Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Chỉ vì quá yêu em

"Yujinie, giờ anh chuẩn bị lên máy bay rồi, vài tiếng nữa sẽ về nhà nhanh thôi."

"Vậy anh đi cẩn thận, lát nữa em có việc bận không thể đón anh được, anh về một mình nhé."

Han Yujin ném điện thoại sang một bên rồi thả người nằm xuống giường, lâu lâu những giọt nước mắt cay đắng lại trào ra từng giọt ướt đẫm, không rõ là vì lý do gì, nhưng chỉ cần nghĩ về người đó, hình bóng vẫn luôn ân cần dịu dàng hết mức đó, chỉ cần nghĩ đến những ngày sau phải đối mặt với sự dối lừa, trái tim lại giống như bị thiêu đốt trong khói lửa, đau đớn khó chịu tới tột cùng.

Bỗng dưng ngay lúc này, điện thoại nằm dưới đuôi giường đột ngột đổ chuông. Han Yujin ngồi dậy nhoài người cầm lấy, liền thấy màn hình nhấp nháy hiển thị ba chữ: "Kim Wonbin"

Sau khi nhận được những dòng tin nhắn đã ấp ủ mong chờ, Kim Gyuvin tuyệt nhiên không suy nghĩ gì quá nhiều, dù sao năm cuối luôn bộn bề hơn cả, anh vẫn tin rằng không có chuyện gì xảy ra, cuộc sống vẫn tiếp diễn theo những gì anh mong muốn, và tình yêu của anh cũng vậy.

Chỉ là đôi lúc, lòng tin luôn bị vùi dập dưới mảnh đất mang tên hiện thực.

Lựa chọn đặt niềm tin một cách triệt để, cũng chính là lúc ta phải nếm trọn mọi khổ đau của cuộc đời.

Tuyết đầu mùa năm nay đến muộn hơn mọi khi.

Đó là bản tin phát trên radio mà Kim Gyuvin nghe được khi ngồi trên chiếc taxi đang băng băng qua con đường dần thưa thớt bóng người.

Dự báo thời tiết không phải là chuyên mục mà anh quan tâm, nhưng mỗi lần ba từ "tuyết đầu mùa" vang lên, giống như những mảnh vụn kí ức bắt đầu tìm đến, làm anh nhớ về ngày hôm ấy, cái ngày mà thiên thần bé nhỏ đã bước tới và gõ cửa cuộc đời mình.

Vừa nhớ lại, kí ức lẻn ra từ đôi mắt trong veo cũng vừa kéo thêm ánh sáng cho khóe môi một nụ cười.

Thời gian trôi qua không đợi chờ một ai, mới đó mà đã nhiều năm như vậy rồi...

"Yujinie!"

Vừa đặt chân về đến cửa, Kim Gyuvin đã mừng rỡ nhào đến ôm Han Yujin vào lòng, cái ôm mạnh mẽ và thít chặt làm đôi chân cậu không giữ được thăng bằng mà trượt về sau mấy bước.

"Bé cưng à, anh nhớ em quá đi mất."

Han Yujin cố gắng gượng cười, bàn tay đang buông thõng miễn cưỡng đưa lên vỗ nhẹ vào lưng anh.

Nếu là trước đây khi chưa nhớ lại hết tất cả, cậu nhất định sẽ nói với anh rằng em cũng nhớ anh và nhớ anh rất nhiều.

Nhưng hạnh phúc ấy mà, nó vẫn luôn lưng chừng và ngắn ngủi.

Tan mộng rồi mới sực nhận ra nếu như còn có thể gặp lại giấc mơ này, chúng tôi sẽ không bao giờ tỉnh dậy giữa cuộc đời oan trái này nữa.

"Được rồi, về là tốt rồi, anh buông em ra đi, em còn phải đi làm báo cáo nữa."

Kim Gyuvin cười cười rồi thu tay lại, nhưng đằng sau nụ cười đó là rối ren chồng chất rối ren. Anh đã tưởng khi nhìn thấy anh trở về, Han Yujin sẽ nhảy òa lên vì vui sướng, ôm anh và quấn quýt bên anh mãi không rời. Anh đã tưởng tượng khung cảnh hạnh phúc đó nhiều tới nỗi tới khi nhận về những điều không như mong đời, trái tim giống như từ vũ trụ đầy sao mà rơi thẳng xuống mặt đất khô cằn lạnh lẽo, nao nao tới đau lòng.

Thực sự là bận đến vậy ư?

"Ừm, em vào làm đi, mà mấy bữa nay em có gặp người con trai nào lạ không?"

"..."

"Không có á, bộ có chuyện gì à?"

"..."

"À không có gì... anh đi tắm cái đã."

Han Yujin gật đầu, nhìn bóng lưng của Kim Gyuvin rời đi mà nụ cười trên khóe môi cũng từ từ hạ xuống một cách héo tàn.

Khuya lắc khuya lơ, Han Yujin mới tắt đèn rồi về phòng ngủ. Lúc này, nhìn chiếc giường vẫn trống trơn, cậu tự dưng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.

Nhưng chưa được bao lâu thì một lát sau, Kim Gyuvin từ bên ngoài cửa đã lao vào trong giường, nhoài người tới ôm ghì lấy cậu thật chặt.

