32. Nút thắt cuối cùng (1)
Gemini đứng tần ngần trước cửa phòng bệnh của ông nội hơn 5 phút đồng hồ, cậu ngẫm nghĩ xem mình nên nói gì lúc gặp ông, cậu cảm thấy xấu hổ và một chút rụt rè, đây có lẽ là lần thứ hai trong ngày Gemini nhận thức được khía cạnh thiếu tự tin hiếm khi xuất hiện của cậu.
Trước đó, ngay khi Gemini và Fourth rời khỏi tòa nhà nơi bọn họ vừa có một cuộc gặp gỡ với người phụ nữ tên Sooran, Fourth đã quyết định ghé sang trường đại học của cậu ấy một chút thay vì cùng Gemini tới bệnh viện.
Cậu ấy bảo rằng Gemini nên có thời gian riêng cùng ông nội, cậu ấy sẽ trở thành người thứ ba chen ngang mất. Gemini đồng ý với quan điểm này, cậu nghĩ Fourth cũng chẳng thể thoải mái ở cái nơi chứa đầy mùi thuốc sát trùng đó.
"Vậy thì gặp lại anh sau, khi nào xong nhớ gọi điện thoại cho em nhé."
"Okay, gặp em sau."
Hai người họ hẹn nhau sẽ cùng về lại Daegu vào tầm cuối buổi chiều, trước khi trời sập tối vì họ phải trải qua hơn 40 phút ngồi tàu điện và ít nhất 15 phút đi xe bus để tới được nhà.
Gemini tự trấn an bản thân mình, sẽ ổn thôi, cậu nghĩ thầm. Cậu quyết định gõ nhẹ lên cửa phòng bệnh hai tiếng để báo hiệu cho người bên trong biết sự xuất hiện của một ai đó trước khi đẩy cánh cửa bước vào.
"GemGem đấy à?", ông nội nheo mắt nhìn cậu, ông trao cho cậu một nụ cười hiền hòa.
"Vâng", Gemini gật đầu, cậu quay sang nhìn bác quản gia và lịch sự cúi chào.
"Chào chú ạ."
"Hai ông cháu nói chuyện với nhau nhé, chú đi về nhà một lát rồi sẽ trở lại đây sau."
Bác quản gia mỉm cười với cậu, ông nhanh chóng lấy áo khoác, mang theo túi đồ và rời đi trong vòng chưa đến một phút.
"Sao cháu không báo trước cho ông một tiếng"
Gemini đỡ ông nội ngồi thẳng dậy, cậu cẩn thận đặt dưới lưng ông một chiếc gối đủ để làm điểm tựa và giúp ông thoải mái hơn.
Cậu nhún vai, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường ông.
"Kế hoạch lên Seoul này chỉ mới vừa được cháu nghĩ đến hồi tối hôm qua thôi ạ."
Gemini vừa xoa bóp cánh tay cho ông nội vừa nói tiếp.
"Cháu đã gặp cô Sooran."
"Ồ? Khi nào thế?"
Ông nội hỏi nhưng tông giọng của ông thì chẳng có chút ngạc nhiên nào, như thể đó là điều ông hoàn toàn đoán trước được.
"Mới hồi trưa này, cháu hẹn cô ấy ra quán cà-phê chỗ tòa nhà nơi cô ấy làm việc, cháu trả lại chiếc USB cháu đã lấy hôm trước và xin lỗi cô."
Gemini thành thật thú nhận tất cả.
"Làm tốt lắm", ông nội gật gù, khuôn mặt ông trông có vẻ mãn nguyện.
"Ông biết Gemini nhà chúng ta là một đứa trẻ ngoan và chín chắn."
"Không đâu ông", Gemini lắc đầu.
"Cháu đã định lờ đi, cháu chỉ muốn chạy trốn thôi nhưng vì cháu cảm thấy có lỗi, sau cuộc gọi điện thoại lần đó của ông, cháu nhận ra được nhiều thứ và cháu nghĩ cháu nên sửa sai trước khi quá muộn."
