Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Hiểu lầm

"Tôi cố trợn to hai mắt để không phải ngủ ở trong lớp, rốt cuộc cũng không vượt qua được cám dỗ nằm gục xuống bàn

- Thừa Diễn ngủ trong lớp, trừ 50 điểm chuyên cần.

Tôi giật mình ngồi thẳng dậy, quay mặt ra sau. Cái tên khốn lớp trưởng đó lúc nào cũng canh me chực chờ trừ điểm tôi. Mỗi người được 100 điểm chuyên cần từ đầu tuần, bị trừ âm điểm sẽ phải nạp phạt vào quỹ lớp, còn ai được cộng lên tới 500 điểm thì sẽ được thưởng. Mẹ nó, âm 500 điểm rồi!

- Hàn Khiết, sao cậu cứ trừ điểm tôi hoài vậy hả?

- Trừ 50 điểm tội gây mất trật tự trong lớp!

Tên Lý Hàn Khiết đó một chút cũng không thèm đếm xỉa gì đến tôi, rõ ràng là không nể mặt tôi một chút nào mà. Cho dù là, cho dù là...

Chúng tôi đang có một mối quan hệ bất chính với nhau! À không, một mối quan hệ mập mờ không rõ ràng, cậu ấy vẫn ở bên cạnh tôi, cậu ấy hôn lên môi tôi mỗi khi cậu ấy muốn. Thậm chí những đòi hỏi mang tính chất người lớn. Nhưng cậu ấy thích một người khác, không phải là tôi! Cậu ấy nói thích một người đang ở rất xa, rất xa, không thể với tới, và tôi, chỉ là người lấp chỗ trống ở trong tim. Mặc dù là, trong suốt ba năm nay cũng không thể lấp đầy

- Hàn Khiết, cậu định thi vào trường nào?

- Trình độ của cậu có để hỏi tôi sao?

- Này, đừng tưởng học giỏi thì kiêu căng!

Lúc đó, cậu ấy đã không nói gì. Tôi cũng không hỏi lại.

Kỳ thi đại học kết thúc, không ngờ ngày nhập học lại gặp lại cái người thiên tài đó ở cái ngôi trường hạng bét này. Không kiềm chế được lao lên ôm chầm lấy. Chỉ muốn hét lên cho cậu ta biết tôi vui biết nhường nào. Nhưng vẫn cái bộ dạng thờ ơ đó, cậu ta xem tôi như một loại vật cản một chút cũng không hỏi han đến tôi. Thuê trọ ở chung lại việc ai nấy làm, một ngày cãi nhau không dưới chục lần, cậu ta không mở miệng xin lỗi, tôi không nói gì. Cứ như thế, tự nhiên giải hòa rồi lại cãi nhau. Như nhiều năm về trước. Lần đầu gặp cậu ấy cho đến giờ chưa có lấy một lần tôi và cậu yên ổn nói chuyện. Chúng tôi cứ thế thân nhau dù không hiểu gì về nhau, cứ thế có một mối quan hệ không rõ ràng. Không biết bắt đầu từ bao giờ, cũng không biết là đã kết thúc hay chưa. Hàn Khiết, Hàn Khiết, tôi muốn nói yêu cậu biết nhường nào! Nhưng ngay từ đầu tôi đã không có cơ hội rồi!

- Hàn Khiết, người đó không yêu cậu sao? Sao cậu, cứ bám tôi mãi thế? Thế này sao tôi có người yêu được đây?

Không hiểu sao tôi lại nói ra câu như vậy. Cậu ấy dọn ra ở riêng, mối quan hệ giữa chúng tôi kết thúc. Không còn tiếng cãi vả mỗi ngày nữa, không còn vòng tay của cậu ấy mỗi lúc ôm tôi mà vồ vập nữa. Không còn gì hết. Gặp nhau không chào, như người xa lạ cho hết hai năm trung cấp. Cậu ấy biến mất! Hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Một năm trôi. Như một kẻ điên thơ thẫn nhớ về những kỉ niệm xưa cũ, một chút yên bình cho nhau cũng không có.

Hai năm trôi. Vẫn qua lại ngôi nhà trống rỗng từ lâu đã bỏ hoang của gia đình cậu, nhìn như thế, mong chờ một kì tích xuất hiện.

Ba năm trôi

- Hàn Khiết, cậu đi lâu quá đấy!

...

- Hàn Khiết, cậu không lớn thêm một chút nào. Nhưng tôi thì đã lớn thêm nhiều rồi!

Tôi cười như dại nhìn vào tấm ảnh chụp chung để trên bàn. Bên cạnh đó một hộp giấy nhỏ bằng lòng bàn tay, là thứ duy nhất có mùi của cậu, là thứ duy nhất cậu dành cho tôi. Tôi khóc nấc lên

- Hàn Khiết, Hàn Khiết, tôi hết bệnh rồi, trở về đi, Hàn Khiết!

Ôm tấm hình khóc đến ngất! Ba năm về trước, bệnh tim của tôi tái phát, không thể trì hoãn, chỉ có thể phẫu thuật cấy ghép tim để chữa trị. Không tìm được tim hiến tặng phù hợp, không tìm được, không tìm được. Đã tìm được....

Lúc tỉnh lại tôi đã mất cậu rồi!

Hàn Khiết, Hàn Khiết, cậu không yêu tôi, tại sao phải vì tôi đến thế, tại sao không yêu tôi, để tôi bớt đi một tội lỗi. Hàn Khiết, nói cho tôi biết, trong lòng cậu đã bao giờ có hình ảnh của tiểu Diễn chưa? Lý Hàn Khiết!

