Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Lee Seokmin nhìn ra tâm tình của tôi không quá thoải mái, khăng khăng rủ tôi lên sân thượng hút thuốc.

Sân thượng bởi vì bình thường không có người nào quấy rầy, toàn bộ khu vực bên cạnh lan can là những mẩu tàn thuốc lá mà hai chúng tôi để lại.

Những người đàn ông được thể hiện tình bạn với nhau như thế nào sao, lấy ví dụ ở hiện tại, người vẫn luôn hút thuốc lá Esse Menthol là Lee Seokmin lại từ đâu đó móc ra một bao Cigarillo 8.000 won, đưa cho người vẫn luôn hút Marlboro là tôi.

Tôi và Lee Seokmin, hai người dựa vào trên lan can, gã cúi đầu nhìn dưới lầu, thoạt trông cũng có tâm sự; tôi ngẩng đầu nhả khói, trong lòng cảm thán thuốc lá một trăm tệ đích thị là hàng tốt.

"Ai nói trước?"

"Tôi nói trước đi."

Tôi thực ra không quá tình nguyện đàm luận những chuyện như vậy với người khác, đặc biệt là với bạn bè thân thiết. Có điều Lee Seokmin trước giờ luôn khoe khoang với tôi chiến tích tán gái của gã, bách phát bách trúng, chỉ đâu đánh đó. Tôi quả thật cũng cần một người lắng nghe, dù cho người này chỉ toàn hiến cho tôi ý tưởng xấu.

"Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, " tôi vừa hệ thống lại ngôn ngữ vừa nói, "Tôi và Kim Mingyu ở dưới điều kiện không mảy may có cơ sở tình cảm gì quấn lấy nhau qua năm năm, năm năm sau ly hôn, mở đầu không tính là vui vẻ, thế nhưng dẫu sao cũng là chia tay trong hòa bình. Tự tôi cảm thấy kết cục đúng đắn chính là dùng phương pháp này để tiến hành sửa chữa sai lầm phạm phải ở năm năm trước đây. Thế nhưng hiện tại tôi cũng không biết vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, dường như tất cả đều không phát triển theo phương hướng mà tôi dự đoán."

Lee Seokmin nói: "Khi chú không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, thì dừng lại và suy nghĩ tỉ mỉ một chút. Trong tình huống thông thường, vấn đề đều sẽ xuất hiện ở trên chính người mình."

Gã thay đổi một tư thế đứng khác, kiểu tóc húi cua cứng ngắc kiên cố như sắt thép ở trong gió sừng sững bất động, "Nếu căn cứ theo lời của chú, Kim Mingyu đối với chú một chút cảm giác cũng không có, trong lòng cất giấu một đóa hoa sen trắng chân chính, vỗ chú thành vết máu muỗi, vậy sau khi ly hôn người vui vẻ nhất nên là hắn, có đúng không nào? Thế nhưng phản ứng của hắn bây giờ đại biểu cho cái gì chú mặc dù không có manh mối, thế nhưng rõ như ban ngày là không hề vui vẻ, như vậy Min Hyeing tỏ điều gì ? Sáng tỏ rằng chú ngay từ đầu đã phân tích sai rồi, Kim Mingyu không phải là đối với chú một chút cảm giác cũng không có, chỉ là không cho chú biết mà thôi."

"Vậy anh ta rốt cuộc là thế nào? Vừa không thích tôi, vừa không phải là không hề có chút cảm giác gì với tôi, còn không cho tôi và người khác ở bên nhau, tôi trước đây làm sao mà không phát hiện người này hộ thực như thế chứ?"

"Chú thế là không hiểu rồi," Lee Seokmin lại rút ra một điếu thuốc khác châm lên, "Ở loại chuyện "hộ thực" này, đàn ông và phụ nữ không khác nhau là mấy. Nói như thế nào đây, dục vọng chiếm hữu, người trẻ tuổi có phải là đều nói như vậy? Cái thứ đồ chơi này ấy à, xem như là có một phần tình cảm, thế nhưng không vạch ra được một dấu bằng, có những lúc cũng không thể quá coi là thật."

Tôi trầm tư một hồi lâu, điện thoại di động ở trong túi vẫn luôn chấn động. Tôi móc ra liếc nhìn, giữa một đống tin tức công việc nhìn đến KakaoTalk bị oanh tạc bởi Kim Mingyu, do dự một chút, rồi vẫn mở ra khung trò chuyện với Park Jae Hyun ở phía dưới.

Trong lúc bất cẩn, một tin nhắn thoại liền tự động phát ra: "Tối hôm qua kích thích hay không hả? Tôi chờ các anh ở bên ngoài hơn một tiếng."