Ông nội quay mặt sang nhìn cậu, trên môi ông vẫn giữ nguyên nụ cười hiền từ.
"Điều gì đã khiến cháu suy nghĩ lại?"
Gemini hơi khựng người sau câu hỏi của ông, cậu ngẫm nghĩ một chút, đắn đo rằng mình có nên tiếp tục thành thật với ông hay không.
"Cháu nghĩ đó là... một người đã giúp cháu", và cậu quyết định nói sự thật.
"Một người rất quan trọng với cháu."
"Ông tò mò đấy", ông nội bật cười lớn.
"Khi nào cháu mới tính cho ông gặp người ta đây?"
Gemini nghiêm túc nhìn ông nội, cậu không chắc rằng cậu có nên để Fourth gặp ông hay không.
Cậu đoán ông đã từng nhìn thấy những thứ bên trong chiếc hộp đó rồi, đặt trường hợp ông chẳng có bất kỳ ấn tượng gì với bức ảnh của cậu ấy, hoặc không, ông nội sẽ vô cùng bất ngờ mất.
Đột nhiên, cậu chợt nhớ đến những lời trước đây ông nội từng nói, rằng ông cố muốn ông tìm ra người đó và trao tận tay chiếc hộp kỷ vật.
Có lẽ ông nội không cần phải hoàn thành lời hứa đấy nữa và Gemini không có ý định sẽ thực hiện thay ông, cậu chỉ đơn giản muốn mọi thứ từ quá khứ hãy trôi vào dĩ vãng.
Nhưng ít nhất thì Gemini cần phải công bằng với ông nội, đổi lại cho lời thú nhận thành thật trước đấy của ông và cả nỗi dằn vặt ông mang theo gần suốt một đời, sự oán trách lẫn băn khoăn về tồn tại của một ai đó chưa từng xuất hiện nhưng gieo vào tuổi thơ ông những vết thương sâu sắc chẳng thể lành lặn.
"Ông ơi", Gemini nói, "Ông vẫn còn nhớ lời hứa của ông với ông cố trước khi ông cố mất chứ?"
"Ừ, thì sao?", ông nội nhướng mày nhìn cậu.
"Lần trước ông đã nói với cháu còn gì, mà cháu đã tìm thấy thứ đó chưa?"
Gemini gật đầu một cách ngập ngừng, "Cháu thấy nó rồi."
"Cháu nghĩ sao?", ông nội hỏi.
"Cháu thấy nó có thật không? Ý ông là câu chuyện của ông cố ấy? Liệu thứ đó có được xem như một vật chứng không?"
Gemini hít một hơi thật sâu, cậu không vội trả lời ngay vì cậu biết rằng nếu cậu nói ra những điều này, ông nội sẽ không khỏi ngạc nhiên tột độ.
"Nó là thật và cháu có thể chứng minh cho ông thấy."
.
.
.
.
Gần 4 giờ chiều, Fourth đã có mặt ở cổng bệnh viện theo đúng như lời hẹn trước đó của cả hai, cậu nhắn cho Gemini một tin báo rằng mình sẽ đợi cậu ấy bên dưới.
Hơn 10 phút sau, Gemini xuất hiện, cậu ấy mỉm cười ngại ngùng với người lớn tuổi hơn, những ngón tay vô thức gãi gãi lên tóc.
"Bọn mình đi đến ga tàu bây giờ luôn chứ?", Fourth hỏi.
"Anh này", Gemini vội vàng nắm lấy cổ tay của người kia, ánh mắt hiện lên vẻ nài nỉ.
"Em chợt nhớ ra là mình để quên đồ trên phòng bệnh của ông nội em rồi, anh có muốn đi cùng em lên đó không?"
"Ừm, cũng được", Fourth gật đầu mà chẳng cần lấy một giây nghĩ ngọi.
Từ cổng bệnh viện đến phòng bệnh của ông nội Gemini không quá xa, hai đứa tiến thẳng đến sảnh, chờ thang máy lên tầng 15 và đi hết dãy hành lang là tới.
