Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35. Tạm biệt (1)

Chuyện gì sẽ xảy ra vào lúc 8 giờ tối nay?

Gemini biết câu trả lời rồi cũng xuất hiện sớm thôi, vì hiện tại đã là 5 giờ chiều ngày 28 tháng tám.

Cậu ở nhà ông bà của Fourth suốt ngày nay, từ hơn 8 giờ sáng cậu đã có mặt tại đây.

Như thường lệ, sau khi Gemini cùng gia đình họ dùng bữa, cậu chơi cờ tướng với ông ngoại của Fourth và liên tục thua năm hay sáu ván gì đó chỉ trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ.

Trong khi ấy, Fourth ngồi bên cạnh đang dán mắt vào ti-vi, chăm chú lắng nghe người biên tập viên đọc rành mạch thông tin về một trận động đất đã từng xảy ra tại Daegu vào đúng ngày hôm nay của 70 năm trước, cơn địa chấn làm sập đổ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới một số công trình dân dụng và phải mất kha khá thời gian để hồi phục nguyên trạng.

Nó được xem là một sự kiện thiên nhiên hầu như chưa từng có trong suốt hơn nhiều thập kỷ trở lại đây.

Gemini nhíu mày, cậu không chắc Fourth có thật sự lắng nghe không hay cậu ấy chỉ giả vờ như mình đang bận rộn. Bỗng lồng ngực Gemini đánh thót một tiếng, cậu mơ hồ dấy lên suy nghĩ rằng liệu trận động đất năm xưa có liên quan gì tới lời dặn dò trong bức thư của ông cố cậu không.

"Nhìn cháu cứ như người trên mây ấy?", ông ngoại Fourth tặc lưỡi, "Bộ có chuyện gì khiến cháu bận tâm à?"

Gemini nhún vai, "Cháu chỉ đang nghĩ vài thứ linh tinh thôi ạ."

Cậu quyết định lơ đi ý tưởng vừa rồi, có thể là trùng hợp thôi, hoặc cậu đang cố tự thuyết phục bản thân và để cho cái cảm giác bất an nhanh chóng trôi qua thay vì cứ tập trung vào nó rồi giày vò tâm tư của chính mình mà chẳng bởi điều gì.

Ngay lúc này đây, cậu không biết phải làm gì hơn ngoài chờ đợi buổi đêm hôm nay nhanh chóng qua đi. Cậu không có cách nào ngăn cản Fourth, mọi suy nghĩ trong đầu cậu chỉ dừng lại ở cấp độ giả thuyết, nó không đủ sức thuyết phục khiến cậu ấy thay đổi quyết định của mình.

"Ông đoán là hôm nay không thích hợp để chơi cờ rồi, cứ thắng mãi cũng chán."

Ông bật cười lớn.

Fourth ngồi bên cạnh đột nhiên hướng mắt về phía cậu, chờ đợi chút phản ứng gì đó từ người nhỏ tuổi hơn.

"Có lẽ là vậy thật", Gemini cười khẽ.

"Ông vào trong nhà nghỉ ngơi đi, để cháu dọn dẹp chỗ này cho."

Sau khi ông ngoại của Fourth rời đi, Gemini tập trung sắp xếp gọn lại các quân cờ vào hộp đựng và cẩn thận đặt nó tại một góc trên kệ sách trong nhà.

"Này, em ổn chứ?", Fourth vẫn chăm chú nhìn cậu, ánh mắt cậu ấy mang theo chút lo lắng.

"Thành thật thì... không", Gemini nhếch môi.

"Em đang bồn chồn đến phát điên đây."

Tất nhiên Fourth biết lý do vì sao Gemini lại cảm thấy như vậy, ngày hôm nay thật sự là một ngày quan trọng của cậu, đồng thời cũng là nguyên nhân dẫn đến cuộc nói chuyện vô cùng nghiêm túc lần trước của hai đứa.

"Đâu có gì đâu", Fourth cười nhẹ, "Anh chỉ muốn xác nhận vài thứ thôi."

"Vài thứ đó mới là chuyện đáng nói đấy ạ".

Gemini nhướng mày, cậu không thích cái cách Fourth cứ liên tục lờ đi hoặc giả vờ như hôm nay chẳng có gì đặc biệt.

"Em quyết định rồi, em sẽ đi cùng anh tới chỗ ấy."

Fourth ngạc nhiên nhìn cậu, gương mặt cậu ấy hiện lên chút lúng túng.

