Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09.

ryu min-seok không biết nước mắt là thứ có sát thương lớn đến mức nào.

vì nước mắt là vô dụng, vừa làm lộ ra điểm yếu của bản thân vừa khiến nảy sinh lòng thương hại, nên em không bao giờ muốn khóc trước mặt người khác. trong những ngày tháng tăm tối nhất, em tan vỡ thành từng mảnh theo bạt ngàn sóng vỗ, gió biển thổi tung vạt áo sơ mi lạnh buốt cũng chưa từng cúi đầu, đôi mắt mênh mang màu nước không còn lấy chút vụn sáng, em không khóc.

wooje hỏi, em cười, nói yêu thầm là chuyện của một người.

vĩnh viễn nên để chỉ một người đau lòng, một người mang nặng. ai kia không biết thì nhóc cũng không cần biết, hãy cứ để mình như vậy thôi. sau cùng thì đâu có nước mắt nào chảy mãi, ngày dài cũng sẽ chậm lại vỗ về theo năm tháng, chẳng lẽ người kiên cường như em mà lại không bình tâm được?

khi ấy choi wooje im lặng, min-seok nghĩ là thằng nhóc đồng tình, cho tận tới khi chân trời mờ sáng, em rời đi như thuỷ triều đang dần rút khỏi bờ cát, bàn chân ngâm nước lạnh cả đêm đến tím tái nhợt nhạt được wooje bọc lại bằng khăn lông mới nghe thấy câu trả lời.

"không được."

chia tay vốn nên là giải thoát, nói ra lời chia tay nhưng lại ngày qua ngày đau khổ, chứng tỏ người kia đã khắc sâu trong tim anh rồi, không có cách nào cứu vãn nên mới phải buông tay.

đến mức dù chẳng nói ra vẫn khiến người khác biết trong tim anh cất giấu một người, vậy mà còn nói mình chẳng biết yêu thương, nếu không dáng vẻ tan vỡ này của anh là gì?

minseokie thật sự không rõ, cứ nhắc đến min-hyung là em lại hèn mọn như vậy thôi, ít nhất khi đó còn có thể cắn răng chịu đựng, bây giờ thì hay rồi.

cơn xúc động qua đi em mới nhận ra mình đang được ôm lấy, bảo bọc nhẹ nhàng chỉ vì bản thân đã rớt mấy giọt nước mắt. lee min-hyung vẫn luôn nhân từ như thế, min-seok chậm chạp nhận ra mình lại lợi dụng đối phương để dung túng cho nỗi nhớ nhung ích kỉ của mình, rụt lại vòng tay đang siết chặt lấy hơi ấm, vội vã rời đi trước cái nhìn ngơ ngác của moon hyeon-joon.

lò vi sóng đếm ngược xong rồi à???

trông không giống như vậy lắm, gã âm thầm đánh giá khi thấy sắc mặt thằng bạn còn đen hơn nồi cháo bóng đêm ở trên bếp, vậy là lại bị tên nhóc kia chọc tức nữa.

...

"mày với nó... là thế nào?"

"chẳng có thế nào hết."

"không nhưng nghe nó chẳng đáng tin tí nào ấy bạn tôi ơi?"

"tao với cậu ta thì có cái gì được nữa? chẳng qua hồi trước min... cậu ta hay gặp ác mộng, lúc nào tỉnh dậy cũng ngơ ngẩn như vậy nên mới..."

đúng vậy, chắc chắn chỉ là vì thương hại thôi, đôi mắt em buồn dễ khiến người ta mềm lòng, chìm sâu như biển hồ không thấy đáy, giống moon hyeon-joon không thích min-seok nhưng nhìn bộ dạng chật vật của em vẫn sẽ nhặt về đấy thôi, giữa hai người chẳng có gì ngoài thương xót.

có lẽ là vậy, nhỉ?

gấu lớn bực bội vò đầu bứt tai, quả nhiên ryu min-seok chính là sao chổi, là tai hoạ, mỗi lần rơi xuống đều đá văng lí trí của hắn ra xa một trăm mét, nếu không làm sao có thể ngu ngốc ôm cún con an ủi như vậy được.

sau đó hung thủ vội vã bỏ đi, chỉ có hắn ở lại dọn dẹp chiến trường, đó là cõi lòng ngổn ngang xáo trộn và chăn đệm cuộn lại phảng phất mùi hương em, đêm qua min-seok bị bệnh nên ngủ rất sâu. cơ thể yếu ớt vùi giữa chăn bông mềm mại, hàng mi rung rung cọ vào min-hyung như lông vũ gãi qua gò má, tiến thêm một bước nữa là chạm đến vành môi chúm chím nhưng cuối cùng, hắn dừng lại.

