Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

goo junhoe thật sự là trúng sét đánh với kim jinhwan. chết tiệt, anh ta là cái đồ thả thính đích thị là cái đồ thả thính. nhớ thuở ban xưa khi mới trở thành thực tập sinh ở yg nó chẳng hề có ấn tượng mấy với anh, biết sao được, là do anh bị lu mờ bởi 2 con người quá xuất sắc là bobby và b.i kìa. nhưng chắc có lẽ cũng vì thế mà nó thấy gần gũi với anh hơn, kiểu như người đồng cảnh ngộ dễ chia sẻ ấy mà. xong chắc do gần gũi quá nên càng lúc lại càng bị mấy cái đụng chạm thân mật hay mấy câu nói gây hiểu lầm của anh làm xao xuyến muốn chết. cũng biết với ai anh cũng chơi lầy như vậy nhưng mà biết làm sao đây, trái tim của trai tân goo junhoe bất lực trước cú nhiệt quá lớn này. một ngày khi vừa mới hớn hở như gái chờ chồng, trời ơi so sánh cái kiểu gì thế, hớn hở như chó mừng chủ khi thấy anh đến phòng tập, bỗng dưng bị câu hỏi hanbin và jiwon đang ở đâu của anh làm tụt hết cả cảm xúc. nó thôi rồi nhận ra mình đang ghen chết đi được, nó thì lúc nào cũng là anh ưu tiên trước nhất còn với anh thì nó chẳng dám nghĩ đến nữa.

bĩu môi thái độ, nó nhún vai rồi ngồi bẹp vào một góc để kệ anh lon ton chạy tìm hai ông tướng chết tiệt kia. nó không ưa hanbin và bobby cũng không phải tính nó hèn nhát hay kiêng nể gì 2 người kia, nhưng mà biết nói sao bây giờ, nhất là bobby ấy – đấy, nó còn không thèm gọi tên thật hắn ta. chuyện 2 người ngại ngùng với nhau ai cũng biết, có chỗ đúng có chỗ sai, nó không phải ghét bobby hay cố tình ngại ngùng mà chỉ là hắn ta quá sức là không hợp tính với nó luôn. bản thân hắn thì cũng bựa chết đi được thế mà cứ hay thích soi mói đánh giá nó lắm, ví như chuyện ý kiến với thái độ biểu cảm gương mặt vốn không được gần gũi của nó. mỗi lần nghe hắn ta nói vậy nó chắc phải đảo tròng mắt đến muốn lộn vào trong, không lẽ bây giờ trả treo lại là cái mặt nhăn răng ra cười khi giận nham nhở của hắn ta thì hay ho hơn chắc. hắn ta kiểu ỷ lớn nên cứ vênh vênh, hết bảo nó hay hỗn nó hay ồn nó hay phiền rách việc xong rồi lại bảo chỉ là đùa, trời ơi làm như thân thiết lắm mà đùa kiểu đó. hai người cũng ít có điểm chung gì, ngồi với nhau chẳng biết nói chuyện gì, nên ừ là vậy đó. về cơ bản là quan hệ giữa nó và bobby cũng đại loại chỉ có vậy.

về kí túc xá sau ngày luyện tập, nó thấy anh jinhwan và bobby đang ngồi trong phòng khách. mỗi người cắm đầu vào cái điện thoại trên ghế dài thế mà cũng ráng dựa dẫm vào nhau như mấy loài động vật không xương sống, lại còn nghịch nghịch ngón tay của nhau, trời ơi ngứa mắt hết sức mà. nó đảo mắt rồi cởi áo khoác ra, lao đến ngồi chen ngay vào giữa, vớ lấy cái điều khiển tivi mà tự nhiên phá đám như đúng rồi. cả anh và bobby đều nhìn nó rất quan ngại khi thằng nhóc cười hăng hắc bởi một cái quảng cáo vô cùng nhảm nhí, còn nó tiện tay đánh đôm đốp vào vai bobby như thể chẳng hề cố ý đâu. jinhwan cười méo xệch rồi cũng quay lại nhìn màn hình điện thoại cho đến khi bỗng dưng anh giật nảy mình hét lớn, thì là anh có hẹn với hanbin ở phòng thu mà lại quên khuấy đi. kiểu này hanbin làm thịt anh mất, càng nghĩ càng thấy hoảng, anh lao ra vớ đại cái áo khoác rồi phóng như bay ra khỏi cửa. bộ dạng mang giày luống cuống của anh cũng đáng yêu quá đi cơ, nó chỉ biết cắn răng nghe lòng dạ nam nhi lần đầu biết yêu của mình khóc thầm.

