7.
Jeonghan tỉnh dậy bởi mùi thức ăn. Anh chớp đôi mắt nhoèn, tay từ trong chăn vươn ra bật đèn bàn, ngoài trời chắc hẳn đã tối rồi.
Lúc ngồi dậy thì thấy bên cạnh đặt chậu nước cùng khăn lau mặt, Jeonghan chợt nhớ đến hình ảnh Mingyu loáng thoáng nói gì đó trước khi bản thân rơi vào giấc ngủ. Anh lảo đảo đứng dậy, vươn người một cái rồi mở cửa đi ra phòng khách.
Quả nhiên Mingyu vẫn ở đây, cậu đang đun lại thức ăn nấu từ ban sáng. Lúc nghe được tiếng động từ phía sau, Mingyu liền quay lại, thấy Jeonghan đang ngơ ngác nhìn mình. Mặt anh phiếm hồng, tóc nâu mềm hơi rối, dựng tán loạn lên.
"Anh thấy sa-"
"Cậu ở đây từ lúc nào th-"
Cả hai ngập ngừng một lúc, vẫn là Mingyu chủ động hỏi trước.
"Người anh sao rồi? Vẫn mệt à?"
"Đ-đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu." Jeonghan ngại ngùng gãi đầu. "Cậu ở đây từ lúc nào thế?"
"Khoảng tầm trưa. Lúc anh bảo ông bị cảm, tôi liền nấu chút đồ ăn rồi mang qua đây."
"Vậy ha. Cậu chu đáo quá. Cảm ơn nhé."
"Nói gì vậy hả. Chúng ta có phải người xa lạ đâu. Mau lại đây ăn cơm thôi." Nói rồi cậu đẩy anh ngồi xuống đất, bản thân bưng đồ ăn và bát đũa xuống rồi khoanh chân múc một bát canh đẩy cho anh.
Cả cái phòng khách của Jeonghan, vậy mà trống trơn. Đồ dùng bếp của anh cũng tối giản vô cùng: một cái nồi đa năng, vài ba cái chén cơm, một cặp đũa và một cái thìa canh. Cả khay gia vị thì vừa vặn một lọ muối, một lọ đường và một chai dầu hướng dương. Nhìn qua có thể thấy sinh hoạt hàng ngày của Jeonghan được đơn giản đến tối đa, về nhà ăn uống qua loa, chữa bài cho đám học sinh, đi tắm rửa rồi chui vào chăn ngủ.
Nhưng không hiểu sao trong lòng Mingyu sinh ra chút cảm giác bất an. Đồ đạc càng ít, càng dễ thu xếp lúc dọn đi. Mingyu lo lắng trước suy nghĩ rằng một ngày không xa Jeonghan sẽ đột ngột dọn đi nơi khác, bỏ lại cậu ở đây.
Jeonghan đón bát canh, thổi thổi qua rồi húp một ngụp, sắc mặt chốc giãn ra, có vẻ vô cùng mãn nguyện. Đầu bếp quả là đầu bếp. Canh hải sản thôi mà ngon đáo để. Anh rút lại lời nói của mình. Mingyu hợp nhất là đứng trong bếp.
"Ngon quá."
"Vậy anh ăn nhiều chút cho sớm lấy lại sức."
Mingyu ngồi đối diện gắp một miếng sườn vào bát cơm cho anh, đặt lại đôi đũa ra chỗ đối phương. Anh thuận tiện gắp lên cho vào mồm, ngay sau đó nhận ra cậu không ăn cơm. Thật ra là không thể ăn, vì nhà có mỗi một đôi đũa.
"Cậu dùng đũa ăn sườn trước đi. Tôi muốn húp canh trước."
Mingyu dạ vâng nhận đũa, gắp mấy miếng thức ăn cho vào mồm nhai ngon lành. Thấy nếu cứ đổi đi đổi lại người cầm đũa thì bất tiện quá, chi bằng gắp luôn cho nhau ăn cho nhanh. Nghĩ rồi liền làm, cậu gắp miếng sườn đưa lên mồm Jeonghan, bảo anh ăn đi. Jeonghan sững người một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn há mồm ra.
Vậy là đến lượt Mingyu dùng canh, cậu được Jeonghan làm điều tương tự. Trong lòng cậu có chút vui vẻ, nhờ đôi đũa này không những được bón cho người đẹp ăn, mà còn được người đẹp bón lại cho.
