25.
Sáng ngày hôm sau, Mingyu ghé qua nhà ông mình.
Người đàn ông già lúc này đang ngồi ở hiên gỗ, quay lưng lại với cậu. Mingyu cầm lấy chiếc chăn choàng được vắt trên ghế sofa gần đó, mang đến trùm lên đôi vai gầy của ông.
Ông Kim mỉm cười nhìn cháu trai, hai người cứ ngồi im như vậy một hồi, cùng nhau nhìn ra vườn. Lập đông cắt ngang cuối thu, khu vườn tự bước vào giai đoạn giao mùa. Cành cây chỗ lởm chởm lá vàng khô khéo, chỗ rụng trơ trụi chẳng còn gì. Mặt cỏ xanh rì giờ thâm u một màu, các chậu hoa bên cạnh cũng chịu cảnh tương tự, thu mình ngủ một giấc dài chờ ngày xuân tới.
"Chiếc khăn này đã được mang đi giặt qua biết bao loại nước xả vải rồi, dẫu vậy nó vẫn có mùi y nguyên như của em ấy." Ông Kim bồi hồi nói. "Em ấy đã mất gần ba thập kỉ rồi, nhưng có cảm giác như hôm qua em ấy vẫn còn nằm bên cạnh tâm sự cả đêm với ông vậy."
Cặp nhẫn vàng đeo trên ngón út và ngón áp út của ông Kim lấp lánh lạ thường, dẫu cho nền trời đang sầm sì ngả tối. Khi tình yêu đã vẹn toàn, thì âm dương chia cắt cũng chỉ là một cánh cửa mỏng, chắn được dáng hình, nhưng không chắn được sự đồng bộ trái tim. Mingyu bất chợt nghĩ tới Jeonghan.
"Ông cưới bà cháu về bằng tình yêu, và sống trong sự nghèo hèn. Ông vốn chẳng thiết tha gì với con đường học thức, với em ấy thì đây lại là đam mê."
"Đi kèm với tình yêu luôn có sự hi sinh. Ông hi sinh cả thanh xuân cống hiến cho sự nghiệp, còn em ấy dùng cả đời đứng sau lưng ông. Đến lúc ông có được tất cả mọi thứ bản thân mong muốn thì đã quá muộn, thời gian của em ấy không còn nhiều nữa."
"Em ấy luôn mơ ước được vào đại học, được làm công việc yêu thích, có một ngôi nhà hai tầng với mảnh vườn lớn trồng đủ thứ cây, nơi em ấy nuôi lớn những đứa con kháu khỉnh của chúng ta. Thế nhưng rốt cuộc ông chẳng cho em ấy được cái gì. Mọi thứ đã quá muộn."
"Ông dành hàng năm dài tiếp theo nuối tiếc người không còn. Ông nghĩ mình từng có tất cả, vậy mà rốt cuộc chẳng có gì cả. Khi một nửa của ông không còn, mọi thứ xung quanh cũng mất đi một nửa giá trị ban đầu của chúng."
Cảm giác cay xè chạy từ hốc mắt đến sống mũi Mingyu, cậu chỉ biết lẳng lặng cúi đầu nghe người đàn ông già giãy bày tâm sự.
"Một ngày nọ ông chợt nhận ra, nếu đổi ngược lại là ông chết, còn em ấy cô đơn lẻ bóng trên cõi đời này, thì ông sẽ không muốn nhìn thấy em ấy đau khổ vì sự ra đi của ông. Thay vào đó em ấy nên sống hạnh phúc nhất có thể. Vì vậy ông xốc lại bản thân, tự tìm cho chính mình mục đích sống mới. Và mục đích của ông, chính là làm những điều bà cháu không thể hoàn thành khi còn sống."
Một tấm bằng tốt nghiệp cấp ba cùng sự nể phục của tất cả mọi người xung quanh. Một ngôi nhà hai tầng với sân sau trồng đủ loại cây cảnh. Hơn tất cả, là một gia đình ấm no sum vầy. Và trời cao đã đáp ứng cho ông, ban cho ông một người cháu hiếu thảo hiểu chuyện, dù có đi xa vẫn luôn nhớ đến người nuôi dưỡng mình. Bàn tay gầy đặt trên vai Mingyu bỗng siết chặt, cậu ngoảnh đầu sang, nghiêm túc nghe lời ông chuẩn bị nói.