- cậu thích jinhwan hyung phải không ?

bobby lên tiếng, mắt vẫn không rời điện thoại, nó cảm thấy đâu đó hắn ta còn đang nhếch miệng cười mỉa mai mình. nó lầm bầm mấy câu đại loại nói nhảm cái gì vậy chứ, rồi ngả hẳn sang một bên ghế còn lại, tránh càng xa con người kia càng tốt. mà thiệt là nó lộ liễu vậy sao, cái bộ dạng mê đắm mê đuối anh phải nói là đến mất hết cả thể diện. bây giờ đến cả bobby còn nhìn ra thì còn nói chuyện gì nữa cơ chứ, mà quả là cái con người gì không biết, trông thì đàn ông nam tính ngời ngời mà săm soi chuyện người khác kĩ thế.

- nếu thích thật thì bỏ cuộc đi là vừa. – bobby giả lả nói. – hyung ấy không thích kiểu như cậu đâu.

- em thì làm sao ?

cái quỷ quái gì vậy trời, nó biết mình thê thảm lắm rồi ai mượn hắn ta bồi thêm mấy câu làm nhụt chí đồng đội như thế cơ chứ. nó thái độ ra mặt và lập tức hứng chịu ngay cái nhìn không mấy hài lòng của bobby, như thể ừ vì thế này nên làm gì có ai ưa nổi nói gì đến anh jinhwan.

- cậu tính trẻ con như thế, anh ấy cần người yêu chứ đâu cần làm bảo mẫu.

cái giọng điệu bỡn cợt móc mỉa của bobby khiến nó thật chỉ muốn lật tung cái bàn. ừ thì hắn ta hiểu anh rõ lắm còn nó thì chẳng biết cái gì hết, lớn tồng ngồng rồi mà cuối cùng vẫn chỉ là đứa đi ăn thính rồi bị cho vô làm anh em bạn bè tốt thôi ấy. trán nó nhăn nhúm cả lại, tiếng thở thì dài thườn thượt, vội bấm nút tắt tivi vì bỗng dưng đầu ong ong nhức hết cả. trong lúc đâu khổ như thế, nó lại bỗng nghe tiếng hắn cười the thé bên cạnh.

- chú em cũng còn ngây thơ ghê, quỳ xuống thỉnh sư phụ rồi anh dạy cho vài chiêu.

chưa kịp phản ứng gì, quay ra đã thấy ông tướng kia sáp lại gần và nháy mắt một cái rõ gớm, cánh tay nhanh chóng vòng qua vai nó đu bám vào. cảnh tượng dã man gì vậy, nó vội dùng tay đẩy mạnh cái gương mặt biến thái kia xéo bớt ra khỏi tầm nhìn đang bị ô uế này, thiếu điều buông miệng chửi thề một câu.

- nghĩ xem, trong nhóm này còn ai dày dặn kinh nghiệm bằng anh. niềm hi vọng cuối của chú đấy.

cái hàm đang hếch lên tự mãn của hắn đang vẫy gọi nó đấm một phát thì phải, chết rồi giờ lại còn bị ảo giác nữa cơ. đành tặc lưỡi một phát, thôi thì lần này chắc nó thua thật rồi. đúng là so với bobby thì nó quá là thua kém nếu không muốn nói là nguyên chất ngu ngơ khờ khạo, mấy chị stylish thậm chí còn bảo nó thường xuyên nói chuyện bị... vô duyên cơ mà. còn bobby thì khỏi nói, đúng cái thể loại chả cần làm gì nói gì chỉ cần thở thôi cũng khiến biết bao trái tim xuyến xao eo ơi đến thở mà còn ngầu thế kia. mà đẹp giai tự luyến là xưa rồi, thời đại soái ca tổng tài bây giờ ngầu thì mới có đứa yêu.  nó chun chun mũi, chìm đắm trong suy nghĩ bobby ngầu thế nào, à không không không nó nghĩ gì vậy, là nên đồng ý lời đề nghị vừa hứa hẹn vừa bẫy chết như chơi kia. đâu phải tự dưng mà hắn lại tự động đề nghị muốn giúp nó dễ dàng như vậy chứ, liệu có mưu đồ uất khúc ở đây không vậy.

