38. Hồi kết (2)
Buổi chiều ngày 17 tháng mười, một ngày trước sinh nhật của Fourth.
Gemini ngồi đợi người lớn tuổi hơn ở quán cà-phê quen thuộc hai đứa thường hay tới.
Không khí mùa thu ấm áp và dễ chịu cùng giai điệu tươi vui của bài hát mà quán đang bật khiến tâm trạng Gemini trở nên tốt hơn sau một ngày dài vật lộn với hàng tá việc tại trường đại học.
Gần 15 phút sau, Fourth cuối cùng cũng xuất hiện. Trên trán cậu ấy còn lấm tấm mồ hôi như thể vừa chạy một quãng đường dài để tới được đây. Fourth trao cho Gemini một nụ cười hối lỗi.
"Xin lỗi bạn, tự dưng chiều nay giáo sư Archen gọi em lại để trao đổi một chút."
Gemini lắc đầu ý bảo không sao.
"Có chuyện gì sao bạn?"
"À, là về chủ đề của bài luận văn đó mà, thầy ấy muốn tư vấn cho em chọn chủ đề khác thú vị hơn."
Fourth nói trong lúc dùng mu bàn tay quệt đi lớp mồ hôi mỏng trước trán. Gemini nhanh nhẹn chuyền cho người nọ ly nước lọc và nhận được cái gật đầu cảm ơn từ cậu ấy.
"Bạn đợi em có lâu không?"
"Anh cũng vừa mới tới thôi", Gemini nhún vai.
"Lần sau bạn không cần phải gấp gáp đâu, có gì cứ nhắn cho anh một tin để anh an tâm là được."
Cậu vươn tay chỉnh lại những lọn tóc rối của Fourth và vuốt cho chúng vào nếp.
Fourth gật nhẹ đầu kèm theo một nụ cười nhỏ, thứ luôn mang đến cho Gemini cảm giác như nó đã luôn hiện diện trong những giấc mơ của cậu suốt hàng thập kỷ qua và khiến cậu yêu hơn vào mỗi ngày.
Bởi vì ngày mai Fourth sẽ cùng gia đình trở về Daegu đón sinh nhật với nhà ông bà ngoại nên Gemini quyết định hai đứa nên dành trọn ngày 17 ở bên nhau, ít nhất thì Gemini có thể hôn chúc mừng tuổi mới của Fourth vào khoảnh khắc đồng hồ điểm 12 giờ đêm.
Gemini đã dành gần một tuần lễ chỉ để lên kế hoạch mình nên làm gì vào ngày sinh nhật của Fourth, trong hàng tá lời tư vấn mà cậu nhận được thì ý kiến của Winny về một bữa tiệc nhỏ đơn giản cùng món quà mang nhiều ý nghĩa lại trở nên hữu ích hơn tất cả.
Đầu tiên là về bánh kem. Gemini biết rằng Fourth rất thích ăn bánh ngọt, nhưng việc mừng sinh nhật chỉ có hai đứa và một ổ bánh hơi quá cỡ sau khi đã ăn tối no say tại nhà hàng sẽ không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Thay vào đó, cậu quyết định mua một chiếc bánh mousse chanh dây nhỏ đủ để xem như món tráng miệng, cắm thêm một cây nến và hát chúc mừng sinh nhật Fourth. Nó thành công khiến Fourth hướng về cậu bằng nụ cười hạnh phúc rộng tới mang tai cùng đôi mắt lấp lánh như đứa trẻ của cậu ấy.
Thứ hai là về bữa tối. Sau khi rời quán cà-phê, hai đứa thả bộ qua hai con phố để đến được nhà hàng món Âu mà Gemini lựa chọn.
Mặc dù Fourth đã định từ chối ngay khi người nhỏ tuổi hơn đề xuất vì cậu lo lắng về số tiền mà Gemini phải tiêu cho bữa ăn của hai đứa, đáp lại lời Fourth, Gemini giả vờ hờn dỗi bằng lý do rằng cậu ấy cảm thấy bị đụng chạm tới lòng tự ái, mặc dù nó không hẳn thế.
Sau cùng, Fourth đành gật đầu nghe theo.
"Không phải anh tiêu tiền của bố anh đâu, bạn đừng lo."