"Ông đã từng thề, rằng một khi tất cả các điều ước đã được hoàn thành, ông sẽ lập tức đi tìm bà cháu. Thế nhưng ông bản chất tham lam, vẫn muốn hoàn thành một điều nữa."
"Ông muốn hạnh phúc của ông được hạnh phúc." Ông Kim cười.
"Đời người không dài như cháu tưởng đâu Mingyu à. Khi cháu nhận ra được giá trị của nó, thì mọi thứ đã được an bài hết rồi." Ông Kim nhìn cậu. "Đừng lãng phí cuộc đời mình vào sự giận dữ và căm hận. Hãy học cách tha thứ cho người khác, để cho tâm hồn của mình được thanh thản."
Mingyu không nói gì, trầm tư nhìn ra vườn. Ông Kim luôn biết Mingyu có góc khuất trong lòng, song luôn tôn trọng quyết định và cách giải quyết của cậu, vì vậy suốt bao nhiêu năm qua chỉ đứng bên cạnh quan sát mà không nói gì. Điều này cũng tương tự với Mingyu, cậu chưa từng hỏi người này về cuộc đời của ông trước khi gặp cậu. Khi cuộc đời của hai người bắt đầu cùng nhau, điều đó đồng nghĩa với một chương truyện mới hoàn toàn, là trang đầu tiên của cuốn sách mới. Mà các phần tiền truyện trước đó chẳng hề được đoái hoài đến.
"Cháu có thể vẫn sống tốt với một quá khứ được giấu kín. Đến cuối cùng nó vẫn tìm được đường về với cuộc sống của cháu thôi, dẫu cháu có cố gắng bưng bít nó như thế nào."
"Điều khác biệt ở đây, là cháu không còn 15 tuổi nữa, Mingyu à. Bên cạnh cháu giờ đã có điểm tựa vững chắc, vì vậy đừng chùn bước trước nhé." Ông Kim cười.
Mingyu trao cho ông mình một cái ôm ấm áp, trong lòng cảm thấy an tâm và tự tin hơn bội lần. Cậu không nán lại lâu, ngay lập tức đứng lên mặc áo khoác vào. Trước khi đi có quay lại nói với ông Kim một câu:
"Cảm ơn ông nhiều."
*
"Tôi không quan tâm mục đích của ông là gì, sau này đừng làm phiền chúng tôi nữa." Jeonghan nói.
Thật tình mà nói, cơ thể anh vẫn còn chút dư âm sau buổi mây mưa ngày hôm kia. Thế nhưng trước mặt người đàn ông đáng nghi kia, anh không hề để lộ chút biểu cảm nào cả, chỉ duy một phản ứng hờ hững lạnh lùng.
Sau khi Mingyu ra ngoài, anh nhận được lời mời cho cuộc gặp mặt, địa điểm tại một quán cà phê mang phong cách châu Âu cổ điển, tọa lạc trong một con ngõ nhỏ yên tĩnh và bí mật. Lúc đến nơi thì người đàn ông đã chờ sẵn, chỗ ngồi được chọn bên cạnh cửa sổ lớn bằng gỗ hình mái vòm, mà nhìn sang bên đối diện là một cửa hàng hoa mới khai trương.
"Phản ứng của cậu thật ra nằm ngoài dự tính của tôi. Chắc hẳn cậu rất tin tưởng cậu Mingyu phải không?" Nét cười của ông ta lại chẳng giả tạo chút nào mà ngược lại có phần vui mừng, điều này khiến Jeonghan bất ngờ. Anh không đoán được người này đang nghĩ gì.
"Đúng vậy. Tôi tin tưởng em ấy. Vì vậy đừng đến đây nữa." Dây dưa lâu với kiểu người khó đoán này không ổn, Jeonghan nói xong thì tính đứng lên bỏ đi. Bất ngờ người đàn ông níu anh lại, giọng nài nỉ:
"Xin thứ lỗi, cậu Yoon. Tôi vì bất đắc dĩ nên mới làm đến nước này. Thật lòng không chỉ ngài Kim và cậu Yoon, mà tất cả mọi người ở đây đều rất tốt. Bản thân tôi đã từng muốn sống ở Anyang."