- lát nữa về jinhwan hyung thể nào cũng ỉu xỉu vì bị hanbin mắng. – bobby vươn vai vặn vẹo cái xương sống đang cứng ngắc của mình, phông long nói. – lúc đó cứ làm như lời anh bảo này.

đến tối muộn, jinhwan lục cục về nhà, nó vừa định vội chạy ra thì lại nhớ lời của bobby ban nãy. nào bình tĩnh bình tĩnh, giả vờ không quan tâm một tí xem nào. mắt nó láo liên nhìn ra cánh cửa phòng mình, đếm từng nhịp từng nhịp cho đến khi đúng như dự đoán.

- em ngủ chưa junhoe ?

anh mở khẽ cánh cửa, ló đầu vào thì thào tìm nó. nó chống cằm ra vẻ không quan tâm, chỉ ừ hử mấy câu lấy lệ để cho anh vào phòng mình. mang gương mặt phụng phịu, anh ngồi phịch xuống giường nó bắt đầu than vãn kể lể hanbin nổi cáu vì cái tính lơ đãng hậu đậu của anh rồi hành hạ anh thu đi thu lại không biết bao nhiêu lần. nó chỉ im lặng nhìn anh huyên thuyên khoa tay múa chân, ngắm nghía gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của anh mà không ngưng buột miệng cười. anh trượt người mệt mỏi nằm dài ra, bảo không muốn về phòng và nhìn mặt tên đáng ghét kia nữa. thế là anh ngủ quên từ lúc nào không biết, nhỏ xíu nằm cuộn lại trên giường nó. nó không nhịn được cười, tay vuốt nhẹ mái tóc đen của anh. lần đầu tiên anh tự chủ động tìm đến nó trước thế này, trong lòng nó không khỏi chút vui sướng. kim bobby quả là cứu tinh của đời nó rồi.

- ya ! anh bảo buông ra kim hanbin.

tiếng anh dặm chân la hét trong phòng tập, nhất quyết không chịu giúp hanbin thu bản guide. từ ngày hôm đó, anh bướng với cậu ta hơn hẳn, cậu ta bảo gì cũng không chịu làm. junhoe chớp ngay thời cơ giằng cánh tay của anh ra rồi kéo đi dưới ánh mắt chỉ biết trố ra ngạc nhiên của cậu. trước khi rời khỏi phòng còn không quên quay lại thông báo với hanbin chiều nay chính nó sẽ có mặt ở phòng thu để thu bản guide cho cậu, nhấn mạnh từng chữ, đừng có làm phiền anh ấy nữa. jinhwan hơi thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức đổi ngay sang sắc mặt vui vẻ cực kì mà níu hẳn vào tay nó cùng rời đi.

mọi chuyện cứ gọi là thuận lợi như diều gặp gió kể từ khi bobby làm quân sư đứng đằng sau mách nó từng nước đi một. anh bây giờ hoàn toàn mặc kệ hanbin muốn làm gì thì làm, thậm chí dù cậu ta có chủ động gọi thì cũng cố tình lơ đi mà thay vào đó quấn quít như hình bóng với nó. bobby dặn nó không được dễ dàng nhiều quá, mà phải biết kéo đẩy vừa phải thôi, lâu lâu phải tỏ ra thật lạnh lùng thiếu quan tâm. nhưng một khi anh cần thì phải thực quan tâm chu đáo để anh có cảm giác được bảo vệ được an toàn ấy, nói gì chứ kim jinhwan nhạy cảm dễ bị tổn thương nên sợ nhất là không được quan tâm chú ý đầy đủ. nó một lời cũng nghe theo bobby răm rắp, quả là lợi hại luôn. khiến anh bây giờ một tiếng là junhoe hai tiếng là junhoe, ngoan ngoãn tò tò đi theo nó bất kì đâu. ngày diễn ra concert còn đặc biệt lấy khăn thấm mồ hôi, nhặt hoa giấy trên tóc nó khiến nó không khỏi sung sướng chết đi được. cuối cùng thì anh cũng nhìn thấy goo junhoe này rồi.