Gemini xoa đầu người nọ, trao cho cậu ấy một nụ cười chân thành nhất.
"Là tiền anh để dành từ công việc làm thêm của anh. Anh đã làm việc rất chăm chỉ vì chuẩn bị cho sinh nhật của bạn thôi đó."
Còn Fourth thì đáp lại Gemini bằng cái chớp mắt với khuôn mặt cảm động như sắp khóc tới nơi.
Thứ ba là về quà sinh nhật. Gemini thậm chí đã nhắn tin hỏi Mark lẫn Satang để nhờ tư vấn. Nhưng cuối cùng thì ý kiến của Winny lại lần nữa trở nên hữu ích hơn hẳn. Winny bảo rằng cậu có thể tặng Fourth một thứ gì đó mang tính chất kỷ niệm, hoặc một món đồ sẽ trở nên thiêng liêng với cả hai đứa.
Gemini nhận ra cả hai vẫn chưa có món đồ đôi nào.
Sau một ngày trời loanh quanh cùng Winny như thể sắp bới tung cái trung tâm thương mại lên, cuối cùng Gemini cũng chịu dừng chân ở một cửa tiệm kim hoàn.
Trong hàng trăm mẫu thiết kế đơn giản có, cầu kỳ cũng có, Gemini dồn sự chú ý của mình tại một cặp dây chuyền mặt hình ổ khóa và khuyên tai chìa khóa. Nó vô thức khiến cậu nhớ về nguyên nhân (cũng chẳng rõ là trực tiếp hay gián tiếp) cho cuộc gặp gỡ định mệnh của hai đứa.
Mãi sau này, Fourth đưa cho Gemini xem quyển nhật ký cũ kỹ loại có ổ khóa nhỏ của Gemini Norawit năm 1933 mà cậu ấy vẫn cẩn thận cất giữ bên mình. Fourth bảo rằng đáng tiếc là cậu ấy không tìm được chiếc chìa khóa cho nó và cậu ấy thường dùng một miếng kẽm nhỏ để mở ổ khóa này ra.
Gemini nghĩ rằng nếu chiếc ổ khóa nhỏ đó là thất lạc mất chìa thì ít nhất lần này, cậu tặng cho Fourth một chiếc ổ khóa khác với chìa khóa luôn ở bên cạnh cậu ấy, có thể xuất hiện vào mỗi khi cậu ấy cần và sẵn sàng ôm lấy cậu ấy bất kể ngày hay đêm, trời mưa hay trời nắng.
Sau khi dùng bữa và thổi nến mừng sinh nhật, Gemini mới quyết định đây là thời khắc đúng đắn để cậu lôi món quà mình đã chuẩn bị ra rồi chìa nó trước mặt Fourth.
Đôi mắt Fourth sáng lên vẻ háo hức cùng nụ cười tươi tắn hơn bao giờ hết.
"Chúc mừng sinh nhật nhé, anh bé."
Gemini mỉm cười và chuyền hộp quà sang cho Fourth.
"Cảm ơn GemGem." Fourth cười khúc khích.
"Hôm nay em vui lắm!"
"Anh cũng rất vui", Gemini đáp lời.
"Anh còn nghĩ là tại sao mỗi năm chỉ có một ngày sinh nhật thôi nhỉ."
Cậu đã nghĩ rằng người kia sẽ đáp lại cậu bằng một tràng cười vui vẻ khác nhưng thực tế, Fourth chỉ chớp mắt rồi nhìn cậu với biểu cảm trầm lặng bất thường.
"Sao vậy? Đang vui mà?"
Gemini nhướng mày hỏi, cậu xoa nhẹ lên mái tóc đen hơi dài của Fourth.
"Tại vì lần trước sinh nhật bạn ấy, em chẳng làm được gì cho bạn hết."
Fourth bĩu môi.
"Vì lần đó chúng ta đều bận rộn cả mà."
Gemini mỉm cười, "Bạn cũng đã tặng phiếu quà tặng cho anh rồi còn gì."
"Nhưng mà nó chẳng đáng là gì so với những thứ bạn làm cho em."
Fourth nói đồng thời những ngón tay miết nhẹ lên mép hộp quà.
