Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

You bloom inside me.

Anh Đào đã bắt đầu chớm nở.

Chẳng hay từ lúc nào một tên học sinh ngỗ nghịch như Kim Mingyu lại thích đống hoa hòe hoa sói này nữa. Thôi nào, đến ngay cậu ta còn không biết lý do cơ mà. Thường như những bạn đồng niên khác sẽ bắt đầu làm thực tập sinh ở vài công ty tư nhân lớn, họ nói làm để có kinh nghiệm rồi sau này làm việc được lắm tiền hơn. Ôi nhàm chán quá đi mất, suốt ngày cứ phải đâm đầu vào suy nghĩ mấy con số vĩ mô phiền phức, xã giao với hàng ti tỉ mối quan hệ,... làm Mingyu nản đến chết. Sinh viên năm cuối đại học mà vẫn chưa định hướng được công việc sau này, căn bản Mingyu thấy mọi thứ cậu học được quá đỗi vô vị.

Dẫu vậy... vẫn có người làm Mingyu không thấy chán nản nữa. Người đó yêu hoa, mùi hương của hoa thoang thoảng khắp cơ thể, ngay cả đôi mắt cũng trải đầy sự tươi sáng của đóa Anh Đào. Người ta nói tháng tư là thời điểm Anh Đào nở rộ và đẹp đẽ nhất, cánh hoa từng chút nở ra rồi rơi xuống trải dài khắp mặt đường. Người Mingyu thích cũng thế, Jisoo quá đỗi xinh đẹp và rạng rỡ. Anh vừa đẹp, vừa dễ thương, đã thế còn quá đỗi hiền lành. Sở hữu được người thương trong tầm tay không phải là dễ dàng gì, Mingyu phải giữ thật chặt Jisoo, vì nhỡ đâu có kẻ khác cả gan cướp anh đi thì sao? Một người bạo dạn, một người trầm tính đúng là đối nghịch, nhưng bù trừ được mà yêu nhau lại quá đỗi hoàn hảo chăng?

Jisoo là chủ tiệm hoa, còn Mingyu là nhân viên phụ giúp anh quản lý khi không phải tới trường. Mỗi ngày trải qua cùng nhau, buồn bã có, vui vẻ cũng có. Hai năm qua mọi cảm xúc, mọi câu chuyện gần như cả Mingyu và Jisoo đều từng gặp phải hết. Để mà yêu nhau tới hiện tại, cả hai đều phải nhường nhịn vì đối phương một chút. Không thể thừa nước mà lấn tới quá giới hạn được, đặc biệt là người hiền hiền như Jisoo. Càng trầm tính thì lúc nổi giận càng đáng sợ.

5/4/20**

Vẫn còn chút gió lạnh của mùa xuân ẩm mốc, và vệt nắng đầu hè rực cháy. Có thể nói thời tiết mấy nay khá ổn, chỉ có nắng và gió nhè nhẹ. Cánh hoa đung đưa đua sắc càng thêm rực rỡ. Ngày thường mọi người đều bận rộn với công việc, tiệm hoa nhỏ cũng bận bịu chẳng kém. Mới từ sáng sớm, khách hàng gọi tới đặt hoa nhiều vô kể, thế nhưng hầu hết nhân viên lại xin nghỉ đồng loạt, chỉ còn mỗi Mingyu và Jisoo ở lại. Anh mèo cắm hoa xong xuôi hết, tới lúc giao hàng thì nhờ em cún coi giúp nhỡ có khách tới thẳng tiệm lấy hoa. Jisoo để đống hoa ở ghế đằng sau, lái xe máy màu nâu nhạt băng băng trên đường phố. Mingyu chỉ kịp vang câu "Đi cẩn thận nhé" là bóng dáng anh đã mất dạng.

Trời thì đẹp, nhưng vận may thì chưa chắc giống như thế. Anh mất công giao hoa cả sáng mà toàn gặp xui xẻo, nào thì người đặt nhầm, nào thì đưa sai địa chỉ, rồi còn trách anh tại sao lại giao chậm làm hỏng việc của người ta trong khi rõ ràng anh giao đúng giờ,... Tóm lại thì cả buổi sáng giao được chưa tới một nửa đơn chấp nhận, đống còn lại Jisoo định đem về cắm lại thì lại bị tai nạn ngã cả xe xuống đường, chân bị đè xe vào làm chảy máu một ít. Jisoo khẽ nhăn mặt vì đau nhói, là người ta đâm vào anh nên đưa một chút phí bồi thường, giúp anh vào bệnh viện kiểm tra rồi sát trùng máu. Sáng nay anh cũng có khỏe gì đâu, bị cảm lạnh mà vẫn cố gắng mở quán, không ngất ra đường là may rồi.

