Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33. Nút thắt cuối cùng (2)

Ông nội nói gần như ngay lập tức. Gemini hơi giật mình, cậu đoán được ông nội đang ám chỉ điều gì nhưng sự cố chấp của cậu không dễ dàng bị khuất phục.

"Ông nói gì vậy?"

"Cháu hiểu mà đúng không? Chiếc hộp gỗ đó, cháu chưa đưa nó cho Fourth".

Gần một phút trôi qua trong im lặng, cuối cùng Gemini cũng quyết định thừa nhận, cậu biết rằng mình chẳng thể giấu giếm ông nội.

"Sao ông biết?"

"Đừng quên ông là người bạn thân thiết nhất của cháu", ông nội cười lớn.

"Ông tự tin rằng ông hiểu cháu hơn ai hết."

"Cháu sẽ không đưa nó cho cậu ấy", Gemini kiên quyết.

"Chuyện đã qua lâu rồi, không nên đào bới nó lại để làm gì, dù sao hai người đó cũng đâu thể đến được với nhau."

Cậu nói thêm, nhưng dường như đó không phải những lời cậu dùng để thuyết phục ông nội mà đúng hơn là cậu đang tự bào chữa cho hành động của chính mình.

"Vì họ không thể đến được với nhau nên việc gì cháu phải sợ chứ?"

"Cháu có sợ gì đâu", Gemini nói, "Cháu không có."

"Thế cháu có thấy điều đó là bất công với Fourth không? Thằng bé là người trong cuộc, nó cần phải được biết mọi thứ và nhận món quà kỷ niệm từ ông cố để lại."

Ông nội nói một cách khá bình tĩnh, ông chỉ đang cố giải thích cho Gemini rằng những gì cậu làm không hoàn toàn đúng. Mặc dù nó chẳng thể tác động lên hiện thực nhưng ít nhất thì ông muốn mọi thứ cần được trả về nơi mà nó phải thuộc về.

"Cháu... chỉ muốn Fourth quên ông cố đi thôi", Gemini trầm giọng.

"Chẳng có lý do gì để cậu ấy phải ôm nỗi ám ảnh về một người đã mất từ lâu rồi!"

"Vậy cháu định sẽ vờ vịt đến khi nào? Trốn chạy không phải là cách giải quyết tốt trong tình huống này, nút thắt mãi còn ở đó và những dằn vặt không bao giờ nguôi ngoai được."

Ông nói chậm rãi, "Cháu cũng không thể biết chính xác suy nghĩ của Fourth, liệu nỗi ám ảnh đó có mất đi không hay vẫn cứ lẩn quẩn thành một vòng lặp không thoát ra được như cách ông cố đã dùng chính cuộc đời mình để chứng minh?"

Nhận thấy sự im lặng của đứa cháu trai, ông biết là Gemini đang thực sự lắng nghe ông, vì vậy ông quyết định mình nên tiếp tục.

"Gem à, nghe này, sự thành thật mới chính là cái mà cháu cần làm ngay bây giờ. Nếu cháu không muốn mối quan hệ của hai đứa chỉ dừng ở mức 'người quen' hoặc 'từng là bạn' thì cháu nên cho bản thân cơ hội để mở lòng hơn với thằng bé. Và quan trọng là, Fourth có quyền được biết về những thứ mà 'Gemini trong quá khứ' đã trải qua."

"Nhưng mà... cháu cảm thấy sợ lắm", giọng Gemini trở nên run rẩy.

"Cháu không muốn mất cậu ấy."

"Vì sao cháu không nghĩ đến một ngày, thằng bé phát hiện ra mọi chuyện và chắc chắn cháu sẽ hoàn toàn đánh mất nó, đó không còn là giả thuyết nữa."

Gemini nhận thức những gì ông nội nói hoàn toàn có lý, ngay từ đầu, khi chọn cách giấu giếm đi tất cả, cậu cũng biết mình sai nhưng cậu không tìm được cho mình lý do để phản biện lại ý nghĩ xấu xa đó.

Cậu thậm chí chẳng định hình được mình đang đố kỵ vì điều gì, cậu chỉ thấy không vui khi nghĩ tới việc Fourth vẫn còn nhớ về người đó.

Cậu muốn cậu ấy hoàn toàn quên đi tất cả chuyện liên quan tới "cơn say nắng nhưng chẳng bao giờ có thể với tới" của cậu ấy và sống một cuộc đời thật hạnh phúc như thể chưa từng có bất kỳ sự kiện kỳ lạ nào xảy ra.

Gemini chỉ muốn Fourth là của riêng cậu và không muốn san sẻ cậu ấy với bất kỳ ai.

"Cháu không biết", Gemini nói, "Cháu không chắc là cháu nên làm gì."

"Hãy suy nghĩ về những điều ông nói, ông tin rằng cháu sẽ có được sự lựa chọn sáng suốt nhất", ông nội cố gắng động viên cậu.

"Còn chuyện này nữa, giờ thì ông đã hiểu rồi."

