Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Chúng ta của ngày xưa ấy là chúng ta tuyệt vời nhất

"Mẹ ơi! Trời lạnh thế này...mình đem anh về mẹ nhé?"

Trong mắt của Kim Gyuvin khi ấy, Han Yujin của năm 10 tuổi chính là viên ngọc duy nhất bừng sáng dưới dòng sông tối tăm, dòng sông mà đến bây giờ những con quỷ dữ đội lốt lương thiện vẫn cầm ngôi thống trị từ muôn đời vạn kiếp.

Viên ngọc này có ánh hào quang bao quanh, có tình thương bao la như biển cả mà đấng sinh thành đã ấp ủ đùm bọc bên trong lớp kén dày dặn. Bởi vậy, dù tháng ngày có chảy trôi đến bờ bên kia của cuộc đời, nó vẫn không hề bị vấy bẩn bởi những thứ tanh tưởi đẫm màu máu và nước mắt, dẫu vẫn sống dưới lòng sông ngày ngày, nhìn dòng nước chảy quanh co đưa tội ác tràn vào đất liền nhấn chìm lên những sinh mệnh thấp bé nằm dưới đáy xã hội. Và rồi cứ thế, nó cứ thế trở thành một con người trong sạch, thậm chí còn trở thành tia sáng duy nhất trong cuộc đời của ai kia...

Kim Gyuvin vẫn nắm chặt tay của Han Yujin, bàn tay lạnh giá khô khốc chất đầy vết chai sạn như muốn tham lam giữ lại cho mình một chút hơi ấm, thứ mà ngày trước tới nay thật quá khó để chạm đến. Cũng là thứ mà từ trước tới nay luôn bòn rút thâm tâm đến từng đêm, song anh vẫn chưa thể nào tin, ngay giờ phút này nó đã trở thành hiện thực.

"Anh ơi! Anh tên gì thế?"

"Kim...Kim Gyuvin."

Con người một khi bước đến nhân gian đều sẽ được cha mẹ đặt cho một cái tên, xem như là món quà đầu tiên trong suốt quãng đường ngặt nghèo dài đằng đằng ở phía trước, dù đẹp hay không đẹp đi nữa nó vẫn đều sẽ mang hàm ý lớn lao mà đấng sinh thành đã trăn trở từng giây từng phút trong thời khắc huy hoàng của cuộc đời.

Nhưng anh thì khác xa với bọn họ, một đứa trẻ không tên, không họ, không một người thân, không một bến đò yên ổn. Ngay cả khi bị bọn buôn người ném vào trại trẻ mồ côi nằm ở một khu rừng xa lắc xa lơ nào đấy không có trên bản đồ, đều không ai gọi anh bằng tên riêng của con người. Có những khi chỉ là "thằng nhãi kia", "cái tên rác rưởi này", "đồ không cha không mẹ" và còn rất nhiều nữa thứ ngôn từ mục nát.

Nhưng còn "Kim Gyuvin" thì sao ư? Chỉ là tình cờ vào một đêm sao trời rực sáng, cái tên đó vô thức len lỏi vào trong đầu của anh, anh nghĩ chắc hẳn nó là một trong hàng vạn tinh tú ngoài kia, vì cảm thấy trên này quá nhàm chán nên đã ghé vào cuộc đời gai góc của đứa trẻ đang ngồi ở một xó xỉnh tối tăm dưới trần gian trống vắng, rồi cứ thế lựa chọn neo chân mình ở mãi nơi đây cho đến một ngày từng nhịp đập trong cơ thể của đứa trẻ đó chấm dứt.

Han Yujin mỉm cười nhìn Kim Gyuvin, anh để ý mỗi khi cậu cười hai mắt đều cong cong giống như vầng trăng non lấp lánh, khiến trái tim trầy xước của anh như vừa được thoa lên bằng một vị tiên dược.

"Còn em, Han Yujin."

Ngoài đường, tuyết càng lúc càng dày đặc như có vô số ngôi sao trên trời đêm rơi xuống. Thành phố hoa lệ rực rỡ ánh đèn cùng mùi khói liền chỉ sau vài tiếng đồng hồ đã bị tuyết trắng vây hãm, tựa như một xứ sở tuyết trong những câu chuyện cổ tích thần kỳ.

Ngồi trên chiếc xe BMW sang trọng hào nhoáng, Kim Gyuvin có cảm giác những gì mình vừa trải qua chỉ là giấc mộng thường ngày mà anh vẫn thường hay mơ thấy mỗi khi chợp mắt sau nhiều ngày dài làm việc cật lực. Từ hơi ấm của Han Yujin cho đến mùi hoa sơn trà thoảng hương trong từng ngóc ngách của dòng xe xa xỉ, hay những giai điệu violin trầm bổng rung động lòng người. Giống như khi con người ta đã sống trong khổ cực quá lâu rồi, đột nhiên hạnh phúc bất ngờ ập tới mà không cần phải trao đổi thứ gì quá lớn để nhận lại, người ta cũng không thể dành trọn niềm tin một cách dễ dàng.

Han Yujin từ đầu đến cuối đều vô cùng quan tâm đến cử chỉ và hành động của Kim Gyuvin, từ giây phút anh ngắm nhìn thế giới trắng xóa qua ô cửa kính hay ngại ngùng đưa đôi mắt long lanh sang bên cạnh lén nhìn cậu, cậu đều thấy rất rõ. Không biết có phải do trùng hợp hay là sự sắp đặt từ trước hay không nhưng vừa khi tiếng chuông từ nhà thơ vang lên, cậu chỉ còn cách anh một tấm áo khoác, bàn tay nhỏ nhắn đã kề trên má của người lớn hơn, thừa cơ véo yêu một cái.