Lee Seokmin nhướng mày, ghé lại gần xem: "Ô, đây lại là ai vậy?"

"Không có gì, " tôi nhanh chóng tắt điện thoại, "Một tên ngu ngốc."

Lee Seokmin nhún vai, rồi lại xoay người vừa hóng gió vừa hút thuốc, thoạt trông ưu thương lại tựa như kinh qua thăng trầm. Không hề giống gã.

Buổi tối hôm đó Kim Mingyu quả nhiên đến. Tôi bận rộn nên quên mất chuyện này, ra cửa nhìn thấy Lee Seokmin dựa cửa xe tán gẫu cùng Kim Mingyu, tôi vờ như không nhìn thấy, lập tức quay đầu trở về, kết quả bị Lee Seokmin gọi lại: "Ây, Xu Minghao, ở đây này."

Tôi rất nhiều lúc đều suy ngẫm tại sao cùi chỏ của Lee Seokmin có thể một năm bốn mùa mỗi giờ mỗi khắc không lúc nào là không ngoặt ra ngoài*, chẳng hạn như hiện tại, tôi cực kỳ hoài nghi tôi đến cùng có giao du với người bạn này hay không.

*cùi chỏ xoay ra ngoài: ý nói nghĩ đến quyền lợi của người ngoài, coi trọng người ngoài hơn người nhà, người thân thiết.

Tôi đi tới, Kim Mingyu đầu tiên là mở cửa xe ra cho tôi, rồi chính anh lại vòng qua bên còn lại lên xe. Lee Seokmin trước khi đi chớp chớp mắt về phía tôi, tôi tức giận hỏi gã: "Con mắt của anh mọc lẹo sao?"

Lee Seokmin cười hì hì: "Người trẻ tuổi, vẫn nên tiết chế một chút."

Sau khi lên xe, tôi đưa chiếc áo sơ mi đã giặt sạch sẽ cho Kim Mingyu. Anh nhìn đến rồi rõ ràng đứng hình trong chốc lát, lúc một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, tôi bị ánh mắt của anh nhìn chăm chú đến cả người nóng lên.

"Anh có muốn lấy về hay không, " tôi có chút không được tự nhiên nói, "Thôi vậy, em cầm về vứt đi."

Ánh mắt của Kim Mingyu liếm tới liếm lui trên đỉnh cổ áo tôi, sau tai tôi lại như bị lửa thiêu đốt.

"Muốn. Tôi sẽ mặc." Anh nói.

Không biết Kim Mingyu và Lee Seokmin trao đổi phương thức liên hệ từ lúc nào, cũng không biết bọn họ từ bao giờ trở nên thân thiết. Dù sao thì từ lần đó trở đi, Kim Mingyu nắm giữ hành tung của tôi mỗi ngày, ngay cả tôi đi toilet vào lúc nào cũng rõ rõ ràng ràng.

Buổi trưa mỗi ngày đồng hồ điểm tới 12, đúng giờ gọi điện thoại cho tôi order thức ăn ngoài; buổi tối mỗi ngày đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu công ty, dựa vào cạnh cửa xe chờ tôi xuống lầu, sau đó trực tiếp sáng sớm cũng chờ ở dưới lầu chung cư của tôi, còn có thể mang cho tôi một phần đồ ăn sáng.

Ngày thứ nhất anh gọi thức ăn ngoài đến công ty tương đối huyên náo. Tại sao nói như vậy chứ, bởi vì người khác gọi thức ăn ngoài đều là được shipper xe vàng xe xanh giao tới, thức ăn ngoài của tôi là ông chủ nhà hàng kia lái xe đưa tới.

Dưới con mắt săm soi của toàn thể nhân viên công ty và dì tạp vụ, tôi mặt dày xử lý gọn hai túi đồ ăn lớn, lại trong tiếng bàn luận "La Yeon (라연) không phải không giao thức ăn ngoài à" mà mặt dày rời đi.

Ông chủ của ​​La Yeon (라연)là bạn của Kim Mingyu.

Nguyên nhân tất cả đều là vì Kim Mingyu quá tác yêu tác quái.

Đây còn chưa phải là điều làm người ta phát rồ nhất.

Lúc xế chiều tôi gọi Linda tới, nói với cô nàng: "Cô bây giờ giúp tôi đi xuống mua một ly trà sữa, đường 100%, ít đá, thêm trân châu cùng pudding. Lựa lúc Lee tổng vào nhà vệ sinh mà đi, chớ để bị hắn nhìn thấy."

