Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23.

Bữa tối kết thúc bằng lời nói dối hoàn hảo của Jeonghan. Mingyu bị diễn xuất của anh và niềm vui sau ngày thi cử che mờ mắt, đến cả quãng đường đưa Jeonghan về nhà, hôn tạm biệt anh rồi quay trở về cũng không phát hiện ra điểm bất thường của Jeonghan.

Cả đêm đó Jeonghan thức trắng, và liên tục hai ngày sau đó. Hàng tá suy nghĩ chạy trong đầu anh, dấy lên trong lòng anh sự ngờ vực, từng chút một đánh vào đức tin được xây dựng vững chắc bấy lâu nay.

Đến ngày thứ ba anh chính thức ngã gục, kiệt sức nằm trên giường mê man ngủ. Tuy vậy ngủ lại không sâu, nửa tỉnh nửa mơ chập chờn trong ác mộng. Đầu anh đau như búa bổ, ong lên từng hồi.

Trong giấc mơ anh ngồi ở sân sau của một ngôi nhà cũ, xung quanh lanh lỏi vang lên tiếng cười đùa của lũ trẻ con. Tâm tình anh trống rỗng, nhìn lên bầu trời cao mà chẳng nghĩ ngợi gì.

Có tiếng sột soạt bên cạnh, Jeonghan quay sang, kề sát anh là một thanh niên trẻ tuổi, trên tay cậu ta cầm một bức thư cũ, chất giấy chẳng những rách nát mà đã ngả vàng đục. Jeonghan không nhìn rõ mặt người thanh niên đó, và anh cũng không biết vì sao cậu lại cô đơn ở đây một mình.

Cậu ta đọc từng dòng ngay ngắn viết trên bức thư, đọc hết mặt này rồi lật sang mặt kia, đọc hết tờ này rồi chuyển sang tờ tiếp theo.

Đọc xong dòng cuối cùng, cậu ấy gấp lá thư vào gọn gàng, ôm trước ngực thầm thì gì đó, rồi rút bật lửa từ trong túi quần ra, đem lá thư đốt thành tro tàn.

Cả quá trình đó biểu cảm của người thanh niên không hề biến đổi. Dẫu vậy Jeonghan biết cậu ta đang rất đau đớn, bởi chính tim anh lúc này cũng nhói lên như bị ai châm kim vào.

"Tôi sẽ không đợi nữa đâu." Cậu ta lầm bầm. "Sẽ không đợi nữa. Không đợi n-"

"Không đợi.."

"Jeonghan ơi, mở mắt nhìn em này. Anh đang gặp ác mộng đấy!"

Jeonghan bừng tỉnh, thấy trước mặt là Mingyu đang nhìn mình lo lắng. Anh chẳng đợi cậu nói câu tiếp theo, lập tức bật dậy ôm chầm lấy đối phương. Nước mắt chẳng hẹn mà tuôn dài, Jeonghan sụt sịt, siết chặt người trước mặt như thể cậu là hư vô.

Mingyu đáp lại cái ôm, tay vỗ về tấm lưng run rẩy của anh. Chỉ khi thân nhiệt cậu đủ nóng bỏng để gợi nhớ cho Jeonghan biết rằng cậu là một Mingyu bằng da bằng thịt tràn trề sức sống, anh mới chần chừ buông cậu ra.

Cậu hôn anh, một lần nữa gợi nhắc Jeonghan về sự tồn tại của bản thân. Cậu nhẹ nhàng tách cánh môi anh ra, từ tốn tiến vào sâu hơn. Jeonghan níu lấy cánh tay cậu, để bản thân bị xâm chiếm bởi hơi thở của Mingyu. Cậu hôn anh cho đến khi cả hai không thể thở được, đến khi sợi chỉ bạc kéo dài thành một đường, lưu luyến níu kéo từ bờ môi cậu đến khóe miệng anh.

"Em ở đây rồi." Cậu vuốt giọt nước mắt đọng trên chiếc nốt ruồi nơi gò má Jeonghan, khẽ nở nụ cười trấn an. "Giấc mơ ban nãy đáng sợ vậy sao?"

"Ừm." Jeonghan dựa vào người cậu, tận hưởng hơi ấm duy nhất thuộc về anh. "Chẳng phải một giấc mơ rõ ràng, nhưng anh lại cảm thấy buồn quá."

"Hạnh phúc của anh đang ở đây rồi, đừng buồn nữa nhé." Mingyu vỗ về người yêu. Jeonghan cười, rúc vào hõm vai của cậu.

Mingyu tiếp lời:

"Em vốn gọi điện rủ anh tối nay qua ăn, nhưng anh lại không bắt máy. Thấy lo nên qua đây xem anh thế nào."

"Hóa ra lại bắt gặp cảnh một bé mít ướt vừa khóc nhè vừa ngủ."

"Anh không có mít ướt!"

Jeonghan ném cậu một ánh nhìn giận dỗi, Mingyu bị vẻ đáng yêu của anh chọc cười.

"Bữa nọ xem Hachiko không phải anh khóc sưng mắt lên sao? Anh đừng hòng đánh chống lảng. Cái này em nhớ lắm, vì tối đó anh vừa ngủ vừa nói sảng, hại em cả đêm thức dỗ anh."