"Anh vào trong luôn nhé?", Gemini gợi ý, "Ông nội em sẽ rất vui nếu biết em dẫn bạn đến đây."
"Ồ vậy hả?", Fourth mỉm cười, "Anh cũng muốn chào ông em một tiếng."
Gemini gật đầu, cậu xoay mặt lại đối diện với cánh cửa phòng, hơi phân vân một chút khi những ngón tay khẽ chạm lên vách. Trong một giây, cậu đã nghĩ rằng liệu để Fourth gặp ông nội có thật sự tốt?
Mặc dù trước đó mọi quyết tâm của cậu gần như là tuyệt đối, nhưng khi chính thức đối diện với tình huống này, bên trong cậu chợt dấy lên vài tia e ngại.
"Em sao vậy?"
Fourth hỏi khi nhận ra hành động ngập ngừng của Gemini.
"Không có gì".
Gemini mỉm cười với người bên cạnh, cậu xốc lại tinh thần một lần nữa và mạnh dạn đẩy cửa bước vào.
Cậu cố tình để Fourth đi trước rồi mới bước theo cậu ấy và khẽ khàng đóng cánh cửa phía sau lại. Fourth lập tức trông thấy ông nội Gemini đang ngồi ngả lưng trên giường bệnh, tay ông đang cầm một tách trà và mắt thì hướng về cậu.
Fourth tiến đến gần ông hơn, cậu nhanh chóng cúi đầu chào ông.
"Cháu chào ông ạ".
Cậu ngại ngùng nhìn ông, ánh mắt e dè lướt qua biểu cảm trên gương mặt ông. Có thể nói, cậu bắt gặp vài nét ngỡ ngàng và bất ngờ tột độ nơi ấy.
"Cháu là Fourth, bạn của Gemini ạ."
"Chào cháu".
Gần một phút sau đó, ông mới bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc và mỉm cười nhìn cậu nhóc đối diện.
"Rất vui được gặp cháu."
Fourth cũng nhoẻn miệng cười đáp, "Cháu cũng rất vui vì được gặp ông ạ."
"Cháu vừa bảo cháu tên gì nhỉ?"
"Fourth, Fourth Nattawat Jirochtikul ạ."
Gemini đương nhiên biết rất rõ ông nội cậu đang nghĩ gì, không ngoài dự đoán, biểu cảm trên gương mặt ông đã nói lên tất cả.
Từ bất ngờ đến sốc nặng, xen lẫn một chút kinh hãi, chỉ trong vòng vài chục giây sau, ông cố gắng tỏ ra bình thường hơn một chút.
Ông lặng lẽ đánh mắt về phía Gemini và nhận được cái gật đầu từ cậu.
"Được rồi Fourth, cháu lại đây nào", ông nội chỉ vào chiếc ghế bên cạnh giường.
"Ngồi xuống đây với ông."
Fourth làm theo lời ông, cậu ngồi cạnh giường ông, nhìn người đàn ông lớn tuổi cùng một nụ cười bối rối.
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cháu 20 ạ."
"Ồ, vậy là lớn hơn thằng cháu nhà ông một tuổi nhỉ?"
Fourth gật đầu, "Hôm trước cháu có nghe Gemini bảo là ông bị ốm ạ? Ông đã thấy ổn hơn chưa?"
"Ừ, ông khỏe hơn rồi", ông cũng mỉm cười.
Sau đó Fourth đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ cùng ông nội của Gemini trong vòng hơn nửa tiếng ngắn ngủi, mặc dù cậu khá tiếc khi thời gian không cho phép vì hai đứa còn phải đi một quãng đường dài trở về Daegu.
Fourth đã kể cho ông nội của Gemini nghe về chuyện cậu là cháu ngoại ông Brian Arnold, người bạn thân thiết của ông ở Daegu. Kể về công việc kinh doanh tiệm đồ cổ của ông ngoại và thời tiết Daegu những ngày hè vô cùng nóng bức.
Khi hai đứa chào tạm biệt ông để ra về, ông nội của Gemini đã nắm lấy tay Fourth và trao cho cậu một nụ cười hiền dịu. Ông bảo rằng hôm nay ông rất vui.
