Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Về với nhau

"Thế này mà còn kêu mặc ấm, anh không biết lạnh hả?" Mingyu vừa cằn nhằn vừa cởi khăn len trên cổ xuống quàng cho người đối diện đã lạnh đến độ đầu mũi đỏ bừng lên.

Hắn nắm lấy hai tay lạnh ngắt của anh đang co từng ngón lại trong túi áo, đem chúng gần lại miệng mình rồi thổi từng hơi ấm cơ thể vào đó chà xát. Đến khi tay anh đã bớt lạnh thì mới đem túi sưởi đã chuẩn bị sẵn nhét vào hai bên túi áo, đã vậy, hắn còn quỳ gối xuống nền tuyết, nhấc chân Jeonghan khỏi giày rồi bỏ miếng sưởi vào đôi giày của anh.

Người được Mingyu ân cần chăm sóc cười rộ lên dưới ánh đèn đường màu vàng cam, hai hàng mi dài còn đọng lại vài bông tuyết bé tí hon.

Mingyu cúi đầu hôn lên đôi mắt trong veo xinh đẹp ấy, nắm tay anh nhét vào túi áo mình rồi cùng nhau đi dạo vài bước.

"Ba mẹ với Eunji có tặng quà cho anh, em đều để ở ghế sau." Hắn nghiêng đầu nói với Jeonghan.

"Vậy còn của em?" Anh vui vẻ hỏi lại.

"Tặng cho anh một Alpha hệ rượu, đẹp trai cao ráo, lại còn lên được phòng ngủ xuống được phòng bếp, thời hạn sử dụng cả đời, anh có nhận không?" Hắn mỉm cười trêu chọc.

"Ầy, có mỗi một món đó thôi à?" Anh bĩu môi.

Mingyu nhéo đầu mũi đỏ ửng của anh, khẽ nói: "Hàng tặng không được phép đổi trả."

"Vậy đành phải nhận thôi vậy." Jeonghan giả bộ nhún vai chán chường rồi bật cười, "Thật sự chỉ có chừng đó à? Anh còn chuẩn bị cho em một món quà vô cùng ý nghĩa đây này. Đảm bảo nhớ mãi không quên luôn."

"Tất nhiên là còn nữa chứ." Hắn nói, "Nhưng phải tới sáng mai anh mới biết được."

Dứt lời, hắn nháy mắt với anh một cái, đủ để ai kia hiểu rõ trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Anh lườm hắn một cái, nhưng cũng vẫn sẽ dung túng cho mong muốn của người yêu.

Hai người đi tới nơi cao nhất của cây cầu thì dừng lại - đây là nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên vào cái đêm tuyết rơi cách đây mười năm. Dù chỉ có một người khám phá ra bí mật nhỏ ấy, nhưng chỉ cần người kia nhớ mãi không quên, tìm lại đường trở về với nhau là điều hoàn toàn có thể.

"Mingyu, nhắm mắt lại đi." Jeonghan cười rồi bảo người bên cạnh mau làm theo lời mình nói.

Hắn chẳng biết anh định làm gì, song vẫn chậm rãi khép mắt lại, tầm nhìn trở nên đen kịt.

Nếu không phải người trước mặt hắn là Jeonghan thì hẳn hắn đã cho rằng mình đang là con tin của một cuộc giao dịch rửa tiền bí mật.

Qua chừng một phút gì đó, cuối cùng anh cũng để hắn mở mắt ra, khác với lúc trước là bây giờ trong tay anh đang có một chiếc hộp nhỏ.

"Giáng sinh vui vẻ." Jeonghan cười rạng rỡ, đặt chiếc hộp vào tay hắn rồi ra hiệu thúc giục bằng ánh mắt.

Mingyu hôn một cái trán anh, sau đó chầm chậm mở ra bất ngờ bên trong.

Và quả thực là hắn đã chết lặng người.

Hay nói đúng hơn, hắn đã ngây ngẩn đến mức không biết phải nói gì.

"Đây là món quà anh muốn tặng em." Jeonghan nói, vươn tay xoa đầu hắn hệt như năm nào, sau đó dừng lại ở gò má hắn, dịu dàng cọ nhẹ.

Ánh mắt Mingyu hết chuyển từ người trước mặt đến chiếc vòng cổ xỏ nhẫn nam bên trong hộp quà mà anh tặng mình - đó là chiếc nhẫn mà ông nội để lại cho hắn, là chiếc nhẫn hắn đã dùng để trao đổi với người đã lập giao kèo với mình.

