22.
Sau đêm hôm đó rốt cuộc Mingyu đã có thể ngủ ngon hơn. Cậu trút được phần nào gánh nặng trong lòng, tâm tình tốt hơn hẳn. Jeonghan lại là kiểu người sống cho hiện tại, thấy Mingyu như vậy không thể mừng hơn.
Người đàn ông kia không hề xuất hiện thêm một lần nào từ ngày hôm đấy. Biển động sóng vài ngày lại lặng, liệu đây có phải điềm báo cho một cơn bão dữ dội chuẩn bị ập đến, chẳng ai có thể biết trước được. Jeonghan và Mingyu mặc dù không nói ra nhưng đều ngầm tự hứa, rằng dù trong tương lai có chuyện gì, cơn bão có mạnh đến đâu, thì chắc chắn sẽ cùng nhau đối diện.
Vèo cái đến cái ngày được mong chờ nhất của tháng 11.
Hàng trăm nghìn thí sinh đồng loạt bước vào phòng thi, hồi hộp đón bài kiểm tra quan trọng nhất cuộc đời mình. Phía ngoài cổng đang ngóng trông bao bậc phụ huynh, trong lòng sốt sắng như thể mình mới là người đi thi.
Jeonghan đi đi lại lại trong phòng khách, cứ mấy phút lại ngước đầu lên nhìn đồng hồ con cú treo tường. Giờ chuẩn bị đến giờ nghỉ trưa rồi, không biết tình hình thi cử của ông có ổn không. Bữa sáng hôm nay cả yeot* và chapssalteok* đều đã ăn, trước khi đi hương nhan cũng đã thắp hết, đến cả ra khỏi cửa chân phải cũng đã bước. Tóm lại mười hình thức cầu may thì Jeonghan đã làm hết cả mười một, vậy mà tại sao lại lo lắng thế này.
"Anh, ngồi xuống uống miếng nước đi. Nhìn anh đi lại như vậy chóng hết cả mặt." Mingyu kéo Jeonghan ngồi xuống bên cạnh, so với anh thì tâm lý cậu ổn định hơn.
Jeonghan và Mingyu trong hằng hà sa số tư tưởng bất đồng, lại chọn ra được một suy nghĩ y hệt nhau. Đó là bản thân việc thi trượt đại học không phải vấn đề lớn, chỉ là người thi trượt có bỏ ngoài tai định kiến của người đời và vượt qua được thất bại của bản thân hay không. Dẫu biết làm khó hơn nói.
Mingyu tin tưởng vào thực lực của ông mình, vả lại đã sớm lường trước trường hợp xấu nhất, động viên ông Kim nếu có trượt thì năm sau thi lại, không việc gì phải căng thẳng cả. Học tài thi phận mà, cứ vào phòng thi mà làm hết khả năng của mình thôi. Thế nhưng không có nghĩa là Mingyu không lo lắng, chỉ là so với ông thì trạng thái của anh bạn trai cậu đáng lưu tâm hơn nhiều.
Tâm trạng hiện giờ của Jeonghan còn bồn chồn hơn cả hồi đó bản thân đi thi, sở dĩ bởi bên cạnh ông Kim, còn mấy chục đứa học sinh ở trung tâm mà anh làm trợ giảng nữa. Anh biết chúng nó nỗ lực ôn luyện như thế nào, học hành chăm chỉ 12 năm chỉ để toả sáng trong một ngày duy nhất. Chẳng may làm bài không ổn, không đỗ được trường mình muốn, chắc chắn tụi nhỏ sẽ rất thất vọng. Nhỡ chúng nó nghĩ quẩn rồi làm điều dại dột thì sao?
Chụt!
Mingyu bất ngờ thơm một cái vào môi Jeonghan, thành công lôi kéo sự chú ý của người yêu. Cậu ôm lấy eo người kia, kéo anh ngồi sát lại gần. Hai chân của Jeonghan được Mingyu thuận tiện bế gác lên đùi mình, đầu cậu dựa vào hõm vai anh, mũi hít hà mùi sữa tắm nhẹ nhàng.
"Đừng nghĩ đến tụi nhỏ nữa." Cậu thì thầm bằng chất giọng trầm khàn.
"Nghĩ đến em này."
Jeonghan đỏ mặt, má áp vào mái tóc đen mềm của Mingyu.
"Không thèm nghĩ đến nhóc thối nhà em." Anh tủm tỉm nói, đối phương khúc khích cười rồi hôn thêm cái nữa vào cổ anh.