Bởi vì một chuỗi cuộc gọi liên hoàn như đòi mạng của Kim Mingyu, tôi đã một tuần lễ không được uống trà sữa. Bảy ngày 168 giờ không có trà sữa đối với tôi quả thật mỗi một giây dài như một năm.

Đời người mà không có trà sữa thì có khác gì cá muối?

Nửa tiếng sau, trợ lý của tôi cầm trà sữa vào đến.

Tôi hí hửng không quá nửa giây, phát hiện trà sữa trong tay cô nàng, là sữa, và trà.

Tôi lạnh mặt hỏi cô nàng: "Đây là cái gì?"

Linda trả lời: "Xin thứ lỗi, Xu tổng, thầy Kim gọi điện thoại nói ngài không thể uống trà sữa, nhờ tôi mua cho ngài sữa bò và trà đen."

Người đàn ông tên Kim Mingyu này chính là đáng sợ ở chỗ đó, mỗi ngày chỉ xuất hiện ở dưới lầu công ty vào buổi tối, vẫn như cũ chiếm cứ đầu bảng đề tài ở phòng giải khát trong công ty tôi, hiện tại nhân viên lĩnh tiền lương tôi phát cũng không nghe lời tôi, đổi sang nghe "thầy Kim".

Tôi vô cùng tức giận.

Người không thích uống sữa trà vĩnh viễn không tưởng tượng nổi tâm tình của người không uống được trà sữa có bao nhiêu cáu kỉnh.

Buổi tối tôi lê la đến chín giờ mới ra về. Kim Mingyu vẫn như thường lệ dựa vào cửa xe chờ tôi. Chẳng biết anh từ nơi nào đến đây, trên người còn mặc âu phục và giày da, tóc tai toàn bộ vuốt ngược lên, thoạt trông còn giống người đi làm ở con đường này hơn so với chính tôi.

Nhìn thấy tôi, anh như thường ngày thay tôi mở cửa xe, lại xách ra một chiếc túi từ hàng ghế sau đưa cho tôi, thoạt trông có chút ngại ngùng.

Bên trong chiếc túi chính là bánh thanh đoàn. Lúc nhận lấy chiếc túi, trong nháy mắt đó tôi đã quên mất chính mình cần phải nổi nóng. Đầy đầu tôi đều là ý nghĩ, ngày mai đến công ty tôi liền đi bóp chết Lee Seokmin diệt khẩu.

Không được, ở trước mặt chồng cũ bại lộ chính mình thích ăn đồ ngọt, tôi không thể để cho Lee Seokmin sống qua đêm nay.

"Anh đừng tưởng rằng dùng thứ này là có thể thu mua được em, " tôi nói, "Chuyện ngày hôm nay em còn chưa tìm anh tính sổ đây, em cũng không biết anh từ lúc nào thì lừa gạt được cả trợ lý của em về phe anh, anh muốn đào góc tường nhà em* sao?"

*đào góc tường -> tường sụp, trong kinh doanh thì mang nghĩa cướp nhân tài, cướp tài nguyên từ công ty đối thủ, trong tình iu thì là cướp bồ :v

Kim Mingyu cười rộ lên, anh lúc cười nheo mắt lại, ánh đèn vụn vặt đều rải lên hàng lông mi của anh. Anh nói: "Tôi làm sao có khả năng đào đến lay chuyển được?"

Anh nở nụ cười, tôi lại cảm thấy có một luồng hương vị ngọt lan tràn ra, tôi ngửi ngửi, hỏi anh: "Anh ăn món gì ngọt sao?"

"Không có, " anh liếc mắt nhìn tôi đầy kỳ quái, "Em có phải là thèm trà sữa muốn điên rồi? Tôi đã bảo với em rồi, lần trước gửi mấy bài viết kia cho em đều là thật, bạn bè tôi ở bệnh viện cũng nói cho tôi, người có dạ dày không tốt như em..."

Quá kỳ quái, vị ngọt thật sự càng lúc càng đậm. Tôi yên lặng nghe Kim Mingyu nói nhảm, vừa nghĩ, rốt cuộc là vị ngọt của thứ gì đây?

"Kim Mingyu, " tôi ngắt lời anh, "Anh có phải là..."

Anh có phải là muốn cùng em yêu đương?

Câu này tôi không dám nói ra, tuy rằng lúc đó ý nghĩ của tôi là như vậy, thế nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi ngữ điệu, bởi vì sự nhút nhát của tôi, ở trên đầu lưỡi xoay chuyển một vòng.

Kim Mingyu đột nhiên phanh xe lại, hai chúng tôi đều đổ về phía trước một chút.

"Anh có phải là, " tôi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sáng đến dọa người của anh, "Anh có phải là muốn cùng em lên giường?"

==========================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com