18. Tạm biệt
"Anh Gyuvin... Là anh sao?"
Yujin tỉnh giấc vì tiếng động nên liền mở mắt ra, nhưng không một ai trả lời em cả. Mắt em đã ba hôm nay cứ mờ mờ không rõ, đôi lúc còn rất đau nữa dù đã uống thuốc theo đúng chỉ dẫn của bác sĩ rồi.
"Anh Gyuvin à... Anh Gyuvin?"
Không thấy anh đâu nên Yujin tự mò mẫm tìm nước uống, nhưng đen đủi thay, bình nước không may lại hết. Em đành tự mình đi ra cửa nhờ người giúp. Vừa mở cửa ra ngoài thì em bị một người nào đó va vào với lực rất mạnh khiến em ngã ra đất đau đến nhăn mặt.
"Xin lỗi ạ"
"Đi đường không biết nhìn hay sao? Mày mù hả?"
Tiếng chửi mắng của người đàn ông đó khiến em trở nên sợ hãi. Gyuvin vừa hay quay lại liền đỡ em đứng dậy, lớn tiếng với ông chú kia.
"Có chú mới mù đó!"
"Đồ hỗn xược!"
Ông chú kia buông thêm một câu rồi tức giận rời đi. Gyuvin cũng không vừa, bèn chửi thêm vài câu.
"Già rồi còn bắt nạt trẻ con"
Nói cho hả dạ xong anh dìu Yujin quay lại trong phòng. Vì phòng hết nước nên anh vừa mới chạy đi báo y tá mang nước đến. Kết quả là vừa quay lại đã thấy em bị bắt nạt rồi, đúng là tức đến chịu không nổi mà.
"Anh Gyuvin à... Có khi nào em sẽ bị mù giống như chú đó nói thật không?"
"Em nói gì vậy?"
"Nhưng bây giờ em thực sự không nhìn thấy gì cả"
Yujin nghĩ đến thôi cũng thấy sợ. Nếu sau này cả đời chỉ có thể nhìn thấy bóng đen mờ mịt, em sống tiếp liệu có còn ý nghĩa? Gyuvin liền ôm chặt lấy em, vỗ về an ủi.
"Ngoan... mắt em nhất định sẽ sáng lại nhanh thôi. Thời gian này hãy để anh làm đôi mắt cho em nhé"
Tâm trạng của Yujin đi xuống rõ rệt kể từ sau hôm đó. Trong đầu em lúc nào cũng nghĩ đến viễn tưởng kể từ giờ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa nên cả ngày đều buồn chán không muốn nói chuyện với ai. Ngay cả Gyuvin hỏi em cũng chỉ ậm ừ trả lời cho qua thôi rồi lại lần nữa chìm vào im lặng.
Gyuvin cảm thấy nếu em cứ như vậy thật sự sẽ không ổn chút nào, liền tìm ba mẹ để nói chuyện.
"Ba mẹ... con muốn hiến giác mạc cho Yujin"
Gyuvin thực sự nghiêm túc với quyết định này. Yujin từ nhỏ đã không có một tuổi thơ trọn vẹn, đã vậy còn gặp phải một người anh trai khó tính hay cọc cằn như anh nữa. Đến bây giờ nỗi bất hạnh ấy vẫn chưa chịu buông tha cho em, anh thật lòng không thể trơ mắt đứng nhìn được.
"Gyuvinie..."
Mẹ Kim rất bất ngờ vì câu nói của anh. Gần đây bà thấy tình cảm anh em của hai đứa đi lên bà cũng rất vui, nhưng cả hai đều là con trai mà bà thương nhất, sao có thể để Gyuvin hiến giác mạc cho em được?
"Nhìn em ấy đáng thương như vậy, con không đành lòng đâu mẹ à"
"Nhưng nếu như vậy thì người sau này không thể nhìn thấy sẽ là con đó, con biết chứ? Vả lại Yujin chắc chắn cũng sẽ không đồng ý để con đánh đổi đôi mắt cho em đâu"
Mẹ Kim thật sự không hiểu Gyuvin nghĩ thế nào nữa. Hi sinh đôi mắt cho người khác còn mình thì chịu cảnh mù loà, như vậy mà cũng tình nguyện được sao?
"Chỉ cần Yujin không biết là được mà mẹ"
"Đến lúc Yujinie nhìn thấy lại thì cũng đâu thể giấu được?"
"Vậy để con ra nước ngoài đi. Ba mẹ cứ nói là con đi du học, em ấy sẽ không biết đâu"
Ba Kim đứng bên cạnh nãy giờ mới lên tiếng.
"Ba không đồng ý. Hai đứa đều là con trai của ba mẹ, không thể hi sinh người này để cứu người kia được"
"Nhưng Yujin hiện đang cần thay giác mạc gấp, nếu để lâu tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn. Còn con, sau này có thể từ từ chờ người hiến được mà"
Trước thái độ kiên quyết của Gyuvin, mẹ Kim có chút nghi ngờ. Trước đây Gyuvin tính tình luôn cọc cằn khó chịu, vậy mà bây giờ lại chịu hi sinh vì em như vậy, đúng là không thể tin được.