"Anh mong mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Tụi nhỏ và ông em đều đã rất cố gắng." Jeonghan thủ thỉ nói, tay tìm đến bàn tay đang ôm ngang bụng mình. Mingyu bao bọc đôi tay trắng nhỏ của anh bằng hơi ấm đến từ lòng bàn tay của mình. Cậu sờ từng khớp ngón tay thon gầy của Jeonghan, cuối cùng dừng lại tại vết chai vì cầm bút trên đầu ngón giữa mà mân mê.
"Em biết. Anh cũng đã vất vả rồi Jeonghan à."
"Đầu bếp Kim cũng vất vả không kém. Bọn nhỏ rất thích đồ ăn em nấu."
Mingyu không chỉ chú ý tới dinh dưỡng của ông mình, cậu còn quan tâm đến sức khỏe của tụi học sinh ở trung tâm. Thỉnh thoảng cậu sẽ nấu một nồi canh sâm thật lớn xách đến trung tâm rồi vui vẻ múc cho mỗi người ở đấy một bát đầy hoặc mua một túi đồ ăn vặt thật bự đưa cho lũ học sinh ăn trong các ca học muộn.
Cũng nhờ việc này mà Mingyu nhanh chóng chiếm được tình cảm của mọi người, không chỉ các học sinh, thầy cô phụ huynh, nhân viên trung tâm mà thậm chí các bác lao công cũng rất quý mến và cảm động trước sự chân thành của cậu.
Jeonghan dĩ nhiên chẳng phải ngoại lệ gì. Lẳng lặng ngắm nhìn Mingyu từ xa mà trong lòng dấy lên cảm giác tự hào. Anh muốn ưỡn ngực đi khoe với toàn thế giới về cậu người yêu tuyệt vời của anh, nhưng đồng thời lại ấu trĩ muốn sự ấm áp kia chỉ thuộc riêng về mình mà thôi. Mỗi lần thấy mấy đứa con gái lảng vảng lại gần Minygu, ngọn lửa ghen tuông trong Jeonghan lại cháy lên một cách ngọt ngào, hận không thể cầm áo khoác trùm kín mặt Mingyu rồi kéo cậu về nhà, không để bố con thằng nào ngắm cái mặt đẹp trai kia ngoài anh hết.
Nghĩ đến mà bực bội, Jeonghan ôm mặt Mingyu mà kéo sát lại mặt mình. Mingyu đang nhắm mắt rúc vào hõm cổ anh tận hưởng hơi ấm thì bị hành động kia làm bất ngờ, ngơ ngác nhìn Jeonghan một lúc.
"Sau ra đường em nhớ đeo khẩu trang vào nhé."
"?"
"Ngoài đường ô nhiễm lắm." Nói rồi thơm chóc một cái lên môi cậu. "Nghe lời anh ha."
Mingyu gật đầu răm rắp, tiện thể đòi hôn anh thêm cái nữa.
*
Khoảnh khắc nín thở hồi hộp chính thức kết thúc. Mọi cố gắng nhiều năm trời đổ vào hết một ngày kiểm tra, cuối cùng đã đi đến hồi kết.
Mingyu bước ra từ đám đông chật ních, ôm chầm lấy người đàn ông già trước mặt mình, mặc kệ ánh nhìn hiếu kì của mọi người xung quanh. Cậu cầm lấy cặp sách cho ông mình, cả hai người nhìn nhau tủm tỉm cười.
"Bạn học Kim lớn vất vả rồi. Chúng ta về nhà thôi."
"Cảm ơn bạn học Kim bé. Tối nay nhà nấu món gì nhỉ?"
"Tối nay trợ giảng Yoon đứng bếp, đảm bảo sẽ nấu một bữa ra trò chiêu đãi ông. Mặc dù cháu nghĩ chúng ta nên thủ sẵn thuốc tiêu hoá." Mingyu nói giỡn, định bụng ông Kim sẽ hùa theo trò đùa của cậu.
"Ồ. Tý về ông mách Jeonghanie. Xem cậu ấy xử đẹp cháu ra sao." Ông Kim nói.
Mingyu tính ghẹo người thì lại bị người khác chọc lại. Miệng mếu máo ỉ ôi rằng cả cái nhà này chỉ muốn chọc quê cậu thôi, thậm chí con Mingoo cũng về phe Jeonghan ngồi lên đầu cậu nốt.