"Thật bất công..."
"Bạn nói gì vậy hả?"
Gemini khoanh tay trước ngực, giả vờ nhăn mặt.
"Anh không định nói mấy câu sến súa đâu nhưng mà..."
Cậu đảo mắt nhìn đi hướng khác, vẫn không thể che giấu được đôi tai đang dần đỏ lên.
"Bạn là món quà quý giá nhất của anh rồi."
Fourth gần như dán chặt mắt vào người đối diện trong vòng một phút với trái tim đập mạnh nơi lồng ngực, hai gò má cậu cũng nóng dần lên bởi câu nói ngọt ngào mà hiếm khi cậu có thể nghe được từ Gemini.
Cậu biết rằng khi cậu ấy thốt ra lời này, đó chẳng phải một điều dễ dàng gì dựa trên tính cách của cậu ấy, thế nên cậu vô cùng biết ơn lẫn xúc động.
Gemini khịt mũi, cậu đánh mắt về phía người kia và giục cậu ấy mau mở hộp quà ra. Fourth lập tức gật đầu làm theo. Ngay khi vừa trông thấy sợi dây chuyền bạc có mặt ổ khóa, cậu đã hô lên rằng.
"Đẹp quá!"
"Bạn thích không?" Gemini nhếch môi.
"Thích chứ!" Fourth trả lời ngay, "Tất nhiên là thích rồi!"
Fourth cười tươi, khuôn mặt cậu ấy mang theo một niềm vui sướng chẳng hề giấu giếm, đôi mắt cậu ấy vẫn chăm chú nhìn ngắm món quà trong tay một cách vô cùng trân trọng cho tới khi Gemini hắng giọng và ngỏ ý đeo nó giúp Fourth.
Sau khi sợi dây chuyền đã kiêu hãnh đeo trên cổ Fourth, cậu ấy lập tức lấy điện thoại ra và ngắm nhìn hình ảnh của bản thân vần với một nụ cười mãn nguyện theo cách chân thành nhất.
Gemini cũng hạnh phúc lây vì Fourth trông rất thích món quà cậu mang tới.
"Nó rất hợp với bạn."
Gemini nói và đồng thời chỉ vào chiếc khuyên tai chìa khóa cậu đang đeo.
"Bạn biết không, nó là đồ cặp với cái này nè."
Fourth nhướng mắt nhìn theo hướng ngón tay người nhỏ tuổi hơn và trầm trồ khi đã nhận thức được thứ cậu ấy muốn nói tới.
Fourth trao cho Gemini một nụ cười bẽn lẽn đáng yêu.
"Bạn cũng hợp với nó lắm đó. Mà quan trọng nhất là chúng mình còn hợp nhau nữa."
Gemini chớp mắt, cậu khựng lại hai giây trước khi bật cười thành tiếng.
.
.
.
.
Gemini vẫn nhớ rất rõ ràng, kể từ sau cái ngày tỏ tình đầu tiên với Fourth, người lớn tuổi hơn khi ấy chưa chấp nhận cậu, Gemini đã chẳng thốt ra lời yêu thêm bất kỳ lần nào nữa.
Không phải vì cảm xúc cậu dành cho người kia nhạt dần đi, cũng không phải nó trở thành một điều quá hiển nhiên để cần lên tiếng - đúng là nó hiển nhiên đấy, mà là do cậu quá ngại ngùng.
Cả Fourth cũng vậy, cậu ấy cũng chưa từng nói yêu cậu dù sau đêm giao thừa vài ngày.
Chính xác là tầm giữa tháng hai, Fourth đã nhắn cho cậu một tin rất dài rằng cậu ấy đã sẵn sàng và muốn bắt đầu một mối quan hệ mới với cậu.
Khỏi nói, đêm đó Gemini gần như không ngủ nổi. Cậu mong cho trời mau sáng rồi cậu sẽ lập tức chạy đến tìm Fourth để ôm chầm lấy cậu ấy, đặt những nụ hôn nhỏ lên tóc và trán người kia.
Fourth thì lại là kiểu người lãng mạn, nhưng điều khiến Gemini băn khoăn nhất chính là con người lãng mạn ấy lại chưa từng nói với cậu rằng cậu ấy cũng yêu cậu.