Gần chiều, Jisoo mới vác thân xác đi về tiệm hoa. Sau khi giải quyết xong vụ đâm xe, anh ghé qua quán cơm bụi ven đường gọi một suất cơm hộp ăn cho qua bữa rồi mới về. Bây giờ Jisoo chỉ ước không còn bất cứ điềm gì không thuận lợi xảy ra với anh nữa, chỉ muốn đặt lưng xuống giường nghỉ ngơi rồi ngủ một giấc thật ngon mà thôi. Mong muốn là thế, nhưng anh lại chẳng được buông tha, đập vào mắt anh là một bãi chiến trường, hơn nữa người gây ra lại là cậu cún to bự đang ngủ say tít trên ghế đằng kia chứ không ai khác. Như những người khác sẽ nổi một trận lôi đình rồi bắt Mingyu tạ lỗi rồi giáo huấn các kiểu, hoặc cùng lắm phải đánh cho vài phát rồi tha. Nhìn lại xem Hong Jisoo anh là ai đi, anh thanh lịch và hiền lành như thần tiên, gần như không bao giờ nổi giận với bất kì ai. Ngay cả khi mấy bó hoa đẹp đẽ bị đè bẹp, dập nát đáng thương như thế cũng không phát cáu, mặt anh tối sầm lại, không nói gì mà lay lay người Mingyu tỏ ý đuổi cậu về. Mingyu đang say giấc nồng sau bữa no nê dụi dụi mắt tỉnh dậy, thấy anh người yêu ra hiệu tỏ ý muốn cậu đi về tự dưng thấy khó hiểu. Mingyu nhớ cậu có làm gì quá đáng đâu? Đống hoa này dập nát hỏng bét hết nên Mingyu muốn quậy phá đập chúng đi thì làm gì có lỗi, đúng ra còn góp ích ấy chứ. Tự dưng cảm nhận được mùi sát khí nồng nặc tỏa ra một lúc càng mạnh, Mingyu sợ hãi lập tức ba chân bốn cẳng chạy về căn nhà hai người sống chung. Uống một miếng nước để lấy lại bình tĩnh, quái lạ thật, trước giờ Jisoo chưa từng đáng sợ như vậy. Mấy bông hoa héo thôi, cần gì phải căng thế chứ.

Bóng Mingyu khuất dạng khỏi tiệm, vừa lúc đó Jisoo yên lặng dọn dẹp từng cánh hoa anh cho là "đẹp đẽ" và cần được nâng niu nhưng chúng héo tàn như đúng Mingyu suy nghĩ. Mặc dù thế, cho dù chúng có thối rữa đi chăng nữa thì vẫn cần được bảo vệ, khi đem đi xử lý vẫn cần nhẹ nhàng. Jisoo là hoa, và hoa nắm giữ linh hồn anh, chỉ cần vứt bỏ một đóa hoa là Jisoo đau lòng biết bao. Mingyu chính là không hiểu anh, à không, có lẽ là vô tình quên mất Jisoo yêu hoa đến mức nào rồi.

Sẩm tối, Mingyu nằm dài ở nhà, suy nghĩ trằn trọc mãi vì lo cho người thương. Jisoo chắc phải giận lắm, Mingyu khó hiểu nãy giờ và muốn biết lý do tại sao Jisoo lại đuổi cậu về. Nhắn tin vào lúc này có lẽ được, vì anh dễ nguôi cơn giận trong người lắm.

@Min9yu_k: Jisoo à.

@Joshuahong951230: Anh đây.

@Min9yu_k: Em muốn hỏi anh một chuyện, có được không?

@Joshuahong951230: Ừm, cứ việc.

@Min9yu_k: Giận em hả?

@Joshuahong951230: Anh chẳng biết nữa, em nói anh quá hiền để nổi giận.

@Min9yu_k: Tại sao anh lại đuổi em về?

Jisoo có hơi chột dạ, tay chân vừa dọn dẹp xong nên chỉ biết nhắn vài tin ngắn gọn. Anh chẳng muốn dài dòng, đáng lý ra Mingyu phải biết rõ lý do, phải không?

@Joshuahong951230: Anh muốn ở một mình, thế thôi.

@Min9yu_k: Em không tin.

@Joshuahong951230: Tùy em nghĩ, hiện tại anh mệt lắm, không muốn tốn thời gian vì ai hết.

@Min9yu_k: Trả lời em, xin anh đấy.

@Joshuahong951230: Em có chắc là muốn nghe chứ?

@Min9yu_k: Chắc, Jisoo anh nói đi.

Lòng Jisoo chợt thấy lòng dạ bấp bênh, anh có hơi ngại vì phải nói ra tất cả điều bản thân đang nghĩ. Mingyu trẻ hơn anh thì vẫn là thằng nhóc chưa hiểu chuyện.

@Joshuahong951230: Thôi được. Em biết anh yêu hoa tới mức nào mà, đúng chứ? Ngay cả hoa úa hoa tàn thì vẫn phải nâng niu chúng, tại sao em lại dẫm nát rồi để lại bãi chiến trường làm gì? Em có bị làm sao không đấy?

@Min9yu_k: Chẳng phải em đang giúp anh xử lý đống rác thải bốc mùi đó hả?

@Joshuahong951230: Anh nói rồi, dù như thế em cũng không được bày bừa ra tiệm, cực kì mất thẩm mỹ.

