10. Hàng xóm mới
Gyuvin không nói gì, chỉ nhìn Yujin rồi nở một nụ cười ấm áp khiến em cảm thấy có chút nhột.
Thế quái nào anh lại trở thành hàng xóm của em được chứ? Cái này làm gì có trong kịch bản. À nhầm… trước đây làm gì có chuyện như vậy? Thật là vô lý hết sức! Có khi nào tại em thay đổi quá khứ bằng việc vào làm tại Tập đoàn Bambin nên mọi chuyện mới thành ra như này không? Trời ơi cứu!!!
“Sao vậy? Sao mặt em tái mét vậy Yujin?”
What? Anh không những không bất ngờ khi nhìn thấy hai anh em sinh đôi giống hệt nhau mà còn nhận được em là Yujin chứ không phải em trai song sinh Taejin của em? Ngay cả ba mẹ em, nhiều lúc bọn em mặc quần áo của nhau còn không phân biệt được, thì tại sao anh lại biết được chứ?
Rốt cuộc trước đó hai người bọn họ gặp nhau đã nói những chuyện gì vậy? Tình cảm đã tiến triển được đến mức nào mà Gyuvin chấp nhận dọn đến ở căn hộ nhỏ bên cạnh thay vì ở trong căn biệt thự xa hoa kia để được gần em trai em như vậy?
Tại sao em lại không hề hay biết gì? Tại sao?
Cảm thấy hoảng loạn, mặt Yujin ngày càng trở nên khó coi hơn.
“Anh hai! Có phải anh hàng xóm không ạ? Hai người quen nhau sao?”
Taejin đang nấu dở tay cũng cầm cái muỗng tò mò đi ra xem thử. Khách tới nhà mà anh hai cậu làm cái trò gì bất lịch sự vậy trời? Sao lại không mời anh ấy vào nhà chơi?
“K-Không… không quen!”
Yujin muốn ngăn không để hai người gặp nhau rồi yêu nhau như kiếp trước nên thẳng tay đóng sầm cửa lại, khiến Gyuvin giật mình không phản ứng kịp nên bị cánh cửa đập thẳng vào mặt. Anh vừa đưa tay lên xoa chiếc mũi đang bị đau vừa thầm than.
Han Yujin! Em có cần phải mạnh tay đến vậy không?
Taejin muốn ra mở cửa mời Gyuvin vào nhà nhưng Yujin nhất quyết ngăn lại. Chân tay em bỗng chốc trở nên luống cuống trước tình huống bất ngờ không thể nào lường trước này.
“C-chào vậy đủ rồi Taejinie… k-khỏi cần mở, anh ta chắc về rồi…”
“Anh ấy còn ở bên ngoài mà anh”
“Nhưng mà…”
Yujin nhất thời không biết lấy lý do gì, đành miễn cưỡng để Taejin mở cửa ra lần nữa.
“Chào anh”
“Chào em, Taejin”
Gyuvin nhìn Taejin và mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt ánh lên niềm vui và sự thân thiện.
“Xin lỗi anh, anh hai của em hay ngại người lạ, chứ không có ý gì đâu ạ”
“Vậy hả… vậy mà anh còn nghĩ ai đó cố ý tránh né anh”
Yujin đứng phía sau cảm thấy chột dạ. Thì em muốn tránh anh càng xa càng tốt thật mà. Không chỉ mình em mà em trai em cũng vậy, em không muốn thằng bé lại yêu anh rồi có kết cục bi thảm như trong quá khứ.
Vẫn cái vẻ mặt cau có ấy, Yujin nhìn Gyuvin dò xét.
“Anh nhìn thấy hai anh em sinh đôi bọn tôi mà không có chút ngạc nhiên nào sao? Còn nữa, sao anh phân biệt được hai người bọn tôi vậy?”
Gyuvin dừng lại mất mấy giây, suy nghĩ một chút rồi ung dung đáp lại.
“Đơn giản mà, chỉ cần nhìn phản ứng là biết”
“Phản ứng?”
“Chỉ có em nhìn thấy tôi mới cau mày như vậy thôi”
Cái vẻ mặt đang cố nhịn cười đó của anh khiến Yujin càng bực bội hơn. Biết làm sao được đây, biểu cảm hài hước ấy của em đáng yêu quá mà.
“Ê… rõ ràng là hai anh quen nhau còn gì?”
Taejin khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Yujin và Gyuvin.
“Thực ra tôi và Yujin…”
Taejin nhìn lần lượt hai người và cảm thấy thắc mắc. Gyuvin cũng không chần chừ gì mà muốn giải thích cho Taejin nghe nhưng đã bị Yujin ngăn lại kịp thời.
“Taejinie, thịt sắp cháy rồi kìa!”
Yujin cố gắng làm lơ sự chú ý của Taejin. Taejin giật mình, quay phắt người lại nhìn về phía bếp nơi những miếng thịt đang bốc khói nghi ngút.
“Ối, chết rồi!”
Cậu vội vàng lao về phía bếp, tập trung cứu lại những miếng thịt đang trên chảo dầu. Nhân lúc đó, Yujin nhanh chóng đẩy Gyuvin ra khỏi cửa, không quên liếc nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo.