"Hừ! Phim hay khóc thì có sao chứ? Kệ anh." Kim Mingyu là đồ vô tình, không biết khóc thương cho đồng loại mình.

Quả thật Mingyu không phải kiểu người dễ khóc, dẫu có khóc thì chỉ sụt sịt có mấy giọt nước mắt. Có lẽ lần cậu khóc dữ nhất là ở lễ hội trường khi đó. Khóc đến sưng cả mắt, khóc như em bé, khóc đến ngủ quên đi, đều vì Yoon Jeonghan.

Sau đó Mingyu ôm ngang người kéo Jeonghan ra ngoài phòng khách ăn tối.

"Chiều nay ông và em cùng làm há cảo, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không." Mingyu như cún nhỏ muốn ghi điểm trước mặt chủ nhân, số há cảo gắp vào bát Jeonghan hơn phân nửa là của mình gói. Jeonghan buồn cười nhìn cái biểu cảm muốn nhận được lời khen của cậu, liền nói rằng há cảo Mingyu nặn rất khéo, gia vị đậm đà, thật hợp khẩu vị anh. Hiển nhiên Mingyu cười đến toe toét, khoe trọn hai cái răng nanh.

"Anh quá khen rồi, thật ra em làm hỏng nhiều lắm, có bao nhiêu cái đẹp đều mang sang cho anh hết." Cậu thật thà vừa gãi đầu vừa nói.

Lòng Jeonghan mềm xèo, nếu như mồm không nhai đầy há cảo thì anh thật sự sẽ lao ra thơm cho Mingyu một cái. Người đâu nội tâm mâu thuẫn, muốn được khen nhưng khi được khen rồi thì lại xấu hổ. Cái đồ dễ thương Kim Mingyu này.

Đối phương chợt nhớ ra điều gì đó, rút điện thoại trong túi quần rồi mở kho ảnh đem khoe anh.

"Anh nhìn này, em có quay lại lúc ông và em làm há cảo chiều nay."

"Em nghĩ anh hẳn muốn xem cảnh này lắm nên liền lưu lại để cho anh xem." Trên miệng vẫn giữ nguyên nụ cười hướng tới anh.

Jeonghan thu trọn mọi sự tinh tế của Mingyu, và tất tần tật mọi chi tiết trong chiếc video kia. Anh nghĩ tới những thứ mình đã thấy tối mấy ngày trước, và những thứ mình đang thấy hiện giờ. Anh nghĩ cả về điều mình đáng lý phải cảm thấy, và cảm xúc thực sự của mình của là gì. Thật dễ dàng để bản thân bị thao túng bởi một hành động vừa đúng lý vừa đúng tình, mà không nhận ra tâm cơ đằng sau của hành động đó là gì. Cũng thật dễ dàng để nhận ra, hóa ra đáp án vốn luôn ở trước mặt mình.

Đáp án của anh là người đấy. Và Jeonghan, một người lý trí, quyết định toàn tâm nghe theo trái tim của mình.

Jeonghan cười nhẹ, anh đã nghĩ nhiều rồi. Kẻ muốn ly gián kia, không thể để cho hả hê được.

*

Mingyu rửa bát xong thì liền lấy áo khoác đi về, nói phải xử lý chút chuyện bên nhà ông, hẹn Jeonghan ngày mai gặp lại. Jeonghan nhìn cậu đứng ở trước cửa nhà chuẩn bị mang giày thể thao trắng vào, biết rằng bản thân không đợi được qua ngày mới nữa rồi.

Anh dùng lực kéo Mingyu quay người đứng đối diện với mình, mạnh bạo hướng đến người kia hôn lên. Mingyu dẫu bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đáp lại cái hôn của anh, vòng tay ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của Jeonghan. Anh từng chút một kéo cậu quay trở lại vào nhà, tay không yên vị vuốt dọc mép áo khoác của Mingyu, kéo xuống. Ánh mắt của Mingyu đục ngầu dần, chút lý trí sót lại dừng lại ở cạp quần Jeonghan, lưỡng lự không dám đi xa hơn.

"Kim Mingyu.." Jeonghan tách ra từ cái hôn sâu, hổn hển nói.

"Em đừng nghĩ tới chuyện về nhà."

Mingyu như chỉ chờ có vậy, lập tức áp sát anh vào bức tường cạnh phòng ngủ, chiếm hữu đối phương bằng nụ hôn và những cái chạm nóng đến bỏng rát. Cậu vòng tay xuống phía dưới đùi Jeonghan rồi nhấc bổng anh lên, để hai chân anh vòng quanh eo mình. Áo khoác và áo thun bị vứt xuống đất từ lúc nào, tay Jeonghan trượt trên làn da trần của Mingyu, mỗi cái chạm càng tiếp cho ngọn lửa trong anh cháy to hơn.

"Yoon Jeonghan.." Mingyu đánh dấu chủ quyền bằng từng cái nút mạnh trên xương quai xanh của người kia, thứ khoái cảm sớm khiến Jeonghan rên rỉ kêu lên, rơi vào tai cậu chẳng khác gì một liều thuốc kích thích.

"Anh thật sự khiến em phát điên mất thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com