Mặc dù Gemini vẫn cố lờ đi ý nghĩ này ngay từ đầu, cậu đã chấp nhận một mối quan hệ mà có thể cậu sẽ là người thiệt thòi hơn, nhưng nó không có nghĩa cậu không thấy buồn.
Chuyện gì tới cũng phải tới. Gemini thề là cậu sẽ nhớ mãi về ngày hôm đó.
Sau khi hai đứa rời nhà hàng, cậu lén liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ mới hơn 10 giờ đêm.
Gemini đề nghị Fourth một chuyến đi dạo trước khi quay trở lại căn hộ của cậu, hai đứa sẽ cùng xem phim hoặc chơi board game rồi đi ngủ và Gemini đưa Fourth về nhà vào sáng hôm sau.
Nó gần như là một kế hoạch hoàn hảo, được lặp đi lặp lại vào mỗi cuối tuần.
Thời tiết buổi đêm vào tháng mười không còn cái se lạnh những ngày giao thoa mùa màng giữa xuân và đông, ấy vậy mà Fourth lại lấy nó làm cái cớ để được nắm tay và cho cả bàn tay vào túi áo khoác của người kia.
Tất nhiên là Gemini sẽ không phản đối, trái ngược hẳn, cậu ấy càng giữ đôi bàn tay của hai đứa đan chặt vào nhau hơn.
"Bạn đã ước điều gì cho tuổi mới vậy?"
Gemini buột miệng hỏi.
"Bí mật", Fourth cười khúc khích.
"Nếu em nói ra thì chỉ sợ nó mất linh nghiệm đấy."
"Nhưng biết đâu anh có thể thực hiện nó cho bạn."
"Em đã nghe câu này rồi nhé, bạn nói cái gì đó khác đi."
Fourth nói trong lúc ghé sát vào người kia hơn một chút.
"Với cả lúc sinh nhật của bạn, bạn cũng đâu có nói là bạn ước gì."
"Tại bạn không hỏi", Gemini đáp lại bằng giọng châm chọc.
"Nếu bạn hỏi thì anh rất sẵn lòng chia sẻ."
"Vậy bạn đã ước điều gì?"
Fourth nhướng mày hỏi một cách tò mò.
Đi thêm hai bước, Gemini đột ngột dừng hẳn lại.
Cậu tách ra khỏi Fourth, buông bàn tay và xoay người đối diện cậu ấy. Fourth vẫn chăm chú nhìn cậu với vẻ mặt đầy thắc mắc. Gemini thở hắt một hơi, lưỡng lự đáp lại ánh mắt của người nọ.
"Trong đầu anh đã dự tính sẽ ước rất nhiều thứ, ví dụ như việc học thuận lợi, một năm tuổi may mắn, mọi người trong gia đình anh đều hạnh phúc... Anh đã nghĩ rất nhiều, vậy mà khi mọi người bảo anh nhắm mắt cầu nguyện đi, điều duy nhất còn lại trong đầu anh đó là hình ảnh của bạn, nên lúc ấy anh chỉ kịp ước, Fourth cũng sẽ yêu anh như cái cách anh yêu bạn."
Gemini dùng cả hai tay nắm chặt đôi bàn tay của người đối diện. Cậu lấy được sự tự tin khi nhìn trực diện vào đôi mắt Fourth và ngẩn người bởi hành tinh chứa hàng ngàn ngôi sao lấp lánh mà cậu luôn khao khát nghĩ về.
Mặc dù đứng giữa một điều kiện thiếu sáng, Gemini vẫn ngờ ngợ bắt gặp vệt phiến hồng ửng lên nơi gò má Fourth.
Fourth hơi mím môi, trái tim cậu lại lần nữa đập thật mạnh trong lồng ngực và hô hấp trở nên khó khăn hơn. Cậu biết nó chẳng phải biểu hiện của một loại bệnh lý nào, ngoài cái thứ mà người ta gọi là mạch cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
Cậu chớp nhẹ hàng mi, tại một khoảnh khắc, lòng dũng cảm của cậu đã chiến thắng tất cả và nó điều khiển đôi chân cậu tiến về phía trước một bước, cho tới khi khoảng cách giữa hai đứa chỉ còn bé như một sợi chỉ nhờ vào chiều cao xêm xêm nhau.