Rất nhanh sau đó, Kim Gyuvin đã được bố mẹ của Han Yujin đưa về đến nhà. Dinh cơ của nhà họ Han thực sự rất rộng lớn, cho đến 13 năm sau mỗi khi Kim Gyuvin nhìn lại, sự choáng ngợp của ngày xưa ấy vẫn còn dai dẳng y như thuở ban đầu.

Đứng trước căn biệt thư nguy nga như lâu đài sừng sững giữa xứ tuyết, Kim Gyuvin đột nhiên có đôi chút chần chừ. Nhìn bản thân chẳng khác một mớ cỏ rác không ra gì, anh không dám tiến lên lấy nửa bước, chỉ sợ rằng những thứ dơ bẩn trong mình sẽ vấy lên cái hoàn mỹ của họ. Chiếc áo khoác dự phòng trong xe mà họ cho anh đã không còn đủ ấm như mới đầu được mặc, chưa kể gió bên ngoài đang rít lên từng đợt mang theo những thanh âm sắc lẹm cứa bỏng da thịt khiến người anh co rúm lại như ngọn cỏ xấu số đang phải hứng chịu trước cơn bão. Nhưng sức chịu đựng có con người có giới hạn, ngay khi được Han Yujin kéo đi, Kim Gyuvin rốt cuộc cũng không thể kìm được lòng trước đôi mắt lấp lánh chân thành ấy.

Dinh thự rộng lớn bên cạnh ông bà Han và con trai ra, trong nhà còn thuê thêm hai người giúp việc. Một người chuyên phụ trách việc bếp núc thường ngày, còn một người sẽ đảm nhận việc dọn dẹp và trông nom nhà cửa. Dù phân chia rõ ràng rành mạch là vậy nhưng suy đi tính lại công việc quyết định thu nhập của họ vẫn chính là chăm sóc và bảo vệ cậu chủ nhỏ - Han Yujin. Bởi lẽ, do tần xuất công việc rất nhiều, ông Han và bà Han đều không thể về nhà thường xuyên như những ngày Han Yujin còn chập chững. Nhưng bây giờ có lẽ đã khác, con số mười cũng phần nào khẳng định mọi việc cá nhân vặt vãnh đều có thể do cậu tự lập một cách dễ dàng nên họ mới an tâm giao phó cho giúp việc trong nhà.

Những tưởng cứ như vậy mọi chuyện sẽ êm xuôi ổn thõa, nhưng về sau, hai cô giúp việc để ý thấy Han Yujin thường không có nhiều bạn bè, đúng hơn nữa là cậu không cho phép ai chạm đến hai từ "thân thiết" với mình.

Ông bà Han nghe được những điều này cũng chỉ thầm cười và suy tính với nhau, con trai của họ từ trước tới nay là vậy, nó luôn sống thật với bản thân mình và không thể cắn răng chịu đựng trước những lời lẽ ngọt ngào sặc sụa mùi giả dối, đằng này ngôi trường mà nó đang theo học vừa hay lại chính là xứ quỷ thu nhỏ, việc nó cư xử như vậy cũng có thể xem là một điều hoàn toàn dễ hiểu.

Tuy vậy, hai người cũng không vì thế mà có thể để cậu nằm ngoài vòng tròn của thế giới này được mãi, song cũng thật quá khó để những thứ rác rưởi kia không trừng trừng đôi mắt thèm khát về phía cậu. Đang lúc không biết phải nên làm thế nào, thì một Kim Gyuvin lại đột ngột xuất hiện trong cuộc đời của họ. Sự xuất hiện trớ trêu cứ ngỡ là do số phận an bài này, thật không ngờ lại chính là điểm mấu chốt sẽ thay đổi mọi thứ.

Ông Han và bà Han chưa bao giờ nghĩ đến quyết định của ngày hôm nay nếu Kim Gyuvin không kể về những gì mình đã trải qua trong quá khứ. Giọng điệu ấm ức của đứa trẻ thơ ngây đáng ra ở cái tuổi hồn nhiên phải nên có được hạnh phúc này khiến tâm can của họ như vừa phải nếm một lượng lớn chất lỏng chua xót.

Tại sao loài người có thể tàn ác đến như vậy? Đó vĩnh viễn là câu hỏi đời đời kiếp kiếp vẫn không bao giờ có lời giải đáp. Nhưng bạn biết đấy, vì thế giới này thực sự quá đỗi mênh mông nên mới không có thứ gì đạt đến cảnh giới hoàn hảo, mặt trăng trên trời có thể tròn có thể khuyết, cũng như con người có thể tốt có thể xấu. Người xấu sinh ra chỉ để vùi dập người khác, nhưng người tốt thì vẫn sẽ là thiên xứ ở đây, tựa như ánh bình minh soi đường chỉ lối cho những phận đời dưới đáy vực.

Kể từ ngày hôm ấy trở đi, Kim Gyuvin đã trở thành một mảnh ghép không thể nào thiếu của gia đình nhà họ Han.

Anh và Han Yujin - hai sinh mệnh tưởng chừng chỉ có khác biệt, đã cùng nhau học tập, cùng nhau học cách trưởng thành trước những thử thách cam go.

Và cuối cùng là cùng nhau trải qua những tháng năm rực rỡ nhất của cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com