"Không cần đâu... Anh có thể.."

"Em đã quyết rồi", Gemini cắt ngang lời cậu ấy, "Cứ làm vậy đi."

Phần lớn thời gian trong ngày hai đứa đều dùng cho việc trông nom cửa hàng đồ cổ vắng khách của ông ngoại Fourth. Bọn họ tán gẫu những chuyện mà đôi lúc nó còn chẳng có chủ đề nhất định, hoặc ăn vặt trong khi cùng nhau chơi vài ván game.

.

.

Vừa đúng 7 giờ 15 phút tối, sau khi phụ giúp bà ngoại dọn dẹp mớ chén đĩa vừa mới được trưng dụng cho bữa ăn, Fourth lấy cớ muốn đi dạo loanh quanh để xin phép ông bà được ra ngoài một chút.

Ra đến cổng, Fourth đã lập tức trông thấy Gemini đứng đợi cậu, lưng cậu ấy dựa vào vách tường bên ngoài, ánh mắt đăm chiêu nhìn đâu đó xa xăm.

Fourth khẽ hắng giọng, thông báo sự có mặt của mình cho người nọ biết.

"Em đến đây lúc nào vậy? Sao không vào nhà?"

"Ăn tối xong là em chạy một mạch tới đây luôn đó, em chỉ vừa đợi hơn 5 phút thôi."

Fourth gật gù, cậu chẳng biết phải nói gì tiếp theo trong bầu không khí có phần ngượng ngùng này. Cậu lơ đãng phóng tầm mắt ra xa một chút, giả vờ như đang chìm đắm ở một thế giới riêng nào đó.

"Bọn mình đi đạo một lát chứ nhỉ?", Gemini gợi ý.

Hai đứa cùng thả bộ trên con đường hướng đến ngôi biệt thự cổ, suốt hành trình, cả hai chẳng nói với nhau thêm câu nào. Tình trạng bối rối này kéo dài tới khi Fourth không thể ngăn được cơn hắt xì hơi bởi cái se lạnh của tiết trời đang dần chuyển giao từ hạ sang thu.

"Anh có làm sao không?", Gemini quay mặt sang nhìn cậu, "Anh bị cảm lạnh hả?"

"À không, anh không sao", Fourth cười nhẹ.

"Nếu cảm thấy không ổn thì phải đi uống thuốc cảm vào ngay đấy".

Gemini nhún vai, ánh mắt cậu lại quay về phía con đường lớn đằng trước.

"Anh có biết con dốc hướng từ nhà ông nội em đổ lên không? Anh có bao giờ đi sâu đến đó chưa?"

Fourth lắc đầu, "Sao vậy? Bộ chỗ đó có gì hả?"

"Em nghe anh Winny nói, có một khoảnh đất trống bên cạnh khu nhà vườn, một nơi rất thích hợp để đi dạo và ngắm sao."

"Ồ, thế mà anh chẳng bao giờ nghe tới chỗ đó luôn ấy".

Fourth nói trong lúc giơ tay chỉnh lại phần tóc mái lòa xòa trước trán.

"Sao anh lại có thể bỏ qua một nơi tuyệt vời như vậy chứ."'

"Cũng chưa quá muộn mà", Gemini nhếch môi.

"Bọn mình có thế tới đó vào ngày mai, nếu anh có tâm trạng. Ừm... anh hiểu ý em chứ?"

Fourth bật cười khúc khích, "Gì chứ? Anh không hiểu đâu."

"Đồ ngốc", Gemini lè lưỡi với người bên cạnh.

.

.

Quãng đường bỗng chốc trở nên ngắn hơn sau cuộc nói chuyện phiếm, hoặc ít nhất là Gemini cảm thấy như thế.

Cơn bồn chồn lại bắt đầu trào dâng trong dạ dày cậu, cậu thừa nhận rằng mình vẫn chưa thể nào vượt qua được nỗi ám ảnh tâm lý đè nặng, kể từ lần bày tỏ thẳng thắn cùng Fourth vào ngày hôm trước, cậu khó chịu và vô cùng bất an, đặc biệt là khi chính thức đối mặt với tòa biệt thự ấy.

Trông nó vẫn cũ kĩ và ảm đạm như cái lần đầu tiên cậu nhìn thấy, Gemini thề rằng có vẻ như Fourth đã cố tình trang hoàng nó lại một chút trong bức vẽ của cậu ấy, khiến nó nên thơ và đẹp đẽ hơn bất chấp sự thật nó chỉ là một tòa nhà bỏ hoang từ bao đời nay.