"Cháu cũng rất vui vì được nói chuyện cùng ông ạ."
Fourth mỉm cười với một chút bẽn lẽn.
"Lần sau đến chơi với ông nữa nhé?", ông đáp.
"Ông hy vọng lần tới chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn."
"Vâng ạ, cháu nhất định sẽ đến."
Suốt thời gian ở bệnh viện, Gemini chỉ im lặng dõi theo cuộc trò chuyện của hai người kia, cậu chăm chú quan sát nét mặt của ông nội và chờ đợi ánh nhìn từ ông như một lời đáp trả.
.
.
.
.
Đến hơn 6 giờ chiều, hai đứa đã về đến nhà ông bà ngoại của Fourth. Cậu ấy đề nghị cậu ở lại dùng bữa tối với gia đình nhưng Gemini lịch sự từ chối, cậu bảo rằng Winny sẽ mang vài món ăn đến nhà cậu và hai người hứa cùng nhau xem bộ phim ưa thích của anh ấy.
Fourth gật gù, "Vậy thì em về nhanh đi, kẻo anh Winny đợi lâu đó."
"Tạm biệt, ngày mai gặp".
Gemini vẫy tay chào người kia lần cuối trước khi xoay lưng rời đi. Những lời ban nãy đều chỉ là cái cớ mà thôi, cậu có lý do để làm thế.
Về đến nhà, Gemini hâm nóng lại vài món ăn mà dì cậu đã cẩn thận chuẩn bị từ trước, ăn uống qua loa, tắm rửa và thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Cậu đi lên phòng ngủ, thoải mái đặt lưng xuống chiếc giường thân thương, một tay với lấy điện thoại để gọi cho ông nội.
Sau hai hồi chuông, ông nội cậu lập tức nhấc máy. Gemini chẳng vội vàng lên tiếng trước, cậu biết ông sẽ nói với mình những gì nên cậu quyết định nhường ông.
Đúng như điều cậu đoán, cuộc gặp gỡ vừa nãy ở bệnh viện đã để lại cho ông nhiều thứ đáng suy ngẫm.
"Ông nghĩ rằng ông đã bị thuyết phục, ông tin những gì ông cố nói trước khi mất đều là sự thật."
Ông nội khẽ thở dài ở đầu dây bên kia.
"Ban đầu cháu đã chẳng dám tin, nhưng khi nhìn thấy chiếc hộp kỷ vật ông cố để lại, cháu dường như không còn sự lựa chọn khác."
Gemini đáp lời, tông giọng của cậu trở nên bình thản đến lạ.
"Ông hiểu, ai mà có thể ngờ chứ, tại sao một tình huống hy hữu như thế lại xảy ra được?"
"Vậy mà nó đã thực sự xảy ra", Gemini tiếp nối lời ông nội.
"Dù sao thì", Gemini có thể cảm nhận được ông nội cậu đang mỉm cười.
"Cảm ơn cháu vì đã giải đáp những khúc mắc trong lòng ông và có lẽ nó cũng chính là nỗi trăn trở lớn nhất cuộc đời ông."
Gemini cắn môi, cậu hiểu rằng nó chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng ông nội cậu có quyền được biết tất cả. Có thể nói, một khía cạnh nào đó, ông chính là "nạn nhân" bởi những tổn thương vô hình do ông cố để lại.
Một người mà cả đời ông cố dõi theo, đồng thời cũng là người khiến ông nội luôn sống trong thấp thỏm và dằn vặt bởi tình thương không trọn vẹn. Ông đã dành cả tuổi thơ chỉ để lo sợ một ngày kia, ông cố sẽ biến mất vào hư vô, rời bỏ cuộc sống tạm bợ phía sau như một cách thực hiện hóa khát khao chẳng thể nào có được.
"Ông có quyền được biết", Gemini thành thật lên tiếng.
"Biết về sự tồn tại của cậu ấy."
"Và Fourth cũng có quyền được biết".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com