"Ông hiểu gì ạ?", Gemini hỏi với sự tò mò.

"Vì sao ông cố lại yêu người đó nhiều đến thế, giờ thì ông có cho mình câu trả lời rồi."

.

.

.

.

Gemini đã thực sự dành cả đêm để nghĩ ngợi về những điều ông nói. Cậu thừa nhận rằng nó hợp lý đến đáng sợ nhưng đồng thời cảm xúc trong cậu mách bảo cậu hãy lờ nó đi như cách mà trước giờ cậu vẫn làm.

Hình ảnh gương mặt xinh đẹp tươi cười của Fourth là những gì cuối cùng mà cậu nhìn thấy trong giấc mơ ngắn ngủi đêm qua. Cậu ước nụ cười ấy là của mình cậu thôi, cả ánh mắt dịu dàng và cái nắm tay ấm áp của cậu ấy nữa.

Có thể tình yêu là thứ khiến con người ta trở nên vị kỷ và mù quáng, nhưng đồng thời nó cũng là thứ giúp bản thân ta nhận ra được chúng ta thậm chí có thể hy sinh những gì cho đối phương, rằng hạnh phúc của người đó quan trọng hơn tất thảy.

Ông nội nói đúng, nếu cậu buộc phải làm điều cậu không muốn là mang chiếc hộp trao lại cho Fourth, đó không hẳn là vì bản thân cậu mà bởi vì Fourth có quyền được nhận những gì vốn dĩ thuộc về cậu ấy.

Cậu ấy có quyền được biết, được cảm nhận và được lựa chọn. Gemini đã sai khi quyết định áp đặt sự ích kỷ của mình vào cuộc đời cậu ấy.

.

.

.

.

Ngay trong buổi chiều ngày tiếp theo, Gemini đã mang món đồ đến chỗ của Fourth. Cậu rụt rè gõ hai tiếng lên thành cửa và chẳng mất quá nhiều thời gian để Fourth xuất hiện sau vách gỗ ấy, chào cậu bằng nụ cười tươi rói.

"Anh đang làm gì vậy?", Gemini hỏi khi vừa bước vào trong phòng.

"À, anh đang sắp xếp lại đồ đạc một chút, cũng sắp trở về Seoul rồi, anh nên dọn dẹp mọi thứ thật gọn gàng và trả lại nguyên trạng căn phòng này trước khi rời đi."

"Bao giờ anh về Seoul?", Gemini nhướng mày.

"Anh nghĩ là cỡ đầu tuần sau."

"Ồ, còn em thì định cuối tuần này sẽ về Seoul."

"Thật hả?"

Fourth hơi ngạc nhiên một chút, cậu không nghĩ là người nhỏ tuổi hơn lại quyết định trở về vội vàng như thế.

"Em muốn bắt đầu khóa ôn thi càng sớm càng tốt."

Gemini cười khẽ và cậu nhanh chóng nhận được cái gật đầu hài lòng từ người lớn tuổi hơn.

"Vậy thì tốt quá", Fourth mỉm cười nhìn Gemini.

"Anh đoán là chúng mình sẽ không thể gặp nhau nhiều cho đến khi em thi xong nhỉ?"

"Vâng", Gemini gật đầu. "Em muốn tập trung ôn tập, em đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi", cậu bỗng nhiên trở nên trầm ngâm.

Gemini ngồi xuống bên cạnh Fourth trên chiếc giường đơn, cậu ấy lặng lẽ nhìn người lớn tuổi hơn sắp xếp lại đồ đạc một cách cẩn thận và thi thoảng sẽ đặt vài câu hỏi bâng quơ về công dụng của từng loại bút chì trong đống dụng cụ vẽ mà Fourth đã mang theo.

"Này, anh nhớ từng có lần, anh đã kể cho em nghe về cơn cảm nắng của anh chưa? Về cái cậu con trai mà anh thích thích một chút ấy."

Gemini đột nhiên gợi chuyện.

Fourth hơi khựng lại, chủ đề mà Gemini vừa nhắc tới, dường như chưa từng tồn tại trong dự đoán của cậu khi cậu ấy mở lời định nói gì đó. Cậu trố to đôi mắt ngạc nhiên nhìn người nhỏ tuổi hơn.

"Sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện này vậy?"

"Thì... em muốn nghe tiếp", Gemini nhún vai.

"Hôm đó anh chỉ mới kể đại khái thôi, em muốn biết chi tiết hơn."

"Ừm", Fourth gãi đầu bối rối, "Thật ra nó chẳng có gì cả, anh cũng quên mất rồi".

Cậu quyết định là mình nói lảng đi, cậu không muốn đào sâu về câu chuyện mà cậu luôn tìm cách giấu kín.

"Giống như là một chuyến xe bus chạy ngang qua Daegu vào mỗi ngày thôi, nó không sâu sắc đến mức phải ghi nhớ mãi đâu."

"Thế thì để em kể cho anh nghe nhé?"