Fourth nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi đối phương, một cách ngượng ngùng nhưng đầy chắc chắn.
Ngay khi Fourth vừa lóe lên ý định tách ra khỏi cái hôn phớt đó thì Gemini đã nhanh chóng kéo cậu vào một nụ hôn khác với nhiều lưu luyến hơn. Cậu ấy vòng tay phải mình quanh eo Fourth và giữ chặt lấy, còn tay trái thì vuốt nhẹ lên mái tóc cậu.
Khi nụ hôn chấm dứt cũng là lúc Fourth chậm chạp ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt Gemini kèm theo một nụ cười xinh đẹp nhưng đầy e thẹn khác.
"Vậy thì điều ước của bạn thành sự thật rồi đó."
Fourth khẽ nói, cậu rướn người về phía trước và hôn nhẹ lên môi Gemini rồi lập tức rời ra rất nhanh, trong vòng chưa đầy hai giây.
"Bạn nói gì cơ?"
Gemini mỉm cười ranh mãnh, "Anh không hiểu."
Fourth mím môi, khóe miệng cậu cong lên một chút, ánh mắt chuyển từ sống mũi xuống đến đôi môi người kia.
"Thì... Có nghĩa là... Em cũng yêu bạn đó."
"Nói lại lần nữa đi?"
Gemini thì thầm, cậu kéo Fourth lại gần mình hơn một chút, dù cho cơ thể của hai đứa đã gần như dính sát vào nhau.
Thoáng bắt gặp nét biểu cảm thẹn thùng trên gương mặt Fourth, cậu hiểu rằng có thể nó sẽ là lần duy nhất cậu được nghe câu nói này trong ngày hôm nay, nhưng Gemini vẫn cố gắng nài nỉ.
"Đi mà... Một lần nữa thôi. Nhé?"
Fourth e dè nhìn cậu, trước khi chậm chạp gật đầu.
"Em yêu bạn, Gem à."
"Là anh có đúng không?"
Gemini lẩm bẩm, đôi mắt chứa đầy hy vọng.
"Ừ, lần này là bạn, em chắc chắn."
Fourth đáp lại gần như ngay lập tức.
"Anh cũng yêu bạn nhiều lắm, bé con à."
Gemini nói đồng thời trao cho người lớn hơn một nụ hôn nhỏ khác và lập tức nhận được tràng cười khúc khích từ cậu ấy.
.
.
.
.
Fourth gần như ngủ trong suốt quảng đường đi về Daegu cũng bởi dư âm của mấy trận board game đêm qua cậu và Gemini chơi, có thể nói nó kéo dài đến tận 5 giờ sáng.
Ngay khi chiếc xe của bố cậu dừng lại trước cửa tiệm đồ cổ nhà ông bà ngoại, cậu Off đã vui mừng chào đón gia đình cậu.
Như những lần trước, sau khi kết thúc bữa ăn trưa, ông ngoại lại kéo bố cậu đi đến chỗ câu cá cùng vài người bạn trong hội của ông.
Cậu Off đưa đứa con trai 5 tuổi đến khu vui chơi ở gần nhà, còn mẹ cùng bà ngoại và cậu nhỏ lại rôm rả chia sẻ vài công thức nấu nướng đặc biệt hoặc buôn chuyện về những sự kiện nóng hổi dạo gần đây.
Riêng Fourth tiếp tục công việc trông chừng cửa hàng vắng khách của ông ngoại, trong lúc giết thời gian cùng với vài quyển truyện tranh cũ cậu tìm thấy được đâu đó trên kệ sách.
Cách nửa tiếng, cậu lại nhận được tin nhắn từ Gemini. Fourth khẽ mỉm cười trước khi phản hồi nó một cách thật nhanh chóng.
Cậu vui vẻ kể cho Gemini nghe việc ông ngoại cậu muốn gửi lời hỏi thăm đến cậu ấy và hẹn một dịp nào đó lại cùng chơi cờ, bà ngoại lẫn cậu Off đều nhắc tới Gemini như một thành viên thường trực của những bữa cơm gia đình trong mùa hè vừa rồi.