Tầm mắt Gemini dịch qua hồ nước bên cạnh biệt thự cùng một cây anh đào cố thụ sừng sững.

Gemini liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đã là 7 giờ 50 phút tối rồi. Cậu lại lo lắng hướng ánh mắt sang người bên cạnh, chờ đợi một chút phản ứng gì đó từ cậu ấy.

Đáp lại cậu là nụ cười nhỏ trên môi Fourth, cậu ấy chớp mắt nhìn Gemini.

"Sao vậy?"

"Ờ thì..", Gemini đảo mắt, "Em hơi hồi hộp một chút."

Fourth gật đầu, chính bản thân cậu cũng đang vô cùng lo lắng. Cậu bối rối cho tay vào túi áo khoác, khẽ nắm lấy chiếc huy hiệu cậu mang theo bên mình.

"Không biết là điều gì sẽ xảy ra."

Cậu nói bâng quơ, cố gắng tự trấn an bản thân. Lúc này đây, Fourth đang đứng giữa ranh giới của một chút nỗi sợ hãi xen lẫn tò mò và phấn khởi.

Cậu cũng chẳng rõ phải miêu tả những dòng cảm xúc chồng chéo bên trong mình như thế nào nữa. Cậu hiếu kỳ muốn biết người bạn ấy của cậu vì sao lại đưa ra những yêu cầu này.

Một mặt, cậu lo lắng bởi lỡ có một thứ gì đấy xảy ra, một phép màu kỳ diệu đưa cậu rời khỏi dòng thời gian hiện tại chẳng hạn?

Nếu đúng là thế, cậu còn cơ hội trở về hay không?

Fourth thực sự chẳng thể nghĩ thêm được gì nữa, cậu chỉ biết hồi hợp chờ đợi, tự nỗ lực giúp bản thân bình tĩnh hơn vào mỗi một khắc trôi qua.

"Em sẽ đứng ở bên kia đường chờ anh".

Gemini nhìn người nọ một lần nữa trước khi miễn cưỡng quay lưng rời đi.

Fourth cắn môi dõi theo bóng lưng cậu ấy cho tới khi Gemini dừng lại ở vệ cỏ ven đường đối diện và hướng mắt nhìn sang cậu, khuôn mặt cậu ấy bị màn đêm che khuất khiến cậu chẳng thể thấy rõ biểu cảm của cậu ấy lúc này ra sao.

.

.

.

.

Cậu liếc mắt về chiếc đồng hồ đeo tay thêm một lần cuối, còn một phút nữa là đúng 8 giờ tối, Fourth hít một hơi thật sâu trước lúc cậu cẩn trọng tiến từng về phía hồ nước lớn.

Cậu chỉ dừng lại khi nhận thức được bản thân đã đứng gọn bên dưới tán cây anh đào già cỗi với những cành lá vươn dài và hơi rũ xuống mặt nước.

Fourth cố căng mắt nhìn xuyên qua màn đêm để tìm kiếm sự xuất hiện của một thứ vô hình nào đó mà thậm chí bản thân cậu cũng chẳng rõ mình làm thế vì lý do gì hoặc đang chờ đợi điều gì.

Không có bất kỳ manh mối hay một ý tưởng chắc chắn nào cả. Cảm giác duy nhất cậu mang theo bên mình lúc này là hồi hộp, bồn chồn và thiếu kiên nhẫn.

Khung cảnh xung quanh cậu vẫn lặng im như tờ, thi thoảng, vài cơn gió thổi ngang qua khiến cho cành lá của cây hoa anh đào bên cạnh đu đưa một chút kèm theo âm thanh xào xạc vui tai. Fourth rụt vai vào chiếc áo khoác nỉ có mũ trùm đầu cậu đang mặc, cậu nghĩ là mình mơ hồ cảm nhận được một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Cái cảm giác kỳ lạ ấy khiến cậu xao nhãng, hoặc do cậu tưởng tượng ra, hoặc nó đúng thật là thế.

Cậu nghĩ cậu vừa trông thấy cảnh quang phía xa rung chuyển nhè nhẹ dù mặt đất dưới chân cậu vẫn bình lặng như trạng thái vốn dĩ của nó.

Trong vài giây tiếp theo, một tia sáng lóe lên trong túi áo khoác cậu, nó chiếu thẳng vào một bên mặt khiến cậu hơi lóa mắt và phải chú ý đến nó.