"Anh- Anh- Sao, lại?..." Hắn lắp bắp nói không thành câu, hốc mắt nóng bừng khiến tầm nhìn phía trước nhanh chóng được bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo.

"Để em đợi lâu rồi." Jeonghan mỉm cười, giang tay để hắn cúi xuống ôm chặt lấy mình.

Mingyu vùi đầu vào hõm cổ anh, từng giọt nước mắt trong suốt cứ thế rơi xuống.

Hắn chẳng biết phải miêu tả cảm xúc lúc này của mình thế nào.

Vẫn là một đêm đông tuyết rơi, vẫn là những món đồ vật được trao đi và nhận lại, và cũng vẫn là người con trai ấy.

Anh của mười năm trước và anh của mười năm sau đều đang đứng trước mặt hắn.

Trước kia là người cứu rỗi sự tuyệt vọng của hắn, hiện tại và tương lai sẽ là người đem lại hi vọng cho hắn.

Cổ họng Mingyu nghẹn lại, hắn vẫn chẳng thể tin nổi người thiếu niên ung dung tự tại năm đó lúc này đang ở trong vòng tay mình, là một nửa còn lại không thể thay thế của mình.

Đi một vòng đời mất mười năm, cuối cùng vẫn trở về bên cạnh vầng trăng sáng năm nào.

"Mingoo ơi, anh lạnh." Jeonghan khẽ nói, dụi đầu mình hõm cổ hắn.

Mingyu khịt mũi hai cái rồi nắm lấy tay anh cùng đi về phía ô tô. Hắn nhanh chóng mở hệ thống sưởi, đồng thời cũng chà xát tay cho Jeonghan để anh cảm thấy ấm hơn.

"... Anh biết từ khi nào vậy?" Giọng hắn khàn đi, đầu ngón tay dịu dàng vân vê chiếc nhẫn bạc trên tay anh.

Nếu không phải ban nãy anh nhéo một cái vào mũi hắn rõ đau để hắn nhận ra đây là hiện thực thì Mingyu vẫn nghĩ hình như mình đang nằm mơ.

"Từ cái lần em sốt rồi phát tình." Jeonghan đáp.

"Ò..." Mingyu gật gù, "Thật ra, em cũng nghi ngờ một chút... Nhưng chẳng có bằng chứng xác đáng, chỉ toàn là dựa vào cảm giác thôi."

"Anh cũng đã nghĩ em sẽ lờ mờ đoán ra phần nào." Anh cười, phủi mấy bông tuyết còn vương trên đỉnh đầu và vai áo hắn, "Mingoo của anh thông minh tinh ý vậy cơ mà."

"... Vậy thật ra là không có chuyến công tác nào đến Anyang, mà chỉ là anh muốn tạo bất ngờ thôi phải không?" Hắn ngẫm một chút rồi cau mày không vui.

"Chậc, bị em lật tẩy mất rồi." Anh giả bộ thở dài tỏ vẻ tiếc nuối nhưng trên mặt không giấu được sự vui vẻ. "Mingyu à, lúc anh biết được người đó là em, anh thật sự đã rất hạnh phúc. Nếu khi đó em không xuất hiện thì anh thật sự đã nhảy xuống rồi."

"Vậy thì có lẽ chúng mình sẽ tìm được nhau ở kiếp sau." Mingyu nói, ánh mắt đầy yêu thương và biết ơn chỉ trao cho duy nhất một người.

"Cũng có thể lắm chứ, duyên phận của hai đứa mình vốn rất vi diệu mà." Jeonghan bật cười, đưa tay chạm lên gò má và đôi mắt hắn.

"Cảm ơn em nhé, vì đã là nguồn sống của anh."

Hốc mắt hắn nóng bừng lên, nước mắt mới ngừng không lâu lại rơi xuống. Hắn ghé lại gần rồi hôn lên môi người đối diện một cách nhẹ nhàng và từ tốn, nâng niu anh từng chút, từng chút một.

Người này là bảo vật vô giá của hắn.

"Jeonghan, về với em nhé anh?" Hắn rời khỏi đôi môi mềm mại tựa kẹo bông gòn kia, tựa trán mình lên trán anh mà thì thầm.

Jeonghan cong khoé môi, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống ngón tay hắn đang nâng mặt mình lên.

Anh gật đầu, nghiêng đầu hôn lên phần nhẫn trong lòng bàn tay trên ngón áp út của Mingyu.

"Được, anh về với em."

- TBC -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com