[Khi nào về tới Seoul thì nhắn anh nhé.]
Gemini nhắn cho Fourth.
[Sao vậy?]
[Chưa gì đã nhớ bạn rồi nè.]
Gemini lại nhắn kèm theo một biểu tượng mặt cười lớn.
[Giúp anh gửi lời hỏi thăm ông bà và gia đình cậu Off nhé.]
[Em biết rồi, em sẽ nói với họ.]
Fourth phản hồi trước khi tắt điện thoại và lại hướng sự tập trung về quyển truyện tranh trên tay.
.
.
"Pui này, con có nhớ mấy cuộn băng ghi hình lúc bé Chuột còn nhỏ không?"
Bà ngoại cậu đột ngột lên tiếng, chủ đề này thành công thu hút sự chú ý từ Fourth.
"Có băng ghi hình hả bà?" Fourth nói vọng vào.
"Có chứ. Hồi trước nhà mình có một chiếc máy quay cỡ nhỏ, Off hay lấy ra quay này quay nọ đó mà."
Bà ngoại nói rồi xoay mặt sang nhìn mẹ cậu.
"Hôm trước bố con cùng với thằng Off dọn dẹp nhà kho thì tình cờ phát hiện nguyên một thùng băng cũ luôn, vẫn còn xem được mới hay chứ."
"Thật sao mẹ?"
Người phụ nữ tên Pui – mẹ của Fourth lên tiếng.
"Ừ, đợi mẹ một chút."
Bà ngoại nói rồi quay trở vào trong nhà, gần một phút sau, bà xuất hiện cùng với vài cuốn băng loại có hình dạng chữ nhật, thường được sử dụng rộng rãi ngày trước.
Fourth cũng không quá ngạc nhiên khi trông thấy những món đồ chỉ xuất hiện từ những thập niên trước trong nhà ông bà, như đã nói, sở thích của ông ngoại cậu là sưu tầm cổ vật.
Vài cuộn băng nhựa hay đầu phát băng loại cũ cũng là một trong số những món đồ ông cẩn thận giữ gìn tại cửa tiệm.
Fourth nhanh chóng giúp cậu nhỏ thực hiện vài thao tác kết nối đầu phát với ti-vi, lắp băng vào và điều chỉnh âm lượng trước khi những đoạn video được chiếu trên màn hình.
Mở đầu băng video là mấy đoạn ghi hình vào ngày tốt nghiệp đại học của cậu Off, mọi khoảnh khắc đều được lưu giữ một cách trọn vẹn nhất.
Mặc dù màu phim khá tối và cũ kĩ nhưng nó đủ chân thật để mang đến cho Fourth một cảm giác hoài niệm lẫn ấm áp đến lạ.
Tiếp đến là đoạn ghi hình ngày người anh trai lớn hơn cậu 3 tuổi chào đời và thôi nôi của anh. Một đoạn khác là video ghi cảnh ông ngoại cậu chiến thắng cuộc thi leo núi do câu lạc bộ ông tham gia tổ chức.
Gần bốn mươi phút sau đó, Fourth cuối cùng cũng nhìn thấy hình ảnh đứa nhóc sơ sinh là cậu khi vừa chào đời. Bà ngoại chỉ vào màn hình và bảo Chuột nhỏ nhà chúng ta hồi đó kìa.
Còn Fourth thì đáp lại bằng một nụ cười nhỏ.
"Bây giờ cháu vẫn là Chuột nhỏ của bà mà, đúng không ạ?"
Bà ngoại gật gù, "Có lớn hơn nữa thì vẫn là Chuột nhỏ thôi."
Thêm một vài cảnh khác ghi hình lúc cậu được đưa từ bệnh viện về nhà khi vừa chào đời được ít ngày, video bố cậu luống cuống bế cậu trên tay vào cái ngày ông trở về sau chuyến công tác tỉnh.
Cả video nhân ngày đầy tháng của cậu hay lần đầu tiên cậu biết lật cũng được ghi hình, và điều đó khiến Fourth càng xúc động hơn vì mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời cậu ngay từ lúc vừa chào đời đã được gia đình trân trọng lưu giữ lại.