Ông Kim cười giòn tan, khoác tay cậu rồi cùng về nhà. Trời đã chính thức vào đông, từng hơi thở lạnh lẽo chập chùng ùa về, xoá nhoà những vệt nắng ấm mà hoạ đan xen các mảng đen tối. Trên nền đường trộn lẫn đủ thể loại ánh sáng từ phương tiện giao thông và các tòa nhà, mà mỗi một kiểu có một màu sắc riêng, hoà hợp vào nhau như một bản giao hưởng ánh sáng.
Ánh đèn vàng phủ một màu ấm áp xuống căn bếp nhà ông Kim. Jeonghan dọn bát chén ra bàn ăn xong thì quay người lại kiểm tra nồi thịt sốt vang. Anh ngân nga giai điệu đến từ một bài hát mà mình không nhớ tên, tâm trạng tựa hồ vô cùng tốt. Bỗng từ bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, anh liền tháo tạp dề rồi hào hứng chạy ra.
Định bụng là hai ông cháu Mingyu, tuy vậy bên ngoài đường lại chẳng có ai, Jeonghan khó hiểu đứng ngó xung quanh, chợt thấy phía có một hộp quà đặt ở lối vào cửa, trên vỏ hộp trùng hợp ghi tên anh.
Jeonghan chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà mở quà ra, thấy bên trong là một sấp tài liệu. Anh dùng một chân đóng cửa, xoay người vào nhà, vừa đi vừa đọc. Con Mingoo hiếu kì chạy theo bước chân của Jeonghan, hít hít ngửi ngửi người anh. Bỗng cả đống giấy tờ không hẹn mà cùng rơi xuống đầu nó. Con Mingoo kêu ư ử, ngẩng đầu muốn tỏ vẻ giận dỗi người bất cẩn đánh rơi đồ kia thì nhận thấy tâm trạng bất ổn của Jeonghan.
Từ đại não Jeonghan truyền đến từng đợt sóng đánh đến tê rần cả sống lưng, miệng hé mở ngắc ngứ mà chẳng phát ra được tiếng nào. Bàn tay anh cầm tờ giấy mà run rẩy, mắt thoáng mờ đi. Từng câu chữ trên tờ giấy được đánh cẩn thận, nội dung truyền đạt rõ nghĩa mà vào đầu anh trở nên rời rạc, phi lý. Anh vò nát tờ giấy, quỳ thụp xuống vơ hết chỗ còn lại trên mặt đất, vội vàng đem chúng vào bếp. Châm nén lửa rồi thiêu toàn bộ cho đến khi chỉ sót lại tro tàn, Jeonghan nhìn thứ bụi đen xì trong thùng rác, đầu như thể có một đàn ong làm tổ trong đó.
"Mọi thứ đều là một lời nói dối."
A/N: cre: https://kpopnews.vn/nhung-mon-qua-danh-cho-si-tu-thi-dai-hoc-doc-nhat-vo-nhi-o-han-quoc.201811161542301558.html
*Yeot 엿
Yeot là một loại kẹo mạch nha, được làm từ gạo nếp. Có hai loại kẹo yeot thường thấy, một loại là kẹo yeot cứng, được gọi là gaeng-yeot; một loại là kẹo yeot dẻo, tương tự với kẹo mạch nha hay kẹo kéo của Việt Nam, được gọi là jo-cheong.
Người Hàn Quốc tin rằng, nếu như ăn món kẹo này trước khi thi, thí sinh sẽ giống như những chiếc kẹo ngọt ngào có khả năng dính rất chắc này, "dính" được vào trường đại học mà mình mong muốn. Các bà mẹ khi chờ đợi con mình trước cổng trường cũng sẽ mang theo yeot và dính nó lên cổng sắt để cầu nguyện cho con của mình.
Ngoài ra, xét về mặt dinh dưỡng, món kẹo này có khả năng tăng cường chức năng tiêu hóa, làm giảm cảm giác mệt mỏi và góp phần chữa trị chứng chán ăn, đau họng, táo bón. Yeot còn có thể hỗ trợ giảm đau và giảm triệu chứng chóng mặt.
*Chapssalteok 찹쌀떡
Đi đôi với yeot chính là chapssal-teok (bánh gạo nhân đậu đỏ). Đậu đỏ bên trong món bánh này được cho là tốt cho sự phát triển não bộ. Đồng thời, món bánh này cũng rất đẹp mắt và có hương vị ngọt ngào thơm ngon. Chúng là một bữa ăn nhẹ hoàn hảo cho các thí sinh trong ngày thi căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com