"Gyuvin... hình như con đối với Yujin hơi tốt quá rồi thì phải?"
"Con cũng không muốn giấu ba mẹ, con thích Yujin, là tình yêu chứ không phải tình thân. Cho nên con sẽ làm điều tốt nhất cho em ấy"
Ba mẹ hơi sững người khi nghe anh nói vậy. Tình cảm của hai đứa từ khi nào đã tiến triển thành như vậy rồi?
"Nhưng Gyuvinie à, thực ra Yujin còn có một khối u trong não nữa"
"Dạ?"
Gyuvin nghe xong thì đứng hình. Anh chỉ từng nghe ba mẹ nói Yujin bị viêm loét giác mạc, chuyện này lại là sao nữa đây?
"Yujin thường xuyên bị choáng và ngất xỉu do có một khối u trong não, bác sĩ đã xác định đó là u ác tính, nhất định phải phẫu thuật mới khỏi được. Ba mẹ không có nói chuyện đó vì sợ Yujin không vượt qua được cú sốc này. Bác sĩ nói sẽ chờ thời gian thích hợp làm phẫu thuật cho em. Vì sức khỏe của Yujin rất yếu, sợ rằng sẽ không chịu nổi, nên bác sĩ đang muốn cân nhắc xem phẫu thuật luôn một lần liệu có ổn không"
Ba mẹ biết hai đứa chắc chắn sẽ hoảng loạn khi nghe tin này nên đã giấu mấy ngày nay, chỉ nói chuyện em cần người hiến giác mạc cho thôi nên Gyuvin không hề biết.
"Vả lại số tiền phẫu thuật cũng rất lớn, ba mẹ đang tìm cách xoay sở"
Mẹ Kim thở dài khi nghĩ đến vấn đề tiền nong, bà sợ nếu như không gom đủ tiền sẽ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của Yujin.
"Về tiền thì ba mẹ không cần lo. Ba ruột của Yujin đã để lại rất nhiều tài sản cho em ấy. Yujin cũng nói với con để gửi hết số tiền đó cho ba mẹ, ít nhất cũng có gần trăm triệu, nhưng con đã bảo ẻm cứ giữ ở đó khi nào cần dùng thì lấy ra sau"
"Gần trăm triệu won đó ba mẹ không thể dùng được. Đó là tiền ba ruột Yujin để lại cho em mà, sau này nhất định sẽ có dịp em dùng tới. Vả lại số tiền đó cũng không chắc là đủ, ba mẹ sẽ nghĩ cách khác"
Mấy ngày nay hai người cũng đã hỏi vay mượn bạn bè và người thân nhiều rồi, nhưng số tiền phẫu thuật quá lớn, hơn nữa rủi ro cũng rất cao nên họ đang đau đầu lo lắng về chuyện này đây.
"Là gần trăm triệu đô đó ạ"
"T-Thật sao?"
"Vậy nên ba mẹ yên tâm để con hiến giác mạc cho Yujin đi ạ. Đồng ý với con đi, được không ba mẹ?
Gyuvin lần nữa nhắc lại đề xuất của mình. Đôi mắt của anh có thể vì em mà sáng lên một lần nữa là anh vui rồi.
"Nhưng giác mạc đâu phải ai muốn hiến là cũng hiến được. Còn phải xem tỷ lệ tương thích ra sao nữa"
"Nếu giác mạc của con tương thích với em, ba mẹ sẽ đồng ý chứ?"
"Chuyện này..."
Mẹ Kim không biết làm sao từ chối nữa. Thằng bé này cứng đầu như vậy thì bà phải làm sao đây? Những chuyện khó quyết định như vậy thì để ba ra tay vậy.
"Được rồi, chiều theo ý con đi"
Ba Kim lúc đó chỉ là không có cách nào phản đối nên đành nhượng bộ đồng ý. Vì giác mạc tương thích muốn tìm được cũng khó. Chỉ cần có kết quả kiểm tra giác mạc của Gyuvin không dùng được cho Yujin thì con trai ông sẽ ngoan ngoãn từ bỏ thôi. Chỉ là ông không ngờ kết quả tương thích lại cao như vậy. Đến giờ ông hối hận liệu có kịp không?
Gyuvin mang đầy tâm trạng bước vào phòng bệnh, nơi người anh thương vẫn đang say ngủ. Rõ ràng em là một cậu nhóc ngoan ngoãn, dễ thương nhưng tại sao những điều bất hạnh đều đến với em như vậy?
Gyuvin ngồi xuống bên cạnh giường, khẽ đưa tay sờ lên má em mà xoa nhẹ.
Yujin à... Nhất định cuộc phẫu thuật ngày mai sẽ thành công thôi. Anh sẽ ghi nhớ thật kỹ gương mặt này của em, khắc sâu vào tận trái tim anh vì sau này có khả năng anh không thể nhìn thấy em nữa. Anh đi rồi em nhớ chăm sóc thật tốt cho bản thân nha, đừng để bị bệnh nữa đó.
Gyuvin khẽ cúi xuống đặt môi mình lên đôi môi mềm của em. Một nụ hôn tạm biệt trước khi chia xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com