Tôi đưa tay mở cái hộp nhỏ. Trong đó một viên kẹo gói bằng giấy bạc. Đó là năm đầu tiên của cấp ba, trong mớ cậc lực cãi vã, làm lành, rồi lại cãi. Hàn Khiết, cậu làm sao biết được, tôi là muốn có được sự chú ý của cậu mà chọc tức cậu. Thật không may cho tôi, cậu không nổi khùng lên như tôi nghĩ, cậu hiền lành, và cậu không thèm quan tâm đến tôi. Thật ngu ngốc, cho dù cậu không quan tâm vẫn muốn giở trò, cuối cùng, cũng không đủ kiên nhẫn để chọc ghẹo. Valentine năm đó, cậu không có người yêu, và tôi cũng không. Tôi lại điên khùng dắt cậu đi dạo phố, còn leo lên lưng cậu bắt cõng đi. Ừ đúng, đơn phương vui vẻ, đơn phương hạnh phúc, đau thấu tận tâm can!

- Cho cậu!

Lần đầu tiên được nhận một thứ từ cậu, không phải là hộp socola như mong chờ, chỉ có một viên kẹo nhỏ được gói bằng giấy bạc.

- Hàn Khiết, cậu có yêu ai không?

- Có.

Tim chợt thắt lại.

- Người đó là ai?

- Ở rất gần, cũng rất xa. Là người tôi dùng tất cả chân tình và thanh xuân để yêu.

Trong đôi mắt nâu đó ánh lên tia hạnh phúc, Hàn Khiết, khi nhắc về người đó hạnh phúc vô cùng. Mà tôi, có cố gắng bao nhiêu cũng không bằng đơn phương yêu thương trong mắt cậu ấy.

Tôi giữ món đồ vật duy nhất mà cậu ấy dành cho tôi, chỉ dám nhìn, sờ một chút rồi lại cất vào trong hộp. Cứ thế, cho đến bây giờ cũng đã tám năm rồi. Vật thì đã hết hạn sử dụng mà lòng người vẫn không thể quên được. Hàn Khiết, đau lắm biết không? Đoạn tình này dành cho cậu cũng đến thúc kết thúc rồi! Tôi tay run run mở gói kẹo, sau bao năm vẫn không bị chảy nước, vẫn còn cứng ngắt như vậy. Hiện rõ trước mặt tôi một cục giấy nhỏ được vo tròn, từ từ mở ra. Vỏn vẹn ba chữ "Tôi yêu cậu!". Hàn Khiết, Hàn Khiết! Tại sao không phải là ngay lúc đó mà lại cho đến tám năm sau? Tại sao, tại sao tôi lại ngốc nghếch đến thế, nếu tôi mở ra sớm hơn, có lẽ là, đã được bên cạnh nhau rồi. Hàn Khiết, tôi rốt cuộc cũng đã hiểu lý do tại sao chúng ta trở nên như vậy. Sau valentine ngày hôm đó, tôi vì không thể kiềm nén được chân tình dành cho cậu mà mong muốn một ân huệ.

- Làm ơn, xem tôi như một dụng cụ phát tiết thôi cũng được!

Thì ra, chúng ta đã hiểu lầm những gì dành cho nhau. Thì ra, cậu nghĩ rằng tôi từ chối và chỉ muốn xem cậu là bạn tình, còn tôi, lại quá ngu ngốc mà không chịu nói rõ ràng. Rốt cuộc, chúng ta đã hiểu lầm nhau suốt bao nhiêu năm qua. Cũng là, tôi không để ý thấy lúc tôi đau ốm cũng chỉ có mình cậu, một người lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho tôi. Tôi rốt cuộc cũng đã hiểu, thế nào gọi là rất gần cũng rất xa, xa bởi sự ngu ngốc của tôi. Hàn Khiết, Hàn Khiết, tôi xin lỗi, tôi yêu cậu!" ...

--

- Ông xã, trang truyện của em có lượt view và vote cao nhất trên diễn đàn rồi!

- Chuyện gì?

Tôi chìa cái ipad ra trước mặt anh, Lý Hàn Khiết, ông xã của tôi.

Mười lăm phút sau

- Tiểu Diễn, em viết cái gì đây hả?

- Thì là chuyện tình của chúng ta.

- Vậy à? - mặt anh tối lại.

- Ai bảo anh cho tới lúc người ta đi phẫu thuật tim mới nói cho người ta biết. Người ta yêu anh đơn phương cực khổ lắm đấy, đã vậy còn tưởng anh yêu người khác.

- Trả treo!

Dứt lời, anh bế bổng tôi lên đi một mạch vào phòng.

- Baba mama, không đi chơi công viên sao?

Lý Hàn Khiết dừng lại nhìn hai đứa nhỏ đang chơi xếp hình với bà vú, tôi như vớ được phao vội vàng nói.

- Đúng đúng, đi công viên.

Anh mặt không biến sắc giọng thanh lạnh.

- Tối baba dẫn hai đứa đi mua đĩa game

- Vâng ạ! - hai đứa nhỏ đồng thanh làm tôi quýnh quáng cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

- Vô ích thôi vợ yêu, là tại em chán cơm thèm sữa nên mới gây ra tội phải không?

- Không, không, mông em còn đau lắm, khônggggg!

Cánh cửa đóng sầm lại không thương tiếc! Mẹ nó, Lý Hàn Khiết, anh vẫn chưa thôi bắt nạt em sao?

------------

- Tác giả: GiaCATT

- Nguồn: Đoản văn đam mỹ

- Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com