47. Là em không tốt
Gyuvin vừa ra khỏi nhà đi làm thì lại đụng mặt Yujin đang đi đổ rác. Anh hơi khựng lại khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy của cậu. Mái tóc bù xù dài che đến chớm mắt nhưng anh chỉ chú ý đến đôi mắt vừa sưng húp vừa đỏ ửng của cậu. Rõ ràng là cậu đã khóc, là vì chuyện tối qua đó sao? Đứng bất động nhìn cậu, tim anh khẽ nhói lên. Anh luôn tự nhủ sẽ không để cậu buồn, không để cậu đau lòng nữa, nhưng lại không biết lời nói và hành động của mình tối qua đã vô tình tổn thương cậu nhiều đến vậy. Trong lòng trào dâng cảm giác tội lỗi xen lẫn thương xót.
Yujin vừa ấm ức, tủi thân, lại vừa hụt hẫng, đau lòng nên cả đêm hôm qua cậu ngồi một mình trong phòng mà khóc. Nếu là người khác, có lẽ cậu sẽ chỉ hơi buồn một chút rồi thôi, nhưng vì là anh mới khiến cậu khổ tâm đến thế. Cậu sợ rằng nếu anh cứ lạnh lùng như vậy, e rằng cậu sẽ đánh mất cơ hội được yêu anh, được ở bên anh. Càng nghĩ cậu càng muốn khóc thật lớn, đến nỗi hai mắt đều sưng đỏ cả lên.
Vừa ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của anh, Yujin vội vàng giấu đi gương mặt có phần nhếch nhác của mình. Nhìn thấy anh, cậu lúc nào cũng muốn vui vẻ chạy đến mà ôm chầm lấy, nhưng với bộ dạng hiện tại, cậu chỉ có thể lịch sự cúi chào anh rồi chạy vào nhà đóng cửa lại. Gyuvin bất giác đưa tay ra như muốn níu kéo, nhưng bàn tay chỉ dừng lại giữa không trung rồi lại bất lực hạ xuống.
Anh không thể làm như vậy. Nếu đã quyết tâm chấm dứt tình cảm với cậu, anh tuyệt đối không thể dễ dàng mềm lòng được. Thời gian đầu chắc chắn cả hai sẽ rất đau khổ, nhưng lâu dần cậu sẽ nhận ra không cần có sự giúp đỡ của anh cậu vẫn có thể sống tốt, còn anh vẫn sẽ như ngày xưa, một mình ôm đau khổ mà sống qua ngày.
Mấy ngày sau đó hai người thật sự không còn gặp nhau nữa, Gyuvin lại bận rộn vùi đầu vào công việc, còn Yujin cũng mãi chưa tìm ra lý do anh đột nhiên ghét bỏ cậu như vậy. Ngồi trên giảng đường mà thần trí của cậu lại đặt ở nơi người con trai ấy, không cách nào tập trung được. Cậu muốn gặp anh, muốn hỏi lại cho rõ mọi chuyện, nhưng nghĩ đến mình có thể nhận được câu trả lời không mong muốn, cậu lại chùn bước.
Cho đến một hôm, Yujin xem lại lịch dạy mới nhận ra sắp đến sinh nhật của Youngjin. Cậu luôn có thói quen đánh dấu những ngày quan trọng trên cuốn lịch để bàn mà. Dù thế nào con bé cũng đã rất thân thiết với cậu, cậu không thể quên ngày quan trọng như vậy được.
Nhân lúc thứ bảy được nghỉ, Yujin hẹn dẫn Youngjin đến trung tâm thương mại chơi, xem con bé thích gì sẽ mua tặng làm quà sinh nhật. Khỏi phải nói, đứa trẻ nghịch ngợm ham chơi như Youngjin nghe đến đi chơi là thích lắm, chờ ba đi làm thì chạy sang với chú luôn. Vì lần trước bị ba quát nên con bé chỉ dám lén lút qua chơi với chú lúc ba không có nhà thôi.
