GIỚI HẠN CUỐI CÙNG
Toàn bộ khán phòng im lặng trong chốc lát lập tức bùng nổ. Một màn vừa rồi của "tướng quân" sao mà soái quá! Ngầu quá!
Có vài kẻ rảnh rỗi quay được video liền được mấy thiếu nữ xung quanh túm lại xin. Đến cả cánh phóng viên cũng chạy tới xin xỏ.
Ngay lúc người người đang sục sôi, cửa lớn hội trường bất ngờ mở ra, đi trước là đội bảo an đeo tai nghe mặc vest đen chỉnh tề, bước đi thành hàng hộ tống đoàn người phía sau. Vừa nhìn đã biết người đến chức vị không tầm thường.
"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?" Bước ra là ông cụ bước ra râu tóc bạc phơ, trên người mặc bộ pháp phục màu lam đơn giản nhưng khí chất đủ để chính minh ông không phải người tầm thường.
"Ông nội." Từ Minh Hạo thấy Từ Hoằng Pháp đến chỉ lễ phép chào đúng mực.
Tuy nói là cùng tới dự nhưng họ đều bị đưa tới căn phòng khác nhau xem camera giám sát, tới bây giờ mới chạm mặt.
Xem ra nhà họ Lục phí kha khá công sức.
Anh tiến tới lần lượt chào hỏi từng người, tới chỗ Trình Phi liền dừng lại, khó chịu vô cùng, "Sao ông cũng ở đây?"
"Hehe tại sao tôi không được ở đây?" Ông ta là người Trình gia mà!
Bốn mắt nhìn nhau, cảm giác như có tia lửa đối đầu trong không khí.
Ông chú Trịnh này, đừng hòng cướp Kim Minh Khuê của anh!
Chủ các gia tộc còn đang hàn huyên bỗng dưng bị tiếng thét của con gái trên sân khấu làm cho giật mình.
Cảnh tượng họ thấy chính là Từ Hoa Hoa bị bật ngã xuống đất, nam nhân cao lớn khoác Hán phục đứng trước mặt cô ta, dùng cây kiếm tinh xảo chắn phía trên. Không khỏi làm cho người ta hiểu lầm rằng hắn động thủ với ả.
"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa! Em có sao không?" Khương Tống Viễn vừa đi nghe điện thoại trở về thấy Từ Hoa Hoa chịu uỷ khuất liền vội chạy lại.
Trợ lý Khương đau lòng đỡ ả dậy, liếc xéo Kim Minh Khuê.
Kim Minh Khuê: "..." Oan quá! Đã làm gì đâu?
Con nhỏ này tự dưng như trúng tà, mắt đờ đẫn nhảy lại toan giựt kiếm của hắn. Thanh kiếm này nhận chủ, ả ta đụng vào đương nhiên sẽ bị phản vệ.
Hắn chưa đánh cho là may rồi chứ ở đó mà lườm!
Thái độ Kim Minh Khuê chẳng có chút hối cải làm Khương Tống Viễn tức điên, "Anh đẩy cô ấy xuống còn không mau xin lỗi!"
"Anh Viễn, anh ấy không cố ý, là lỗi của em." Cô ả diễn nét tủi thân càng khiến Khương Tống Viễn thêm đau lòng.
"Lại có chuyện gì?" Từ lão gia tử chống gậy tới hỏi chuyện.
"Ông ngoại! Không... không có chuyện gì đâu ạ." Ả ta mắt ngấn lệ tựa như đoá sen trắng ngây thơ, kích thích ham muốn bảo vệ của người khác.
Ông cụ sợ cháu gái chịu uỷ khuất, thở dài, "Tiểu Hoa, có chuyện gì nói ông ngoại nghe."
"L-là lỗi của Tiểu Hoa ạ." Cô ả cứ mập mờ không nói rõ ràng, thành công diễn vai bạch liên hoa hiểu chuyện, đi bao che cho kẻ hại mình.
"Thưa lão gia, chính người kia đã ra tay với Hoa Hoa ạ." Khương Tống Viễn đứng ra tố giác.
"Anh Viễn, em dặn anh đừng nói rồi mà!" Trong lòng ả lại sung sướng không thôi, có Khương Tống Viễn ngu si này, ả cũng nhàn đi phần nào.
"Hoa Nhi, cháu cứ như thế, cả giới này sẽ cho rằng con cháu Từ gia ta dễ bắt nạt, còn ai coi con ra gì nữa?" Từ Hoằng Pháp khom lưng gõ gậy lên sàn nhà, ánh mắt ông ta như tia X quang muốn nhìn thấu Kim Minh Khuê từ trên xuống dưới, "Cậu thanh niên này là ai? Tại sao đánh cháu gái ta?"