Hai người cứ như vậy cùng nhau dùng bữa, đôi lúc trò chuyện vài ba câu vui vẻ. Cơn sốt của Jeonghan có vẻ đã hết nhưng để yên tâm, Mingyu vẫn bắt anh uống thêm thuốc. Liếc nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ tối, anh liền bảo cậu về nhanh để còn bắt kịp chuyến xe buýt cuối. Mingyu có chút hụt hẫng, chỉ đành dặn anh chăm sóc bản thân tốt, nếu sốt lại thì gọi cho cậu, rồi đi về.
Trên chuyến xe buýt về nhà, cậu bỗng nhận được tin nhắn của anh.
[Anh Jeonghan: Hôm nay thật sự cảm ơn cậu]
[Anh Jeonghan: Canh và sườn rất ngon *thả tim*]
[Anh Jeonghan: Cậu về nhà cẩn thận nhé]
[Mingyu: Không có gì đâu ạ. Nếu sốt anh nhớ gọi tôi nhé. Đừng chịu đựng một mình. Tôi sẽ phi qua liền. Về đến nhà tôi sẽ bảo anh :) ]
[Anh Jeonghan: Ừa~]
Tầm mười lăm phút sau.
[Mingyu: *icon chào kiểu quân đội*]
[Mingyu: Báo cáo đồng chí, đầu bếp Kim Mingyu đã về tới nhà ông Kim- số XX, phố YY lúc 11:17. Báo cáo! Hết!]
[Anh Jeonghan: kkkkk]
[Anh Jeonghan: Được!]
[Anh Jeonghan: *kèm icon chào kiểu quân đội*]
[Anh Jeonghan: Binh nhì Kim nhận lệnh, tối nay tắm nước ấm và đi ngủ sớm!]
[Mingyu: Xin tuân lệnh! Chúc đội trưởng Yoon ngủ ngon]
Jeonghan thả mình nằm dài trên đệm, đọc mấy dòng tin nhắn mà cười đến vui vẻ, gần này tuổi rồi còn làm mấy trò trẻ ranh ấu trĩ. Nghĩ tới ngày hôm nay bản thân được Mingyu chăm sóc, kèm theo những ngày được ở cùng với ông Kim, trong lòng trỗi dậy một chuỗi cảm xúc phức tạp.
"Không phải ngại đâu cậu Yoon."
"Hôm qua cậu ngủ ngon chứ?"
[Anh không bận thì ăn cùng chúng tôi sau buổi học nhé?]
"Chúng ta có phải người xa lạ đâu"
Vậy sao?
Những câu nói tưởng thường ngày này đối với anh như một kiểu trải nghiệm kì lạ, bởi bản thân anh suốt mấy năm qua luôn cô độc một mình. Ngày nào cũng thức dậy và rơi vào giấc ngủ trong một căn nhà trống, mỗi ngày đi làm về nhà đều tối om không hơi người. Gia đình anh không được như những gia đình kiểu mẫu, cả tuổi thơ đều lạnh lẽo nhàm chán trôi qua. Mà cũng nhờ gia đình và một vài chuyện từng xảy ra mà Jeonghan đã hiểu sớm giác ngộ đạo lý cay đắng nhất trong đời.
"Có lẽ cậu lầm tưởng lòng tốt của chúng tôi xuất phát từ thiện cảm dành cho cậu rồi."
"Đừng ảo tưởng rằng cậu có vị trí quan trọng trong lòng người khác nữa. Dù sao cũng chỉ là một đứa đổ vỏ mà thôi."
"Có chút chuyện thôi mà cũng không chịu được à?"
Người khác chỉ tốt với mình khi mình có ích cho họ, đấy là thứ anh đúc kết lại được.
Có lẽ đạo lý của anh không đúng, nhưng đời anh chưa gặp ai để chứng minh rằng anh sai. Nên Jeonghan cứ ôm tư tưởng như vậy mà sống qua ngày.
Người ở thành phố này đều vui vẻ nhiệt tình, cơ mà nếu anh là một đứa không có giá trị, liệu họ có niềm nở với anh không? Nếu anh không quá giỏi chuyên môn, liệu ông Kim có cần anh làm bạn học cùng không? Mà nếu anh không phải bạn học của ông ấy, liệu Mingyu có mang cơm qua đưa anh ăn, rồi chăm sóc anh lúc anh sốt không?
Từng đợt suy nghĩ vu vơ ập đến như sóng, Jeonghan úp mặt vào gối, trăn trở cả một đêm.
Anh không nên để tình cảm lấn át lý trí mình. Mọi thứ xuất phát điểm từ công việc, chỉ nên kết thúc ở công việc thôi. Không cần lún sâu thêm.
Sau đấy anh ít đến nhà ông Kim hẳn và cũng không liên lạc với Mingyu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com