Màn hình chuyển tới một cảnh khác, âm thanh bỗng nhiên trở nên ồn hơn và Fourth lập tức nhận ra đó là vì khung cảnh trời mưa rất to trong đoạn video.
Người cầm máy quay có vẻ là cậu Off vì cậu có thể nghe thấy giọng cậu Off như ở một cự ly gần.
"A bố về."
Cậu Off nói rồi cầm máy quay chạy về phía cửa chính. Lần này ông ngoại cậu lọt vào khung hình, ông gấp chiếc ô lại và đặt nó bên hiên nhà, cởi chiếc áo khoác ướt sũng ra.
"Bố bị mắc mưa ạ?"
"Ừ, thế mà dự báo thời tiết lại bảo hôm nay trời nắng đẹp."
Ông ngoại lắc đầu rồi bước vào trong nhà.
"Đám tang kết thúc rồi à ông?"
Lần này máy quay hướng về phía bà ngoại. Bà đang ôm một đứa trẻ nhỏ trên tay, Fourth có thể đoán chắc chắn đó là cậu, và đứa nhỏ ấy cứ khóc không ngừng.
Ông ngoại bước về phía hai bà cháu, bàn tay ông xoa nhẹ lên đầu đứa trẻ.
"Chuột nhỏ nó bị làm sao thế bà?"
Ông ngoại lên tiếng, "Sao nó khóc to thế? Mọi lần đâu có như thế."
"Tôi cũng không biết nữa, Pui và con rể ra ngoài vẫn chưa về, Chuột nhỏ nó khóc nãy giờ gần cả tiếng đồng hồ rồi."
Bà ngoại nói trong lúc vẫn ôm chặt đứa trẻ trên tay và cố gắng dỗ dành.
Fourth chớp mắt quay sang bà ngoại đang ngồi bên cạnh cậu, cậu tò mò lên tiếng.
"Lúc này cháu bị làm sao vậy bà?"
Bà ngoại lắc đầu, "Bà cũng không nhớ nữa."
"Hình như cái lần này FotFot đã khóc nhiều tới nỗi hôm sau mẹ và con phải đưa nó vào bệnh viện, mẹ có nhớ không?"
Mẹ của cậu lên tiếng.
"À à đúng rồi."
Bà ngoại gật gù quay sang nhìn Fourth.
"Lúc đó cháu hư lắm nhé."
"Cháu xin lỗi mà", Fourth bật cười cầu hòa.
Cậu lại hướng sự tập trung vào màn hình ti-vi và lần này nhân vật trung tâm lần nữa chuyển sang ông ngoại cậu, người đang nói chuyện điện thoại.
Fourth không nghe được ông ngoại cậu nói gì trong đoạn video, sau gần một phút thì ông cúp máy rồi xoay người đi về phía bà ngoại.
"Ai gọi vậy ông?"
"Là ông Gary." Ông ngoại cậu nói.
"Ông ấy gửi lời cảm ơn gia đình mình vì đã tham dự tang lễ của bố ông ấy."
Ông dừng lại một chút, cầm tách trà lên và nhấp ngụm nhỏ.
"Gia đình họ Titicharaoenrak dù sao cũng là chỗ quen biết với nhà mình, bố của ông Gary là một người đáng ngưỡng mộ."
Fourth hơi giật mình khi nghe được đoạn hội thoại của ông bà ngoại trong đoạn video. Họ đang bàn tán về lễ tang của bố ông Gary, tất nhiên cậu thừa biết rằng đó là Gemini năm 1933, người bạn nhật ký của cậu.
"Vừa hạ huyệt xong thì trời đổ mưa to luôn, thế nên tôi mới vội vã đi về, còn quên cả chào ông Gary nữa."
Ông ngoại thở dài, ông nâng tách trà lên và uống thêm một ngụm nữa.
Trước khi đoạn video dừng lại và chuyển sang một cảnh khác, điều duy nhất Fourth nhớ đó là hình ảnh đứa trẻ nhỏ trên tay bà ngoại cứ liên tục gào khóc, thậm chí lấn át cả tiếng mưa ngoài kia và câu chuyện về người đã chính thức vĩnh biệt cuộc đời này vào ngày hôm ấy.