"Tôi làm điều này để đền ơn cho người ấy. Cậu Mingyu nên trở về nơi cậu ấy thuộc về, bên cạnh phu nhân của chúng tôi."
Món quà tối hôm đó Jeonghan nhận được, là giấy xét nghiệm DNA của ông Kim và Mingyu. Kết quả cho ra: không cùng huyết thống.
Người phu nhân được nhắc đến kia, chính là mẹ đẻ của Mingyu.
Dẫu đã được tiết lộ trước điều này, Jeonghan vẫn không ngăn nổi bản thân trở nên xúc động. Anh ngồi thừ trên ghế, từng dòng thông tin cứ lần lượt trôi ra khỏi đầu. Jeonghan đã rất hoang mang. Sau đổ vỡ từ cuộc hôn nhân và tranh cãi với cha mẹ ruột của mình, nhân sinh quan của Jeonghan đã thay đổi. Anh từng nghĩ rằng giữa máu mủ ruột thịt, cũng tồn tại được sự lợi dụng, sự phản bội. Từ khi gặp Mingyu và ông Kim, quan điểm của anh thay đổi. Anh cảm thấy nếu giữa ông cháu tồn tại được sự gắn kết mạnh mẽ như vậy, thì chắc hẳn cái sự gắn kết đó giữa anh và ba mẹ mình còn mạnh mẽ hơn. Và rất có thể, rằng mối quan hệ của bọn họ sẽ hàn gắn lại được, anh lại tin vào câu máu chảy ruột mềm. Jeonghan vẫn luôn nhớ nhung cha mẹ mình và mong sớm ngày được đoàn tụ cùng họ.
Tờ kết quả xét nghiệm đó, và câu nói của người đàn ông kia như đánh vào đức tin của Jeonghan một lần nữa. Mẹ ruột bỏ rơi con trai cho một người đàn ông xa lạ, người đàn ông xa lạ nuôi nấng đứa trẻ như ruột thịt của mình, và giờ cả hai người họ hết lòng thương yêu một người dưng khác. Jeonghan kết luận, rốt cuộc thì khác máu tanh lòng và máu chảy ruột mềm, chẳng câu nào đúng cả.
"Tôi không hiểu vì sao ông lại nói với tôi chuyện này." Jeonghan mệt mỏi hỏi.
"Cậu Yoon là người duy nhất có thể tác động được cậu Mingyu lúc này. Nếu là cậu Yoon nói, chắc chắn cậu Mingyu sẽ nghe theo."
"Xin cậu hãy khuyên cậu Mingyu trở về bên phu nhân." Người đàn ông cúi đầu, thành tâm cầu xin anh. Nét bối rối và khó nói lộ rõ trên gương mặt anh, Jeonghan trầm ngâm không nói gì.
Mingyu. Phu nhân. Ông Kim.
Mingyu. Quay trở về.
Mingyu.
Câu trả lời của anh.
Jeonghan cười nhẹ một tiếng, người kia giật mình nhìn anh.
Nguyên nhân dẫn đến cuộc chia ly và hội tụ đầy phức tạp này là gì, Jeonghan không biết. Mingyu không phải người hành xử không lý do, việc cậu không mở lời, hẳn có ẩn tình. Và nếu Mingyu muốn che giấu chuyện này đến cùng, Jeonghan cũng sẽ chẳng do dự gì, dùng cả phần đời còn lại để chờ cậu tự mở lời. Chỉ cần Mingyu không thích, anh sẽ không ép. Chỉ cần Mingyu muốn, anh sẽ làm mọi cách để đáp ứng. Mingyu à, trước đây em phải chịu khổ nhiều rồi, giờ anh sẽ bảo vệ em.
"Xin lỗi ông, ý kiến của Mingyu chính là ý kiến của tôi. Ông về thưa lại với phu nhân của mình như vậy đi."
"Cậu Yoon! Xin cậu hãy suy nghĩ lại." Giọng người đàn ông cao lên, nét mặt toát vẻ khổ sở van nài.
"Ý tôi đã quyết rồi. Chỉ cần Ming-"
"-gyu?"
Jeonghan liếc sang bên kia đường, đứng trước cửa hàng hoa đó, là một Kim Mingyu đang đứng như trời trồng nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh Jeonghan?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com