15.
"Vậy sao rồi? Anh trả lời chưa?" Wonwoo nói rồi đớp một miếng cơm bự, tranh thủ giờ nghỉ trưa vừa ăn vừa trò chuyện với Jeonghan.
"Sao anh trả lời được chứ." Jeonghan chẳng có bụng dạ nghĩ đến chuyện ăn uống, anh nằm ngửa trên đệm, điện thoại mở loa ngoài đặt bên cạnh. "Em ấy đâu biết gì về anh."
"Anh sợ người ta biết quá khứ của anh rồi thì liền quay xe à?"
Bị nói trúng tim đen, Jeonghan chỉ biết im lặng. Thằng nhóc Wonwoo này từ lời nói đến hành động vẫn luôn thẳng thắn như vậy đó, nắm bắt và đi vào vấn đề rất nhanh, không vòng vo tam quốc như anh.
"Anh chưa quên được à? Người ấy đó." Wonwoo hỏi.
"Đã lâu anh không nghĩ tới, chỉ là thỉnh thoảng va phải mấy thứ làm gợi nhớ tới quá khứ, nên không kiểm soát được bản thân mà suy nghĩ thôi." Jeonghan chớp chớp mắt.
"Nhưng anh vẫn chưa vượt qua được đúng không? Nếu vượt qua được rồi thì đã trả lời cậu bạn đó."
Wonwoo nói xong thì nhìn ra cửa sổ phòng làm việc, trời châu âu vào mùa thu tối nhanh hơn hẳn, mới bốn giờ chiều mà đã không thấy mặt trời đâu nữa. Jeonghan xoay người nằm nghiêng, nhìn ánh trăng từ cửa sổ rọi chiếu sáng cả căn phòng, đã qua rằm rồi mà trăng vẫn rất tròn. Tình dẫu đã phai nhưng kí ức vẫn còn đó.
"Theo em thấy... thì anh vẫn nên kể cho cậu ấy nghe."
"Vì nếu không có quá khứ thì sẽ không có anh của hiện tại đâu. Mà người cậu ấy yêu là anh của hiện tại, nên chắc chắn vẫn sẽ yêu anh của quá khứ thôi."
"Định nghĩa tình yêu lý tưởng của em thật khiến anh ngưỡng mộ, vậy mà vẫn độc thân suốt 28 năm qua." Jeonghan nói rồi nhận về mấy câu chửi của đối phương.
"Em dành hết tình yêu cho công việc rồi, gần đây còn bận viết luận án nữa."
Wonwoo hiện là bác sĩ nội trú năm ba khoa nhi tại một bệnh viện có tiếng bên Đức. Hồi bé thông minh nên học nhảy một lớp, trùng hợp vào đúng lớp Jeonghan. Tính tình Wonwoo vốn ít nói, mặt mũi lại lầm lì, ngày ngày chỉ biết cắm mặt vào sách vở nên thành ra chẳng có bạn, mãi đến khi được xếp ngồi cạnh Jeonghan - người hồi đó suốt ngày bị giáo viên mắng là nói nhiều và sau loạt nỗ lực cạy miệng cậu ra của anh, thì rốt cuộc Wonwoo đã hòa đồng với lớp hơn một chút.
Cậu và Jeonghan mặc dù mồm miệng hay bảo không hợp với ghét nhau, dăm ba mấy bữa lại đánh nhau, nhưng sớm đã coi nhau là anh em một nhà. Lớp 12 cậu quyết tâm theo đuổi ngành y, Jeonghan thì theo học kinh tế, thành ra mỗi người một hướng. Thi tốt nghiệp cấp ba xong Wonwoo lập tức lên đường sang Đức, lúc chia tay ở sân bay có gia đình và Jeonghan hai mắt đỏ hoe đến tiễn. Khi vào check-in mặt mũi vẫn tươi rói trêu chọc anh xấu xí, vậy mà vừa ngồi xuống ghế máy bay thì lập tức khóc như mưa.
Mặc cho chênh lệch múi giờ, Wonwoo vẫn nhắn tin và gọi điện với Jeonghan đều đều. Ban đầu vốn gọi điện nhiều hơn, vì được nghe thấy giọng đối phương khiến cho cậu đỡ nhớ nhà hơn, anh thì ngược lại cũng đỡ cảm thấy sự trống vắng của đứa em trai trí cốt hơn. Thói quen này được giữ tới cả sau khi tốt nghiệp đại học, rồi bẵng đi một thời gian Jeonghan bắt đầu từ chối các cuộc gọi của cậu, chuyển sang nhắn tin nhiều hơn. Wonwoo có linh cảm chẳng lành, cố chấp gọi bằng được anh một cuộc, quả nhiên giọng đối phương không ổn.
Jeonghan vốn rất kín chuyện cá nhân, người mà anh hay chia sẻ cùng chỉ có Wonwoo và cậu em họ làm văn phòng. Chuyện gia đình thì còn đỡ, chứ chuyện tình cảm thì thôi đi. Lúc Jeonghan lần đầu kể chuyện tình yêu với Wonwoo, cậu bị một phen tá hỏa. Ông anh này theo đuổi người ta lâu như vậy, thế mà cậu không hay biết gì cả. Khi đấy hai người đã thành đôi được nửa năm rồi, người kia vốn nổi tiếng toàn diện giỏi giang nên Wonwoo cũng không nghĩ gì nhiều mà chỉ chúc phúc cho đôi uyên ương.