Fourth vội vàng nhìn xuống túi áo khoác của mình, luồng sáng trở nên mạnh mẽ hơn, đồ vật nhỏ cậu đang nắm trong tay đột nhiên tỏa hơi nóng.

Cậu nhanh chóng lôi nó ra, khi những ngón tay cậu hé mở, chiếc huy hiệu ấy tỏa sáng như một ngọn đèn dây tóc, đồng thời thứ ánh sáng ấy bắt đầu dịu lại đôi chút, không quá gay gắt cũng chẳng đến nỗi chập chờn, vừa đủ để vầng hào quang soi rọi xing quanh nó.

Fourth ngạc nhiên dán chặt mắt vào thứ cậu đang cầm trên tay, cho đến khi sự tập trung bị cắt ngang bởi hình ảnh những cành cây anh đào rung chuyển mạnh, các phiến lá va vào nhau trước khi lả tả rơi xuống hồ nước bên dưới.

Mặt hồ cũng như hòa vào cơn sóng ngầm, những xung động liên tục xuất hiện như báo hiệu có một thứ gì đó đang tiến đến rất gần.

Giờ thì Fourth có thể khẳng định một điều, cảnh vật rung chuyển từ đằng xa mà vừa nãy cậu nhìn thấy là thật, không phải ảo giác cũng chẳng thể nào là một sự nhiễu loạn giác quan.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ mặt đất dưới chân cậu vẫn vô cùng phẳng lặng và bình yên như thế nó hoàn toàn tách biệt khỏi bối cảnh xung quanh, như thể có một vòng bảo vệ vây lấy cậu, giúp cậu tránh khỏi những cơn hỗn loạn từ môi trường bên ngoài.

Fourth xoay người một vòng, liên tục đảo mắt nhìn chung quanh trong sự bối rối và ngỡ ngàng tột độ. Cậu biết có một thứ gì đó vừa mới xảy ra, nó kỳ lạ nhưng lại mơ hồ không thể lý giải được.

Đầu tiên, cậu cố tìm kiếm hình bóng của Gemini đứng bên kia đường, nhưng điều khiến cậu càng hoang man hơn đó là cậu chẳng còn nhìn thấy cậu ấy ở đấy nữa, Gemini giống như đã biến mất hoàn toàn khỏi nơi này vậy, không một chút dấu vết.

Nhưng trước khi Fourth quyết định mình phải làm gì tiếp theo thì một đợt rung chấn tác động lên môi trường bên ngoài "bức màn bảo vệ vô hình" lôi kéo sự chú ý từ cậu.

Cậu nhận thức được dường như đang có một cơn động đất rất lớn xảy ra, và tất nhiên là nó chẳng ảnh hưởng gì đến cậu, đó vẫn là một thắc mắc lớn với Fourth ngay trong thời điểm này.

Cậu nhìn thấy mặt đất rung chuyển mạnh, đất đá bị thốc lên không trung và những tán cây nghiêng ngả dữ dội.

Fourth có thể xác định được mức độ kinh khủng của trận địa chấn ngoài kia bằng cách tập trung vào các gợn sóng điên cuồng xuất hiện trên mặt hồ đã từng rất êm ả vào vài phút trước.

Nỗi lo lắng và sợ hãi nuốt chửng lấy cậu, cậu cố đảo mắt một lần nữa để tìm kiếm một thứ gì đó, một thứ có thể xoa dịu tâm trạng hoài nghi của cậu lúc này, một thứ khiến cậu khẳng định rằng cậu vẫn đang được đặt đúng vào dòng thời gian và thế giới nơi mình tồn tại.

Một khoảnh khắc, chất giọng đều đều của người phát thanh viên trên bản tin buổi sáng nay xuất hiện trong đầu cậu như đã được lập trình sẵn. Họ nói về một trận động đất đã xảy ra tại Daegu vào đúng ngày này 70 năm trước về trước, tức là độ năm 1953.

Đó là cơn địa chấn lớn gây ảnh hưởng tới những công trình xây dựng và chính quyền phải mất một thời gian để khôi phục lại.

Câu hỏi đặt ra cho tình huống hiện tại là liệu khung cảnh mà Fourth vừa nhìn thấy, có liên quan gì đến trận động đất xảy ra vào năm xưa mà bản tin đã đề cập hay không?

"Chết tiệt!"

Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm của nam giới lọt vào tai Fourth và kéo lấy sự tập trung từ cậu.