@Min9yu_k: Lúc em tỉnh dậy dọn sau thì có chết ai không?

@Joshuahong951230: Người yêu của em chết đấy.

@Min9yu_k: Yah Hong Jisoo bữa nay anh ăn gì mà nói khó nghe thế hả?

@Joshuahong951230: Ăn đồ Kim Mingyu nấu thôi, à không, là ăn cơm bụi ngoài đường và hàng ti tỉ thứ xui xẻo khác.

@Min9yu_k: Anh sống vì hoa hay sống cho em?

@Joshuahong951230: Anh nói là vì hoa thì em nghĩ sao?

@Min9yu_k: Hong Jisoo hiền hậu hàng ngày của em đâu, em không quen con người như thế này.

@Joshuahong951230: Chết rồi.

@Joshuahong951230: Quá đủ rồi, anh không muốn nói nữa, cút đi Kim Mingyu.

Ngay sau đó Jisoo quẳng điện thoại qua một bên, lần đầu tiên anh nói ra mấy lời gây sát thương mạnh như thế, đặc biệt là ngay trước mặt người anh đem lòng yêu thương hết mực. Jisoo gào lên, vùi vào một góc một mình đơn côi rơi lệ, tiếng nấc cụt xen ngang hàng chục lần tiếng khóc nức nở của anh. Yêu quá nhiều, để rồi nhận lại đau khổ thì yêu làm gì nữa chứ. Hóa ra bấy lâu nay đều anh trân quý nhất mà Mingyu không hề biết. Mingyu quá ích kỉ, đau lòng làm sao...

"Jisoo hyung!"

Không lạ lẫm gì, là tiếng người thương anh đây mà. Cậu xông vào ôm lấy anh thật chặt, Jisoo phải cố ngừng phát ra tiếng nấc cụt để dồn lực đẩy Mingyu ra. Chịu thôi, cậu cao hơn anh cả cái đầu, thân hình cũng gấp đôi mà cường tráng hơn nhiều. Jisoo mở giọng bé tin hin như tiếng mèo kêu, tay vẫn cố gắng đẩy cậu ra khỏi người mình.

"Mingyu... bỏ anh ra...hức-"

"Em xin lỗi, tình yêu của em."

Bất chợt cậu xông tới ngấu nghiến môi Jisoo như miếng mồi béo bở. Anh bị sốc toàn tập, nhất quyết phản kháng bằng được chứ không dễ dàng gì chịu thua một cách dễ dàng như vậy. Jisoo đẩy mạnh Mingyu ngã bịch xuống đất trong cơn hoảng hốt. Anh tát cậu một cái đau điếng, đỏ cả một bên mặt.

"Em không hề hiểu anh, không hề biết anh thích gì, muốn gì dù chỉ một chút. Nếu đã như vậy thì chia tay đi!"

Jisoo hét lớn, rồi bất chợt hai hàng nước mắt lăn dài trên má vì đau lòng. Mingyu ôm anh vào lòng, một lần nữa. Khẽ hôn lên tóc mai, cậu vỗ vai an ủi.

"Lỗi của em, là em không hề quan tâm đến anh, nhưng tình cảm em dành cho anh là thật Jisoo à. Em chưa từng yêu, chưa biết làm gì để anh thấy hạnh phúc. Anh cũng biết điều đó mà, đúng chứ? Làm ơn, hãy cho em cơ hội làm lại, sửa sai và bù lại mọi thứ cho đôi ta, có được không?"

Từng câu từng chữ đều là lời từ tận đáy lòng phát ra. Mingyu đã nhận ra điều đó ngay sau khi Jisoo muốn cắt đứt mọi thứ với cậu. Ý chí Mingyu một khi đã quyết thì nhất định phải làm được. Jisoo cũng cảm động lắm, không ngờ một tên nghịch ngợm như Mingyu lại có quyết tâm cao cả như vậy. Jisoo dụi dụi vào hõm cổ cậu, cánh tay giữ chặt bả vai rồi nhỏ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy.

"Được, anh tin em."

Mingyu liền cười toe toét như đứa trẻ mới được cho kẹo, xoa xoa tấm lưng gầy rồi nhẹ nhàng ôm trọn mèo của cậu vào lòng.

"Yêu anh, mèo nhỏ của riêng cún bự."

Jisoo ngước lên, để hai gương mặt đối diện nhau rồi cười ngại ngùng. Hôn chụt lên má chóc một cái, anh lười biếng vùi vào lòng Mingyu tựa cho bớt mỏi.

"Mingyu à, chúc mừng sinh nhật."

0h00' - 6/4/20**, tiệm hoa nhỏ giữa chốn Seoul đông đúc lại có thêm đôi tình nhân trẻ quấn quýt nhau rồi.

Bar đào xin hân hạnh phục vụ quý khách! Chúc quý khách đặt đơn số 4 và tất cả các khách hàng tận hưởng ly trà đào ngọt ngào cùng với ÉtoileGấu nhé. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com