9. Hối hận liệu còn kịp?
"Anh Gyuvin ơi! Dậy ăn sáng đi ạ!"
Yujin gõ cửa nhưng không thấy tiếng trả lời nên mạnh tay hơn chút nữa. Em vừa muốn gọi anh dậy vì sợ muộn nhưng lại sợ anh bị giật mình rồi lại nổi giận quát mắng em.
"Anh Gyuvin ơi! Dậy ăn sáng kẻo muộn giờ học ạ"
Yujin áp tai vào cửa nghe thử xem bên trong có tiếng động gì hay không thì cánh cửa bất ngờ mở ra khiến cả người em đổ ập vào anh. Gyuvin tiện tay vòng qua ôm lấy em để em khỏi ngã.
Yujin nằm gọn trong lòng anh, cảm nhận được rõ tim của anh đang đập rất nhanh nên cũng thoáng ngượng ngùng.
"Đi đứng cái kiểu gì vậy?
Gyuvin vừa mới tỉnh ngủ đã nhìn thấy thằng nhóc đáng ghét kia thì cảm thấy khó chịu muốn gắt lên, chỉ là anh không nhận ra tim mình vừa rồi đã vì nó mà đập loạn nhịp.
"M-Mẹ bảo em gọi anh xuống ăn sáng để còn kịp giờ đi học ạ"
Yujin lùi lại rồi cúi đầu rời đi. Ở đây thêm chút nữa em sợ anh sẽ nổi cáu mất bởi em biết anh Gyuvin khi vừa mới ngủ dậy thường rất dễ cáu kỉnh mà.
"Này!"
"Dạ?"
Gyuvin muốn hỏi lại xem thằng nhóc đó có đi thật không nhưng lại không biết làm sao mở lời. Trước giờ anh đối xử với nó không tốt, anh biết điều đó. Nhưng anh có chút gì đó không muốn nó đi. Anh cũng không hiểu nổi chính mình nữa.
Thằng nhóc trước mặt đang cố gắng tỏ ra vui vẻ nhưng vừa nhìn qua anh đã thấy mắt nó sưng húp rồi, rõ ràng hôm qua nó đã khóc cả đêm đây mà. Nếu không muốn đi thì cứ ở lại thôi, sao mà phải khóc?
"Anh... muốn nói gì với em ạ?"
Yujin nghiêng đầu thắc mắc không biết anh gọi em lại làm gì trong khi chỉ im lặng như vậy.
"Làm gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ, mày cứ hậu đậu mãi như vậy thì ai mà chịu nổi mày?"
Gyuvin nhất thời không biết nói gì nên đành tạm thời gắt gỏng để lấp liếm cho qua.
"Dạ em xin lỗi!"
Yujin cúi gập người xin lỗi rồi chạy thẳng xuống lầu, để lại Gyuvin một mình đứng đó bứt rứt lương tâm. Hình như anh hơi nặng lời rồi thì phải, có phải sau đó nó lại trốn ở chỗ nào rồi khóc nữa không?
________
Gyuvin hai ngày sau đó lên lớp cũng không có tâm trạng làm gì hết, chỉ ngồi một mình chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những áng mây lững lờ trôi trên bầu trời trong xanh.
Bỗng cảm giác có thứ gì đó mát lạnh áp vào má mình, anh giật mình quay sang. Thì ra là Hanbin vừa xuống canteen mua nước lạnh cho anh.
"Sao vậy? Có tâm sự sao?"
"Không có"
Hanbin thản nhiên ngồi sang bên cạnh khoác vai Gyuvin, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ xem có gì đẹp mà thằng bạn cứ mải mê ngắm từ nãy đến giờ.
"Này, tối tao qua nhà mày chơi được không?"
"Hm? Làm gì?"
Gyuvin dò xét nhìn Hanbin, tự nhiên đòi qua nhà chơi chi vậy? Bình thường anh có rủ nó cũng chẳng mấy khi muốn qua cơ mà.
"Thì cũng lâu rồi tao không qua chơi còn gì? Đúng lúc hôm nay anh gia sư qua dạy mày nữa, không phải sao?"
"Rồi mày chơi với tao hay chơi với anh Hạo?"
"Đương nhiên là chơi với mày rồi, chờ anh Hạo dạy xong tao sẽ rủ ảnh đi ăn kem"
Hanbin hí ha hí hửng tưởng tượng về buổi hẹn hò lãng mạn tối nay. Anh thầm thích anh sinh viên dạy kèm cho Gyuvin này sau một lần tình cờ đi ngang có nhìn thấy ảnh trước cửa nhà Gyuvin. Ảnh mỉm cười chào anh khiến anh mê như điếu đổ. Trước đó anh biết Gyuvin có thầy dạy kèm nhưng chưa từng gặp qua nên không biết trước rằng mình sẽ bị trúng tiếng sét ái tình của ảnh như vậy.