Fourth chớp mắt, cậu hoàn toàn không hiểu ý của Gemini là gì, nhưng sự bồi hồi lẫn lo lắng đột nhiên trỗi dậy bên trong cậu, dù cho Fourth vẫn chưa thể ý thức được việc mình đang cảm giác như thế.

"Anh không muốn nói về nó là vì đó là một câu chuyện vô cùng hoang đường tới nỗi nếu không trực tiếp chứng kiến sẽ chẳng bao giờ có thể tin được rằng nó thật sự xảy ra".

Gemini vẫn dán chặt ánh nhìn vào người con trai lớn tuổi hơn, cậu nói bằng chất giọng bình thản.

"Cơn say nắng của anh là một người đến từ thế kỷ trước, không phải tưởng tượng, đó đúng là một nhân vật có tồn tại ở thế kỷ trước, chính xác hơn là độ năm 1933, cái thời điểm mà người ấy bằng tuổi em bây giờ."

Fourth cảm giác như mặt đất bên dưới cậu vừa rung chuyển, cậu cứ đứng chôn chân một chỗ, chẳng còn chút sức lực để thốt ra bất kỳ lời nào.

"Đó là một người có gương mặt giống hệt em, người ấy luôn xuất hiện cùng với mái tóc đen chải chuốt gọn gàng, bộ quân phục sĩ quan, phong thái trưởng thành nhưng cô độc. Anh ta từng học ở ngôi trường nội trú bỏ hoang gần nhà em, bên hông trường là một hồ nước lớn và cây hoa anh đào lâu năm."

Gemini nhớ về những giấc mơ mà trước đây cậu gặp phải hằng đêm, đáng ngạc nhiên là chúng chưa hề biến mất, thậm chí khắc rất sâu vào trong tiềm thức của cậu, giống như một chuỗi ký ức mà cậu đã trải qua.

"Người ấy có thói quen trốn trong thư viện nhiều giờ liền để ghi chép nhật ký, hoặc có thể, nó không hoàn toàn là nhật ký, đúng hơn đấy là cách thức để anh ta giao tiếp với một ai đó khác, ví dụ như một người bạn đến từ tương lai chẳng hạn."

Nói đến đây, Gemini ngẩng đầu lên một chút, cậu mạnh dạn nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh đối diện và chợt nhận ra có một tầng nước mỏng đã xuất hiện nơi đôi ngươi màu hạt dẻ kia.

Gương mặt Fourth chứa đầy sự kinh ngạc, bàng hoàng và sửng sốt như thể bị bắt gặp trong lúc thực hiện một hành vi sai trái nào đó.

"Người ấy đã trải qua một mối tình đầu thật buồn nhưng cũng thật đẹp, có thể nói, cuộc tình dang dở đó gần như ám ảnh lên cuộc đời của anh ta, mà thậm chí, nỗi ám ảnh ấy kéo theo cả một hệ lụy, gây ra những tổn thương vô hình chẳng bao giờ có thể lành lặn cho chính gia đình anh ta."

Gemini nheo mắt, "Anh có nghĩ rằng anh ta thật ích kỷ không?"

Fourth vẫn duy trì trạng thái gần như bất động, cậu ấy mấp máy môi định nói gì đó nhưng hoàn toàn chẳng có âm thanh nào được phát ra.

"Đó là một gã đáng thương, nhưng cũng thật đáng trách."

Gemini nói rồi cậu khẽ mỉm cười, ánh mắt cậu mang theo một dòng cảm xúc giằng xé bởi sự dằn vặt, nỗi đau và cả niềm cứu rỗi.

Fourth nghĩ là cậu sắp khóc tới nơi, giọt nước mắt ấm áp đã đọng trên khóe mi cậu và chỉ cần một cái chớp nhẹ, nó sẽ lập tức lăn dài hai bên gò má.

Cậu chẳng rõ làm cách nào mà Gemini có thể biết tất cả, cậu ấy kể mọi thứ một cách rành mạch như rằng cậu ấy đã thực sự trải qua những điều đó.

"Mà tiếc thay em không thể trách cứ hay ghét bỏ người ấy được, vì anh ta lại chính là ông cố của em mới đau chứ".

Gemini bật cười, nhưng sự buồn bã lại chẳng hề biến mất đi nơi đôi mắt to tròn của cậu ấy.

"Em... Em biết rồi sao?"

Thật khó khăn để Fourth cuối cùng cũng có thể nói thành lời, cổ họng cậu nghẹn ứ, cậu vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt.

"Làm cách nào chứ?"

Gemini không ngăn được tiếng thở dài vô thức của bản thân, cậu không có ý định sẽ trả lời câu hỏi này, thay vào đó, cậu cầm chiếc túi giấy mà mình mang theo, lấy chiếc hộp gỗ ra và đưa nó cho Fourth.

"Của anh đấy", Gemini nói, "Mở nó ra rồi anh sẽ hiểu", cậu cười gượng.

"Em nghĩ là em nên về trước đây, hẹn gặp anh vào ngày mai."

Nói rồi cậu nhanh chóng tiến về phía cửa và rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com