Trong bức tranh rộng lớn của trung tâm thương mại, ánh đèn mềm mại lấp lánh như những ngôi sao giữa bầu trời đêm, Yujin dắt tay Youngjin, hai hình bóng nhỏ bé, bước đi bên nhau trên lối đi rộng rãi, đầy sắc màu của sự hối hả và náo nhiệt. Khắp nơi, những cửa hàng lớn nhỏ mở cửa đón khách, tạo nên một bầu không khí sôi động và phấn khích. m thanh của những bản nhạc nhẹ nhàng, cùng với tiếng cười vui vẻ của những người mua sắm tạo ra một âm nhạc tuyệt vời của cuộc sống đô thị.
Dù trong lòng vẫn còn nhiều vướng bận về Gyuvin, nhưng Yujin vẫn luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ trước mặt con gái anh, không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng phấn khích của con bé. Cậu chỉ vào một cửa hàng đồ chơi gần đó, mỉm cười rồi dẫn theo Youngjin tiến về phía đó.
Khi vừa bước vào, hai người ngay lập tức bị cuốn hút bởi những màu sắc rực rỡ và không khí vui tươi. Ngay từ cánh cửa, họ được chào đón bởi những dãy kệ đầy ắp các loại đồ chơi, từ những chiếc xe đồ chơi, búp bê, đến những trò chơi giáo dục và đồ chơi gỗ tinh tế. m nhạc nhẹ nhàng và tiếng cười của trẻ em lan tỏa khắp cửa hàng, tạo nên một không gian rất sống động và ấm áp. Các kệ hàng được sắp xếp một cách thông minh và logic, nên hai chú cháu dễ dàng tìm kiếm và lựa chọn những món đồ chơi phù hợp nhất cho mình. Có các khu vực riêng biệt cho các loại đồ chơi khác nhau, như đồ chơi giáo dục, đồ chơi xây dựng, đồ chơi mô phỏng, và cả góc đọc sách cho trẻ em nữa.
“Youngjinie thích đồ chơi siêu nhân đúng không?”
“Dạ… Chú sẽ mua cho Youngjinie ạ?”
“Sắp đến sinh nhật của con rồi mà. Chỉ cần con thích, chú mua hết cửa hàng này cũng được”
Youngjin còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, dù con bé thích đủ thứ nhưng chỉ chọn một chiếc mô hình siêu nhân nho nhỏ, nhân vật mà con bé thích. Nghe nói được chú mua quà cho, con bé thích thú ôm khư khư lấy mô hình ấy không chịu buông.
“Youngjinie không thích bộ đồ chơi to hơn kia sao?”
Con bé lắc đầu, chỉ khăng khăng muốn mua mô hình siêu nhân nhỏ của mình. Có lẽ con bé chỉ quen làm nũng đòi mua đủ thứ với Gyuvin mà thôi, vì anh là người thân duy nhất của con bé mà. Những người khác dù có thân thiết cỡ nào thì con bé vẫn biết giữ ý không đòi hỏi quá nhiều. Phải nói là Gyuvin đã nuôi dạy con bé rất tốt.
Mua đồ chơi xong, Youngjin lại tung tăng tiếp tục đi tìm chỗ chơi, không quên cảm ơn Yujin rối rít vì món quà nhỏ. Hai chú cháu muốn xuống bên dưới nên bước lên một thang cuốn. Yujin cẩn thận nhắc nhở con bé chú ý an toàn, bám chắc vào lan can. Nhưng bất ngờ, một cậu bé nghịch ngợm vội vàng chạy qua va vào Youngjin, làm cho cô bé ngã lăn mấy bậc thang rơi xuống dưới.
Yujin bị giật mình vì tình huống vừa xảy ra, vội vàng chạy tới ôm chặt Youngjin trong lòng, vỗ về an ủi, kiểm tra tình trạng của con bé một cách cẩn thận. Youngjin ngã xuống ba bậc cầu thang nên không ngừng kêu đau, một số người cũng bắt đầu đứng lại hóng chuyện, trong khi đứa trẻ gây ra chuyện thì sợ tội nên đã chạy trốn khỏi đó mất rồi. Cảm giác lo lắng và sợ hãi lấn át ý thức của Yujin khi con bé bắt đầu khóc vì đau.
