minseok cậu đến chết cũng sẽ mãi không thừa nhận tâm. ý của mình.
Ruhan ôm chặt lấy eo cậu, giọng nói vô cùng hùng hồn: " Tớ không thích kiểu con trai như cậu ấy, có gì tốt đâu chứ "
Trái tim đang treo lơ lửng trên cao của Minseok lúc này mới từ từ hạ xuống, cậu đỏ mặt khẽ giọng phản bác: " Cậu ấy mà còn không tốt, biết chơi bóng rổ, hát cũng hay nữa...."
Ruhan bịt tay lại: " Chậc chậc chậc, đúng là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi mà "
Từ hôm đó về sau, Minseok bắt đầu có thói quen xem dự báo thời tiết. Ngày nào cũng mong ngóng trời sẽ mưa, mỗi ngày đều sẽ gội đầu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, kì thi giữa kì cuối cùng cũng tới.
Cho dù Minseok có cố gắng học tập thì cũng chỉ tiến lên được 10 bậc, vẫn là học sinh gần đội sổ ở trong lớp.
Khi cậu mang bảng điểm về tới nhà, mẹ cậu đang trộn nhân bánh liếc nhìn tay cậu một cái, biểu cảm vô cùng chê bai: " Thành tích như thế này, đóng học phí cho con đúng là lãng phí "
Chẳng bao lâu thì anh trai cậu cũng trở về nhà sau lớp tự học buổi tối. Mẹ hỏi thành tích của anh, khi biết điểm toán của anh chỉ được 130 điểm, thì mặt bà đầy lo lắng: " Yoonjung à, hay là mẹ đăng kí cho con một lớp học thêm nhé? '
Mặt Yoonjung nghệt ra: " Không cần đâu ạ, lần sau con sẽ thi tốt "
Sau khi anh hai đi vào phòng, mẹ cậu nói với cậu: " Con trộn nốt chỗ này đi, để mẹ đi pha cốc sữa cho anh con "
Mẹ cậu pha hai cốc. Một cốc cho anh trai, cốc còn lại là cho em gái cậu.
Lần nào cũng vậy, lúc nào bố mẹ cậu cũng quên mất còn có một đứa con là Ryu Minseok cậu.
Thành tích thi lần này của Ruhan đứng thứ hai trong lớp, hạng năm toàn khối, vừa về nhà liền bị dì Park giáo huấn một trận.
Ruhan là con một, sau khi dì Park ly hôn thì toàn tâm toàn ý nuôi nấng cậu, dì đặt trọn hy vọng vào đứa con trai này nên yêu cầu rất cao, chỉ cần không đứng thứ nhất thì chính là kẻ thất bại.
Cậu dùng số tiền mừng tuổi của mình để mua cho Ruhan một thanh socola, an ủi cậu ấy: " Vị trí số một vốn dĩ đã rất khó để đạt được, cậu đã rất giỏi rồi "
Ruhan cười khổ nói: " Minseokie, có những lúc tớ thực sự rất ngưỡng mộ cậu, chú và dì trước giờ chưa từng ép cậu "
Nhìn xem.
Người đứng trên cầu ngắm phong cảnh, kẻ đứng trên lầu lại ngắm người.
Người ngưỡng mộ người khác, nhưng thực ra cũng có kẻ đang ngưỡng mộ người.
Sau khi thi giữa kì xong, thầy Kim chủ nhiệm lớp theo thói quen sẽ căn cứ vào thành tích mà xếp chỗ ngồi.
Lee Minhyung đương nhiên là người đứng đầu tiên được chọn. Anh chọn một vị trí cạnh cửa sổ, có thể nhìn ra ngoài sân bóng rổ.
Ruhan là người chọn thứ hai, cậu nháy mắt với Minseok rồi chọn vị trí bên cạnh Lee Minhyung.
Sau khi cả lớp đều đã chọn xong chỗ ngồi, Ruhan tủm tỉm cười tiến về chỗ cậu: " Bạn học Ryu Minseok này, tớ đột nhiên lại thích chỗ ngồi của cậu, chúng ta đổi chỗ đi "
Minseok to mắt ngạc nhiên.
Thành tích của cậu không tốt, lúc tới lượt cậu chọn thì đã không còn bao nhiêu chỗ nữa rồi.
Vậy nên chỗ của cậu chính là bàn thứ ba từ dưới đếm lên.
Ruhan kéo cặp sách của cậu: " Ngây ra đó làm gì, đổi đi!! "
Minseok ôm một chồng sách bước từng bước về phía Lee Minhyung. Tim cậu đập liên hồi giống nhưng đang chạy về phía ánh sáng trong lòng mình.
Thế nhưng vào lúc Minseok định đặt sách xuống bàn thì một bàn tay đã kéo cậu lại.
Là Eyoon, lớp phó văn nghệ của lớp.
Cô bạn sống cùng một khu với Lee Minhyung từ nhỏ, tiểu học, cấp 2, tới bây giờ là cấp ba thì cả hai đều học cùng lớp quan hệ vô cùng thân thiết.
Chỉ cần liếc mắt là ai cũng nhận ra: ' Oh Eyoon thích Lee Minhyung '
Cô ta nhíu mày nói: " Park Ruhan, Ryu Minseok, các cậu làm thế này là không hợp lí "
" Nếu như Park Ruhan không muốn ngồi chỗ này, vậy thì cũng phải để cho người hạng ba chọn mới phải "
Và cô ta chính là người đứng hạng ba trong lớp.
" Tôi muốn ngồi chỗ này " Eyoon mỉm cười nhìn về phía Lee Minhyung: " Minhyung à, chúng ta làm bạn cùng bàn nhé "
CÒN TIẾP
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com