"Trời chưa đủ lạnh hay sao mà đi ăn kem nữa vậy ba?"
"Ờ ha, nhưng lần đầu đi hẹn hò riêng không lẽ lại rủ đi xem phim?"
Hanbin lại bắt đầu ngồi tưởng tượng, Gyuvin cũng không thèm đếm xỉa đến nữa. Trong lòng anh còn đang nặng trĩu một nỗi lo khác đây. Chẳng hiểu sao suốt mấy ngày nay không khi nào là anh không nghĩ đến chuyện đồ đáng ghét kia sắp rời đi. Đầu lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh thằng nhóc đó. Có phải anh điên rồi không?
Cả hai người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình, cuối cùng Gyuvin cũng quyết định lên tiếng.
"Này Sung Hanbin, tao hỏi mày một chuyện nhé"
"Chuyện gì?"
Gyuvin chần chừ rồi cũng từ từ mà kể.
"Có hai anh em nọ, người anh rất ghét người em vì nó chỉ là trẻ mồ côi do ba mẹ nhận về nuôi nhưng lại được ba mẹ hết mực thương yêu, cưng chiều còn hơn cả con ruột. Càng ngày ác cảm của người anh đối với em càng lớn. Mãi sau này khi người anh nhận ra người em thật sự rất tốt, thì người em lại chuẩn bị rời đi vì người thân của ẻm đến đón. Nếu mày là người anh thì mày sẽ làm sao?"
"Han Yujin đi đâu? Không phải thằng bé mồ côi sao?"
Hanbin quay sang nhìn Gyuvin đầy vẻ thắc mắc. Anh nhớ rõ ràng Gyuvin nói Han Yujin được ba mẹ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi cơ mà?
"Tao có nói là đồ đáng ghét đó sao?"
"Không phải thì thôi, làm gì mà căng?"
Hanbin bĩu môi lườm nguýt. Bộ còn có người anh nào hâm dở tồi tệ với đứa em nuôi của mình như thằng bạn này của anh nữa đâu mà anh hỏi thì cứ chối. Thôi thì anh cứ giữ chút mặt mũi cho nó vậy.
"Nếu tao là mày..."
"Đã nói không phải là tao!"
Gyuvin lớn tiếng khiến cả lớp đều giật mình quay sang nhìn. Hanbin bèn dè chừng, ra hiệu cho anh nói nhỏ lại.
"Ờ thì nếu tao là người anh, tao sẽ phải tìm hiểu rõ xem người thân của em mày có thực sự tốt không thì mới an tâm để nó đi được. Dù sao mày đối với nó cũng chả ra gì, nó đi biết đâu lại được hạnh phúc hơn thì sao?"
"Ya! Tao nói là không phải tao rồi mà! Hơn nữa tao cũng chỉ là có chút chút không tốt thôi, làm gì tệ đến mức như mày nói"
Gyuvin một mực phản đối. Anh chỉ là trêu chọc thằng nhóc kia chút xíu thôi, làm gì mà đến nỗi như vậy chứ?
"Mất trí nhớ rồi hả? Có người anh nào mà suốt ngày quát nạt em trai như mày không? Có lần mày đá quả bóng vô đầu nó khiến nó ngất xỉu tại chỗ. Có lần thì mày đẩy nó xuống hồ nước lạnh khiến nó cảm sốt nằm li bì mấy ngày liền. Chưa hết đâu, năm mày học tiểu học, mày còn xô nó ngã cầu thang gãy chân đi bó bột cả tháng trời mày không nhớ hả?"
Hanbin nói ra một tràng khiến Gyuvin á khẩu không biết làm sao cãi lại.
"T-thì tao có cố ý đâu"
"Vậy mày có dám khẳng định mày không ghét Han Yujin không?"
"Tao..."
Thực sự thì từ sau lần thằng nhóc kia đỡ đòn cho anh, ác cảm của anh đối với nó đã bay sạch rồi. Anh không còn ghét nó như hồi xưa nữa, thay vào đó là cảm giác hối hận, tự trách. Có phải nếu anh nhận ra chuyện này sớm hơn một chút thì thằng nhóc đó sẽ không đi không?
"Tao nói có sai đâu. Về mà nhận lỗi với em mày đi!"
"Có lỗi gì mà xin? Mày đó, nói năng linh tinh, tối nay cấm sang nhà tao!"
"Ủa tại sao?"
"Tại tao thích thế"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com