ngẫm tưởng đã ổn bỗng chuyện bắt đầu có chuyển biến kì cục. vào một ngày trong lúc lạng quạng sau khi vô tình xoay người mà va vào nó, hai cái chân ngắn của anh líu quíu quắn vào nhau khiến anh chúi hẳn người về phía nó. nó theo phản xạ mà vươn tay ra đỡ lấy eo của anh, chân lùi lại 1 bước để lấy thăng bằng cho cả hai. anh đặt hai tay níu lấy cổ nó và ... cái khoảng cách đó trời ơi gần khủng khiếp rồi. đôi môi ươn ướt ửng hồng của anh chỉ còn cách nó có vài centimet thôi, nó thậm chí còn cảm nhận rõ ràng từng hơi thở của anh trên gương mặt mình. gần như vậy anh sẽ nghe được tiếng tim nó đập như sắp rớt ra ngoài mất. bỗng chốc nó thấy anh nhắm khẽ hai mắt lại, nó đã sẵn hoảng thì lúc đó cảm giác chính là như sắp lăn ra xỉu luôn. nó nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đang chờ đợi của anh rồi quyết định đỡ anh đứng thẳng dậy.

- trời ơi cái thằng ngu này ăn gì mà khờ thế không biết.

khỏi phải nói, sau khi thú nhận với bobby ngay lập tức nhận một tràng cười chế giễu từ hắn. junhoe lúc đó chỉ muốn đào một cái hố và chôn mình xuống đó, tạm biệt anh jinhwan của em tạm biệt thế giới. nó ôm lấy mặt mình lắc lắc tự thất vọng với bản thân, không biết lúc đó nó nghĩ gì mà lại để một cơ hội tốt như thế vụt mất. mà thực ra thì, có lẽ vì nó khá e dè. chuyện là goo junhoe chưa từng hôn ai bao giờ cả nên dĩ nhiên chẳng biết phải hôn như thế nào. đến cả đóng mv mà còn không được đóng với diễn viên nữ là biết cái thân phận quả đích thực là héo úa vô duyên.

- anh nói xem em biết làm thế nào, không lẽ cứ lao đến ép môi mình vô môi ảnh, như thế còn kì cục hơn ấy chứ.

nó cãi lại xoen xoét và nhận lại cái lắc đầu ngán ngẩm của hắn. goo junhoe ơi là goo junhoe, đến lúc này rồi vứt cái lòng tự ái đó qua một bên đi, lúc đó thôi thà cứ hôn một lần rồi bị em tát có khi còn hay hơn. nhưng quả thật hôn nó như thế nào, như trên phim thấy tình nhân người ta hôn nồng nàn đắm đuối thế kia mà, chắc không phải chỉ kề môi vào hửi hửi nhau đâu nhỉ.

đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ, bỗng nó thấy một bàn tay đặt sau gáy mình. ngay sau đó là kéo nó lại gần hơn và gương mặt của kim bobby đập thẳng rõ ràng vào mắt nó. chết tiệt, cái quái quỉ gì vậy. đầu nó cứng lại kháng cự, nó giơ tay lên định đẩy hắn ra, trời ơi tên chết tiệt này đang cướp đi nụ hôn đầu đời của goo junhoe. phải giết phải giết.

- ngồi im nào.

hắn nói rồi nghiêng đầu qua một bên, đôi môi nó cảm nhận thấy đôi môi ẩm ướt của hắn nút nhè nhẹ. thôi dù gì cũng mất rồi trinh tiết đôi môi nó giữ gìn suốt 19 năm, nó đành đâm lao theo lao mà ngồi yên để kim bobby ... hôn mình. đầu tiên hắn chỉ rải những nụ hôn như vờn đuổi trêu ghẹo nó, đầu môi chỉ chếnh choáng chạm vào nhau. rồi hắn đột ngột giữ lâu hơn khi ép sát hai cánh môi lại với nhau trước khi táo bạo hơn một chút mà đổi chiều nghiêng, hôn rồi cắn môi dưới của nó. hai tay nó thừa thải chắc biết đặt đâu, hắn liền nắm kéo lại rồi đặt lên vai mình. nó bắt đầu thấy có chút can đảm mà đáp lại, hắn cũng chầm chậm kiên nhẫn chờ đợi nó bắt kịp nhịp điệu. rồi hắn dừng lại một lúc, để nó bắt đầu chủ động hôn mình đúng như những gì hắn đã chỉ nó nãy giờ. nụ hôn quất quýt vương vấn một lúc trước khi hắn rời khỏi gương mặt đang đỏ ửng lên của nó, bốn mắt chạm nhau không tìm được lời gì nói nổi.

- hôm nay đến đây thôi. liệu mà đem tin tốt về cho anh nghe chưa.

hắn vò rối tóc mình rồi đứng dậy rời đi bỏ lại nó vẫn ngồi bần thần giữa phòng tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com