“Được rồi chào hỏi đủ rồi, không tiễn”
“Khoan đã…”
Gyuvin cố gắng nói, nhưng chưa kịp làm gì anh đã bị Yujin đẩy ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Gyuvin đứng ngơ ngác nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt mà lẩm bẩm.
“Sao mà da mặt mỏng quá vậy Han Yujin? Tôi đã làm gì đâu, em ngại ngùng gì chứ?”
Tiễn được Gyuvin xong, Yujin thở hắt ra một hơi dài. Em tựa lưng vào cửa, thả lỏng đôi vai, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên nhưng không giấu được chút lo lắng.
“Taejin à… hay là chúng ta chuyển nhà?”
“Ủa sao vậy anh? Anh Gyuvin về rồi sao?”
Taejin vừa lật miếng thịt trên chảo vừa hỏi, mắt vẫn chăm chú nhìn món ăn.
“Về rồi”
Yujin trả lời ngắn gọn, mắt nhìn quanh căn phòng như để tìm điểm gì đó giúp mình bình tĩnh lại.
“Ở đây đang tốt lắm mà, cũng gần chỗ làm của anh và em nữa, sao anh lại muốn chuyển?”
Taejin quay đầu lại, vẻ mặt đầy thắc mắc. Cậu làm sao mà hiểu được rằng anh trai đang cố gắng bảo vệ cậu bằng mọi cách như vậy.
“Anh có chuyện gì sao?”
“À… thì…”
Yujin lúng túng, ánh mắt dao động. Em không biết phải giải thích thế nào cho Taejin hiểu để em ấy giữ khoảng cách với Gyuvin nữa. Chẳng lẽ lại nói thẳng ra chuyện ở kiếp trước em ấy yêu Gyuvin để rồi bị tai nạn chết ngay trước hôm đám cưới sao? Như vậy có phải là tàn nhẫn quá không? Hơn nữa cũng chưa chắc em ấy đã tin cơ mà.
Taejin nhìn Yujin, chờ đợi câu trả lời. Yujin thở dài đầy bất lực, mắt nhìn xuống sàn nhà.
“Không có chuyện gì đâu. Đồ ăn sắp chín chưa, anh đói quá rồi nè”
Yujin nói, cố gắng thay đổi chủ đề, nở một nụ cười gượng gạo. Taejin đang nấu dở tay nên cũng không thắc mắc nhiều nữa.
“Anh chờ chút ạ, sắp xong rồi đây”
Hai anh em ngồi xuống bàn ăn, bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ. Taejin kể chuyện cười, cố gắng giúp Yujin thư giãn sau cả tuần làm việc căng thẳng. Nhưng trong lòng Yujin vẫn nặng trĩu nỗi lo lắng.
Mặc dù Yujin vẫn cười và tham gia vào câu chuyện cùng em trai mình, nhưng ánh mắt em thỉnh thoảng lại lạc đi, không tập trung. Taejin dường như không để ý, vẫn tiếp tục trò chuyện một cách vô tư. Yujin cố gắng không để lộ sự lo lắng của mình, nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra và làm thế nào để đối phó với tình hình khó khăn hiện tại.
Chủ nhật cuối tuần, Yujin quyết định ghé thăm tiệm bánh nơi em trai song sinh Taejin đang làm việc. Thằng bé nói hôm nay cửa tiệm sẽ cho ra mắt thêm một số vị bánh mới nên em muốn qua ủng hộ một chút.
Tiệm bánh nhỏ nằm ở góc phố nhưng ấm cúng, luôn ngập tràn mùi hương ngọt ngào của bánh mì và bánh ngọt. Yujin đẩy cửa bước vào, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Taejin.
Khi bước tới quầy bánh, Yujin bất chợt nhìn thấy một cảnh tượng làm tim em như ngừng đập. Ở một góc nhỏ gần cửa sổ, Taejin đang ngồi cùng một chàng trai khác. Cả hai cười nói vui vẻ, trông rất thân thiết. Yujin nhận ra ngay đó là Gyuvin.
Mặt Yujin tái mét, cảm giác lo lắng và sợ hãi trào dâng trong lòng. Em không thể quên được những ký ức từ kiếp trước, những hình ảnh đen tối và đau đớn bất chợt ùa về, khiến chân tay em trở nên lạnh ngắt.
Yujin cảm thấy hoảng loạn, tâm trí quay cuồng với những ký ức kinh hoàng từ quá khứ. Ánh mắt của Gyuvin, nụ cười của anh, tất cả đều khiến Yujin cảm thấy bất an.
Tại sao hai người họ lại cùng ở đây? Còn đang tâm sự gì đó mà Taejin cười tít cả mắt như vậy nữa? Hẹn hò sao?
Yujin nhìn Taejin, rồi quay sang Gyuvin, cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng. Nhưng đôi bàn tay em vẫn run lên, mắt thì nhòa đi trong cảm giác sợ hãi. Em biết mình cần phải làm gì đó để bảo vệ Taejin, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi thứ dường như quá sức tưởng tượng.
Bọn họ... yêu nhau rồi sao? Từ bao giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com