Từ lão gia tử không thèm tìm hiểu trước sau, nhất nhất tin lời cáo buộc hắn. Kim Minh Khuê oan ức, nhảy xuống sông Hoàng Hà chẳng hết tội.
Đột nhiên, eo hắn được cánh tay dịu dàng ôm ấp, mùi hương thân quen bao trùm quanh người hắn. Từ Minh Hạo tự tin ôm hắn giữa chốn đông người không chút kiêng dè.
Anh mỉm cười, dịu dàng hỏi, "Anh đẩy cô ta à?"
"Không!" Tới sợi tóc của ả hắn còn chưa chạm vào, "Ta không làm gì cả."
Minh Hạo gật đầu đồng tình, chồng anh nói gì cũng đúng,"Ông nội, không phải anh ấy đẩy Hoa Hoa đâu."
Từ Hoằng Pháp: "..." Này này, ôm ấp cái gì đấy?
Từ Hoa Hoa: "..."
Khương Tống Viễn: "..."
Từ Minh Hạo tin người như thế từ bao giờ? Hắn nói không làm liền xác định là không làm à!?
"Tiểu Bát! Con đang làm trò gì đấy hả?" Từ lão gia tử lúc này đâu còn chú ý tới việc Từ Hoa Hoa, cái ông ta để vào mắt là cháu trai ông đang ôm ấp nam nhân khác, còn có vẻ rất tình tứ.
"Con ôm người của con!" Anh tỉnh bơ đáp.
"Con...!" Ông cụ chỉ tay nửa ngày không thốt ra nổi một câu, "Con vì bảo vệ người ngoài mặc cho người Từ gia bị thương sao?"
"Người Từ gia?" Từ Minh Hạo cười khẩy, ả Hoa Hoa cho ông nội anh ăn thứ gì mà cứ như bị tẩy não, "Cô ta làm gì có máu mủ Từ gia?"
"Đúng đấy ông nội!" Từ Hoằng nhảy ra rất kịp thời, có người chống lưng- Từ Minh Hạo cậu mới dám ra mặt.
"Còn cả mày nữa!" Từ Hoằng Pháp nổi trận lôi đình, "Tạo phản hết rồi!"
"Ông nội à, ông cũng phải nghe hai tai chứ!" Từ Hoằng nãy giờ chứng kiến tất cả, đứng ra minh oan cho Kim Minh Khuê, "Do cô ta tự dưng nhảy tới, rồi tự dưng bật người ngã xuống. Anh Minh Khuê còn chưa đụng vào cô ta nữa."
"Không tin ông cứ check camera mà xem!" Cậu bồi thêm câu nữa cho chắc chắn.
Đáy mắt Từ Hoa Hoa lộ vẻ tàn ác, Từ Hoằng khốn kiếp! Phá hỏng chuyện của cô ta! Chân cô ả nhũn xuống, giả vờ ngất vào lòng Khương Tống Viễn.
"Hoa Hoa! Hoa Hoa!" Khương Tống Viễn hốt hoảng, bế ả ta lên, "Mau chuẩn bị xe!" Rồi nhanh như chớp đưa ả ta đi vào bệnh viện.
Từ Hoằng: "..." Trốn nhanh gớm!
Từ lão gia tử đập gậy, "Hai con đã thấy chuyện tốt mình làm chưa? Hoa Hoa hoảng sợ phải vào bệnh viện rồi!"
Ôi cái tư duy này! Cạn lời! Không còn gì phản biện!
"Minh Hạo, tôi mệt rồi." Kim Minh Khuê mệt mỏi gác cằm lên vai anh thủ thỉ.
"Mệt rồi sao?" Cũng phải, hôm nay anh lại để hắn một mình chịu đựng như thế. Đáng lẽ sẽ cùng hắn dự tiệc, đấu giá cho hắn vài thứ hắn thích, cuối cùng lại thành ra mớ hỗn độn, "Vậy chúng ta về nhà."
"Ừm, về nhà." Nơi chỉ có hắn và Minh Hạo.
"Ở đây không còn chuyện của con nữa, chào ông nội, con đi đây." Phải đưa chồng về rồi!
"Tiểu Bát..." Từ Hoằng Sơn do dự hồi lâu mới tiếp tục lên tiếng, "Con và cậu ta... có quan hệ gì?"
Từ Minh Hạo dừng chân, không khí xung quanh trở lên rét lạnh, anh nghiêng đầu lạnh nhạt, "Ông nội, năm đó khi ông sai người chuốc thuốc, sắp xếp để Từ Hoa Hoa cưỡng bức con. Ông đã không còn tư cách hỏi con câu đó rồi!"
Anh quay về Từ gia, gọi ông một tiếng "ông nội", đó chính là giới hạn cuối cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com