“Chú ơi… đau quá…”
“Chú xin lỗi, Youngjin à…”
Trong khoảnh khắc hoảng loạn và lo lắng, Yujin không thể kìm nén được nỗi lo sợ và lo lắng cho Youngjin. Cậu nắm chặt tay bé, cảm nhận từng cơn đau giữa những tiếng khóc rụt rè. Cậu nhẹ nhàng xoa đầu bé, cố gắng làm dịu đi nỗi đau và nỗi lo lắng trong tâm trí con bé. Trong khi đó, cậu bắt đầu cảm thấy tự trách, cậu trách mình đã không đủ cẩn thận, không đủ kịp thời để bảo vệ Youngjin khỏi sự va chạm đáng tiếc ấy.
“Youngjinie ngoan, chú đưa con đi bệnh viện nha, con sẽ không sao đâu”
Yujin bế con bé lên, nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện, khi đó đám đông mới dần giải tán.
Gyuvin sau khi nghe Yujin nói Youngjin bị ngã liền bỏ dở công việc đang làm mà chạy ngay đến bệnh viện. Lúc anh đến, chân con bé đã được bác sĩ bó bột lại, nhưng có vẻ vẫn còn đau lắm.
“Youngjinie? Con sao rồi?”
“Papa!”
Youngjin vừa mới nín khóc, nhưng khi nhìn thấy ba thì lại bắt đầu nức nở. Gyuvin liền lại gần ôm con bé vào lòng, khẽ xoa đầu con bé. Nhìn Youngjin đau đớn và khóc lóc trong vòng tay mình, anh cảm thấy tim mình như bị vắt kiệt. Mỗi giọt nước mắt của con gái như đâm vào tâm hồn anh, làm anh cảm thấy mình như một người cha thất bại.
“Anh Gyuvin, em xin lỗi”
Ánh mắt của Yujin rơi xuống sàn nhà, cậu biết không có lời xin lỗi nào có thể làm dịu đi được cảm giác hoang mang và lo lắng tràn ngập trong lòng cậu, cũng không thể cứu vãn chuyện cậu đã để con bé ngã mà không làm gì được. Hối hận, tự trách cứ vậy mà trào dâng trong lòng.
Nhìn con gái đau như vậy, Gyuvin không tự chủ được mà lớn tiếng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Han Yujin, cậu nói đi!”
Bị anh quát nên Yujin cũng rất sợ, ngập ngừng một chút rồi kể lại.
“Em đưa Youngjin đến trung tâm thương mại chơi, mua quà sinh nhật cho con bé. Vô tình có đứa trẻ khác không cẩn thận đã va vào khiến con bé bị ngã. Em xin lỗi, Gyuvin…"
Yujin nói nhưng giọng trầm xuống, mất đi phần nào sự tự tin và kiên định thường thấy.
"Em... là em không tốt... em đã không chăm sóc Youngjin cẩn thận... em đã làm hại con bé... em..."
Gyuvin không dám trách mắng Yujin, nói đúng hơn là không nỡ. Anh buông tay ra nói với con gái.
“Kim Youngjin! Không phải papa đã nói con không được đi chơi với chú ấy rồi hay sao? Sao lại không chịu nghe lời?”
Youngjin sợ nên lại càng khóc to hơn. Yujin nhìn thấy mà xót, liền vội vàng đỡ lời.
“Anh đừng trách con bé, là tại em bất cẩn, em đã không chú ý, không bảo vệ được con bé khỏi nguy hiểm”
Trái tim của Gyuvin đau nhưng cũng đầy sự lo lắng và bất an. Anh biết rằng từ bây giờ, anh cần phải cẩn thận hơn trong việc bảo vệ con gái của mình, không để cho bất kỳ sự cố khác xảy ra thêm lần nào nữa. Quay sang nhìn Yujin vẫn đang cúi mặt hối lỗi, anh trầm giọng.
“Han Yujin, từ giờ cậu tránh xa gia đình tôi một chút đi! Làm ơn đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com