ryu min-seok sẽ phá bỏ những nguyên tắc của hắn mất, một lần nữa.

thôi vậy, min-hyung không thèm chấp nhặt với người ốm, coi như bị chó hoang chồm đến đòi ôm vài cái là được, chỉ cần sau này vĩnh viễn đừng đến gần cậu ta nữa.

vừa dứt lời, chiếc điện thoại lạ hoắc lăn lóc trên sofa đột nhiên đổ chuông, màn hình nhấp nháy hai chữ "vịt con", moon hyeon-joon định xách đồ sang trả cho chủ thì bị một bàn tay dứt khoát cản lại, trợn tròn mắt nhìn gấu béo thản nhiên bấm nút nghe.

"vịt con" của ryu min-seok, trong chốc lát hắn đã liên tưởng đến cuộc nói chuyện hôm nọ, em phải xuống nước nhờ ai đó chăm sóc hộ "vịt con", rồi lại nhớ đến thiếu niên ngày trước dây dưa cả đêm ở nhà bên, tên nhóc rúc mặt vào cổ cún ở khu vui chơi.

"ai đó?"

"hử? là wooje mà!! hyung ngủ đến ngu người rồi à, sao đến em gọi cũng không nghe máy???"

đầu dây bên kia gấp gáp đến độ không nhận thấy giọng của anh trai có gì bất thường, liến thoắng hỏi liền mấy câu, vì sao không nghe máy. trái ngược với vẻ ồn ào đó, bên này lại là một khoảng không tĩnh lặng đến lạ kì, hai người to xác chúi đầu vào điện thoại để xác định rõ mình không nghe nhầm.

chất giọng sau dậy thì có sức quạc quạc hơn cả mười đàn vịt cộng lại này thật sự rất quen.

choi wooje nói đến mệt mới dừng lại đôi chút, nghi ngờ nhìn cuộc gọi vẫn kết nối, vậy mà hôm nay ryu min-seok lại không buồn cúp máy, cũng không to tiếng nhắc nhở mà chỉ im lặng từ đầu đến giờ...

có khi nào anh bị kẹp não vào cửa rồi không?

"phải min-seok hyung không vậy, anh "gâu" một cái đi?"

"..."

"minseokie? có phải lại đau dạ dày rồi...."

"không phải."

lần này đến lượt đầu dây bên kia im bặt, giống như chưa hiểu chuyện gì, cũng giống như đang âm thầm hít một hơi sâu, min-hyung nhắm mắt cũng biết em vẫn nhận ra.

"không phải min-seok. là anh, moon hyeon-joon."

"...?"

ngày tháng đã trôi qua rất dài, mộng mị bao đêm mang những tiếc nuối, cuối cùng kết thành một tiếng gọi tên em.

"wooje à?"
















câu chuyện nhỏ số 1:

"minseokie là gì?"

kim hyukkyu: đứa trẻ quậy phá nhưng cũng ngoan ngoãn nhất, hiểu chuyện đến đau lòng.

kim kwanghee: người tiêu nhiều tiền trong thẻ ngân hàng nhất.

jeong jihoon: sao chổi? mèo đen? phù thuỷ? có nó là anh hyukkyu không thương t nữa!!!

moon hyeon-joon: chó hoang. hành động đơn lẻ, quyết đoán độc lập, không bao giờ chịu bị thuần phục hay cúi đầu. thiệt cho lee min-hyung rồi.

ryu min-seok: sao tự nhiên lại hỏi vậy??? min trong min-seok, seok trong min-seok.

...

choi wooje: là chủ nợ của lee min-hyung.

lee min-hyung: ? anh chưa đòi tính sổ mấy năm cậu ấy bỏ đi thì thôi.

choi wooje: không phải ai rồi cũng rời đi, chỉ có chủ nợ là sẽ theo ta suốt đời sao? anh cứ tù từ mà bù đắp cho người ta đi.

...

nói về lí do gặp gỡ thì dài, nhưng hợp nhau thì rất ngắn, chỉ đơn giản là trái dấu hút nhau thôi.

ryu min-seok là kẻ bị mọi người bỏ rơi, dẫm đạp lên lòng kiêu ngạo khiến anh buộc phải từ bỏ một người trong nước mắt. choi wooje là đứa trẻ sinh ra ở vạch đích, em trưởng thành giữa bao tình yêu thương, chỉ có gã là chẳng cần em, ruồng rẫy em.

nhưng giờ gã cũng yêu thương em rồi, vậy thì chỉ còn cún con đáng thương ở lại mất, anh min-hyung nhất định phải cứu lấy min-seok nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com