"Là động đất!", người đó thốt lên.

Fourth vội vàng quay người lại và dán mắt vào hình bóng của người đàn ông ấy đang cách nơi cậu đứng tầm hơn năm sải chân dài.

Anh ta mặc một chiếc áo măng-tô màu xám bên ngoài âu phục đen từ đầu đến chân, mái tóc chải gọn gàng. Anh ta đứng cách cậu một khoảng đủ xa để cậu có thể nhìn kĩ được gương mặt người ấy từ trong bóng tối.

Nhưng bỗng nhiên, một ý chí mạnh mẽ đánh thẳng vào trung tâm cầu não của Fourth, nó buộc đôi chân cậu vô thức đuổi theo hình bóng ấy, thật nhanh với nỗ lực bắt kịp người nọ.

"Này đợi đã!"

Fourth cố gọi với theo cùng hy vọng người kia sẽ nghe thấy cậu.

Cậu không chắc rằng thanh âm tuyệt vọng từ cậu có lọt ra khỏi "tấm màn chắn" này và với tới người kia không. Nhưng cậu dường như cảm nhận được bước chân anh ta bắt đầu giảm tốc độ hơn một chút cho đến khi khoảnh đất trống trải hiện lên trước mặt, anh ta mới dừng hẳn lại.

Fourth hiểu là người kia đang cố gắng tìm tới một nơi tương đối an toàn trong tình huống này, tránh xa tòa nhà và bức tường cao ở bên hông để đề phòng việc đất đá sẽ đổ ập xuống khi mà cơn rung chấn đủ lớn.

Càng tiến đến gần người kia, sự bối rối và ngạc nhiên tột độ càng vây lấy cậu nhiều hơn.

Trong một thoáng, Fourth hy vọng rằng đó không phải là dạng ảo giác, bởi vì cậu nghĩ mình đã thực sự nhìn thấy Gemini Norawit Titicharaoenrak của năm 1933 - đứng cách cậu hơn năm sải tay, mắt người đó nhìn thẳng về phía cậu, gương mặt bất ngờ chẳng thể giấu giếm.

"F-Fourth?", người kia mấp máy môi trong nỗi kinh ngạc tột độ.

"Có phải... Fourth đó không?"

Fourth vẫn trố mắt nhìn người kia, sự tập trung của cậu gần như là tuyệt đối. Cậu quét qua từ đầu đến chân người đối diện để chắc chắn rằng cậu không bị đánh lừa bởi một ảo ảnh nào đó.

Cậu ấy... à không, tại thời điểm này, Fourth có thể đoán được người kia đã bước sang độ tuổi ngoài 35.

Gương mặt Gemini sắc sảo và trưởng thành hơn rất nhiều so với hình ảnh một cậu thanh niên vừa mới lớn trong những giấc mơ dạo trước của cậu.

Tuy vẫn là đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng và khuôn mặt điển trai hệt như ngày đó, nhưng giờ đây đã nhuộm thêm vài phần trầm tư và trải đời.

"Gem... Gemini?"

Fourth lắp bắp, cậu gần như không thể tin nổi vào mắt mình.

"Là cậu có phải không?"

Những dòng cảm xúc thổn thức, bồn chồn quyện chặt vào nhau đang le lói xuất hiện vài tia hy vọng mong manh và hạnh phúc.

Fourth tưởng như mình không thể đứng vững tại khoảnh khắc ấy, cuối cùng thì Gemini mà cậu hằng mong nhớ đã xuất hiện trước mắt cậu.

Cậu nguyện cầu đây không phải là mơ, đây là một Gemini bằng xương bằng thịt, người từng khiến cơn say nắng của cậu kết thúc trong tuyệt vọng.

"Là cậu có đúng không?"

Giọng nói của Fourth gần như vỡ òa trong cảm xúc, sống mũi cậu cay nồng và đôi mắt long lanh như mặt hồ mùa thu.

"Gemini...?"

"Là tớ đây."

Gemini ở phía đối diện mỉm cười với cậu, nhanh chóng gạt bỏ đi nét kinh ngạc trên gương mặt.

Giờ đây anh đã là một người đàn ông trưởng thành 39 tuổi, anh vẫn nhớ rất rõ dù đã 20 năm trôi qua, sau sự kiện quyển nhật ký và người bạn kỳ lạ đến từ tương lai, đồng thời cũng là mối tình đầu của anh, người anh yêu nhất trên cuộc đời này.

"Fourth của tớ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com