Han Yujin giật thót mình mà tách đôi bàn tay của anh ra, mang theo một vẻ kinh hãi tột độ ngồi phắt dậy, cơn đau từ vết bầm ở sau đầu đột nhiên kéo đến, làm cậu đau nhức tới nỗi suýt nữa nước mắt đã trào dâng.

"Yujinie, em bị thương ở đâu à? Đưa đây anh xem nào." Lồng ngực của Kim Gyuvin đột nhiên quặn thắt lại, nhìn thấy cậu đau đớn như vậy anh chỉ có thể tự trách bản thân vì không để ý kĩ hơn, rằng sự quá khích của anh đã vô tình gây ra một lỗi lầm to lớn.

Đang vội vội vàng vàng lại gần xem cậu có làm sao không thì ngay tức khắc Kim Gyuvin đã bị cậu hất tay sang một bên.

"Đủ rồi, em không sao, anh không phải lo lắng đâu."

Han Yujin run rẩy rụt người về phía sau, kéo tấm chăn lên che kín người giống như đang phòng thủ trước cuộc tấn công ác liệt từ loài dã thú.

Kim Gyuvin bất giác đơ người như không tin nổi vào mắt mình, lần đầu tiên anh chìm vào tâm trạng khó tả đến như vậy, lần đầu tiên anh thấy cậu nhìn mình bằng ánh mắt run sợ và phòng bị như thế này. Một khoảng lặng nặng nề chợt nhiên bủa vây lấy trái tim, như đám mây xám ngoét bỗng dưng vắt ngang giữa lưng trời xanh thẳm. Dường như một lần nữa, một lần nữa anh đã không hề nhận ra bi thương đã lấp đầy cuộc đời mình, giống như rất nhiều năm về trước, một lần nữa cố chấp vẫn hoàn cố chấp.

"Đau như thế này mà bảo anh không phải lo là sao hả?"

Đến lúc này, Han Yujin đã không thể kiềm chế được nữa, nhìn bàn tay của Kim Gyuvin chuẩn bị chạm vào người mình, cậu liền lập tức gắt lên:

"KIM GYUVIN! ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO NGƯỜI EM!"

Tiếng gào cứ thế vang vọng, vỡ vụn trong không gian thinh lặng.

Khoảnh khắc ấy, Kim Gyuvin cảm nhận được sâu trong đôi mắt long lanh kia đã ngập tràn bóng đêm đen kịt của nỗi sợ hãi, đâu đó còn cả sự phẫn nộ bập bùng như ánh lửa đỏ rực không thể gọi thành tên.

Anh không cố ý làm cậu kích động tới như vậy, chỉ vì anh quá lo lắng, chỉ vì anh quá yêu cậu mà thôi.

"Yujinie, em làm sao vậy?"

"..."

"Đừng sợ... anh là Gyuvin, Gyuvin của em đây mà..."

....

Sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, giống như cuộc xung đột giữa họ vào đêm qua chưa từng xảy ra. Chỉ là bây giờ thay vì những giây phút ngọt ngào tràn ngập trong tiếng cười hạnh phúc, sự im lặng đã mau chóng chìm ngập trong cuộc tình của họ.

Ngồi trên bàn làm việc, Kim Gyuvin cứ mãi đắm mình trong đống suy nghĩ rối rắm này mãi không thôi. Cứ nhớ đến ánh mắt cùng những biểu hiện lạ lẫm như muốn lảng tránh của cậu khi ấy, lòng anh lại không ngừng dậy sóng, những trận sóng dữ dội cuốn trôi hết thảy bình yên vốn có mà chỉ để lại hàng đống rối ren không tài nào tháo gỡ được.

Kỳ thực mà nói, Kim Gyuvin không phải không nghĩ tới chuyện đó, cái chuyện mà cả đời này anh không hề mong muốn sẽ xảy đến một chút nào.

Nhưng chỉ cần nhớ đến nhưng lời Han Yujin đã nói, rằng cậu chưa gặp hắn ta thôi, anh lại tự phủi bay những ý nghĩ đó khỏi đầu óc của mình.

Bởi vì anh tin cậu, tin một cách cố chấp.

Bằng một chiều hướng ít bi quan nhất anh đã cố lấp đầy cơn ác mộng bằng việc tự nhủ rằng tối qua là do anh đã quá phấn khích nên mới khiến cậu khó chịu như vậy, dẫu rằng điều này thực sự quá đỗi vô lý.

Yujinie, liệu rằng có đang giấu anh chuyện gì không?

"Kim Gyuvin, tập trung đi."

Tiếng gõ bàn của đội trưởng Park đã đánh thức chuỗi mơ hồ trong đầu Kim Gyuvin. Lúc này, anh mới quay về với công việc và ép mình không được đăm đăm vào trong dòng suy nghĩ vẩn vơ ấy nữa.

Nhưng dường như một khi đã quá chú tâm vào một chuyện, chúng ta thường bỏ quên đi những biến đổi xung quanh mình, mà biến đổi đó đôi khi còn chính là ván bài sinh tử quyết định sự sống chết của chúng ta.

Giống như ánh mắt khó hiểu đang đứng từ xa nhìn chằm chằm anh ngay lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com