Bất giác, sống mũi cậu cũng trở nên cay nồng và giọt nước cứng đầu đọng lại trên mi mắt dù cậu đã cố hết sức không để nó rơi ra.
.
.
.
.
Mùa đông năm 2003,
Ông Gary Titicharaoenrak nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trận mưa to bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, trong lúc ấy Gin, con trai ông, mở cửa bước vào cùng tách trà nóng trên tay.
Ông vẫn nhớ như in những lời bố ông căn dặn cẩn thận trước khi nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng vào ngày hôm kia.
"Hãy trao chiếc hộp này lại cho người đó. Và giúp bố gửi lời chào tới cậu ấy."
Ông thề rằng ông sẽ chẳng bao giờ tin vào câu chuyện hoang đường ấy, hơn hết, nỗi buồn bực suốt hàng chục năm qua về người bố cùng mối tình đầu day dứt của ông ấy cứ luôn lẩn quẩn trong tâm trí ông.
Sự ám ảnh và vết thương vô hình gặm nhấm lên tuổi thơ của một đứa trẻ, những hoài bão của chàng thanh niên mới lớn và kéo dài dai dẳng tới khi cậu ta trở thành một người đàn ông quá tuổi xế chiều.
"Bố đang nghĩ gì vậy?"
Gin lên tiếng hỏi, anh đặt khay trà xuống bàn.
"Tự nhiên bố nghĩ về nội dung của một quyển tiểu thuyết bố vừa đọc cách đây vài ngày."
Ông mỉm cười, "Có một đoạn mà tác giả đã viết thế này: Nếu tình yêu đủ mạnh mẽ để vượt qua được lòng vị kỷ thì nó chính là một tình yêu vĩ đại."
Ông xoay người lại bước về phía Gin.
"Bố nghĩ mình không phải là người đủ vĩ đại để làm điều đó."
"Sao tự dưng bố lại nghĩ như thế?"
Gin cầm tách trà lên, áp chặt vào giữa hai lòng bàn tay và khoan khoái cảm nhận hơi ấm truyền ra.
"Vì ông nội con", ông lại hướng ánh nhìn về phía cửa sổ đang khép chặt.
"Đôi lúc bố tự hỏi, nên gọi ông ấy là một người đáng thương hay đáng trách nữa. Có khi bố rất buồn ông, cảm thấy ông thật đáng bị lên án, nhưng đồng thời ông cũng là người bố ngưỡng mộ nhất."
Ông thở hắt một hơi trước khi nói tiếp.
"Lần cuối cùng nói chuyện với ông ấy, bố chào từ biệt ông và cảm ơn ông vì đã cùng bố trải qua cuộc hành trình dài này."
"Ông nội có nói gì nữa không bố?"
"Ông nói xin lỗi bố." Ông mỉm cười nhẹ.
"Có lẽ chúng ta đã giữ ông đủ lâu rồi, đến lúc ông ấy bắt đầu một cuộc hành trình mới thôi."
"Bố vẫn nghĩ ngợi chuyện đó à? Chỉ là lời đồn đại thôi mà."
"Dù sao thì ông ấy cũng đã mất rồi, giờ lời đồn có thật hay không cũng chẳng còn liên quan gì tới chúng ta nữa."
Ông nhấp một ngụm trà trước khi nói tiếp.
"À ban nãy bố vừa gọi cho ông Josh bạn của bố, ông ấy có cửa hiệu đồ cổ mới khai trương cách đây hơn một tháng, bố hứa sẽ tặng ông ấy đống sách cổ ở nhà mình, hôm nào rảnh con soạn ra giúp bố nhé."
Gin gật đầu tán thành.
"Nếu thế thì tốt quá. Là bố của Off đúng không ạ? Tuần sau con sẽ mang thẳng qua đó cho họ. Con nhớ là trong phòng ông nội có rất nhiều sách hay đấy."
Trận mưa to bên ngoài cuối cùng cũng kết thúc sau hơn bốn giờ đồng hồ, cả thị trấn cảm tưởng như lại trở về là chính nó sau một lần "thay da đối thịt", khoác lên mình lớp áo tươi mới và cuộc sống hối hả nhộn nhịp bên ngoài vẫn cứ không ngừng tiến về phía trước.
_Hoàn_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com