Qua cuộc gọi điện kia, chẳng phải suy luận nhiều Wonwoo cũng có thể nhìn ra, nguyên nhân chính là do vị người yêu "toàn diện" kia. Jeonghan không kể gì, chỉ nói việc cá nhân tự mình giải quyết được, cậu không phải lo cho anh, cứ tập trung học hành đi. Wonwoo vâng dạ nhưng lòng sao có thể để yên chứ, đây là việc liên quan đến anh trai cậu cơ mà. Tối hôm đấy cậu đặt vé về Hàn, tuần sau về nước gây bất ngờ cho gia đình, tiện thể xem tình hình anh thế nào. Vậy mà chỉ ngay mấy hôm sau đã nhận được cuộc điện của cậu em họ Jeonghan, nói anh xảy ra chuyện rồi. Ngày Wonwoo về nước, Jeonghan cũng đã bỏ nhà đi.
Hai năm liền biệt tăm biệt tích, mỗi dịp năm mới gia đình sẽ nhận được thiệp chúc mừng từ Jeonghan. Đọc đi đọc lại chỉ vẻn vẹn câu "Ba mẹ và các em năm mới vui vẻ", trên thiệp không có tem, nên không tìm được địa điểm anh gửi thư.
Wonwoo và cậu em họ kia ban đầu rất hoang mang không hiểu vì sao Jeonghan phải bỏ đi, vốn dĩ chuyện xảy ra không phải lỗi tại anh, Jeonghan là người bị hại cơ mà. Người phải muối mặt quỳ xuống xin lỗi thì vẫn sống trơ ra đấy, mà người chịu muôn vàn tổn thương thì phải trốn chui trốn lủi ở một chỗ khác. Wonwoo không hiểu được, cậu rất tức giận.
Ngày đấy về nước biết toàn bộ chuyện của anh, cậu- một người luôn được đánh giá là bình tĩnh và điềm đạm- đã đến tận cửa nhà vị người yêu kia của Jeonghan để cãi lộn đòi lại công bằng cho anh. Thậm chí đã suýt gây gổ đánh nhau, vậy mà lại bị cậu em họ kia vừa khóc vừa ngăn lại, nói rằng mong muốn duy nhất của anh Jeonghan là không dính dáng tới người kia nữa, nếu biết được Wonwoo vì anh mà bị gia đình họ kiện, chắc chắn Jeonghan sẽ rất đau lòng. Cuối cùng Wonwoo chỉ biết chấp nhận sự thật này, ngày ngày trách bản thân mình vô dụng và thầm cầu nguyện cho Jeonghan được bình an.
"Em xin lỗi Jeonghan à."
"?"
"Nếu em tinh ý hơn, nếu em đặt vé về Hàn sớm hơn, nếu em cố gắng tìm kiếm anh hơn--" Giọng cậu ỉu xìu, đầy sự tự trách.
"Thôi nhanh. Không phải anh đây đang rất ổn hả. Đừng ăn mày quá khứ như vậy chứ." Jeonghan cố lái cuộc trò chuyện này sang hướng tích cực hơn. Anh không muốn Wonwoo phải chỉ trích bản thân như vậy. "Anh nói thật đấy Wonwoo à. Cuộc sống anh thật sự rất tốt. Tuần nào cũng có người ăn cơm cùng, đi chơi cùng, nói chuyện cùng. Thật sự rất tốt."
"Vậy thành đôi với người ta đi. Nghe cái giọng là biết anh đổ người ta lắm rồi."
"Hiển nhiên như vậy à..."
"90% cuộc nói chuyện của chúng ta đều có liên quan tới vị này. Anh không nhận ra được rằng mình vô thức nói về cậu ấy à?"
Jeonghan giật mình, nghĩ lại thì mấy bữa vừa rồi nói chuyện với Wonwoo, anh đều vô tình nhắc tới Mingyu. Từ việc quen Mingyu thế nào, đến Mingyu làm nghề gì, sống ở đâu, đến cả việc cậu cao ráo như người mẫu, mặt mũi đẹp trai như tài tử điện ảnh, nói chuyện thì nhiều lúc nhạt hơn nước ốc nhưng được cái dễ thương như cún, anh đều kể sạch.
Jeonghan vò tung tóc tai, nghĩ mình có phải yêu lần đầu nữa đâu, vì sao vẫn quắn quéo hứng phấn lên vì một người như vậy chứ? Một lúc sau Wonwoo bị gọi đi, hai người đành hẹn lúc khác nói chuyện. Jeonghan không ngủ được, tay cầm điện thoại vu vơ mở kho ảnh ra. Tấm mới nhất là hình chụp của anh và Mingyu trong một buổi đi chơi ở công viên tuần trước. Mingyu một tay cầm máy ảnh, một tay vòng sang khoác lấy vai anh. Jeonghan tay cầm kẹo bông gòn hồng giơ lên, đứng trọn trong lòng đối phương. Đầu hai người tựa vào nhau thân thiết, cả hai đều nhìn vào camera, cười đến xán lạn hạnh phúc.
Jeonghan ngắm nhìn bức ảnh, trong lòng rộn ràng ấm áp. Thứ cảm xúc này anh thật sự muốn giữ. Câu trả lời anh đã có, chỉ chờ để nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com