Chap 11:Cắm trại (Part 3)
"Ok ok để không phí phạm ngày hôm nay, anh yêu cầu chúng ta hãy chơi bóng chuyền bãi biển."
"Bóng chuyền?"
"Hyung bị bệnh ah?"
Hai tiếng nói vang lên cùng lúc nhưng thái độ thì khác xa nhau, một bên thì ngơ ngác, bên còn lại thì...khinh bỉ.
Cộp.
"Aisss"
"Biết điều thì đối xử đàng hoàng với ta một chút"
Seokjin bực bội cốc đầu thằng em trời đánh.
"Anh Seokjin, nhưng chúng ta chỉ có ba người làm sao có thể phân đội được"
Jungkook thắc mắc nghiêng nghiêng đầu nhỏ, Seokjin không thể chịu đựng được mà kéo cậu lại hôn hôn vài cái rồi đặt ngồi lên đùi.
"Vậy chúng ta chơi trò kéo búa bao đi, người thua sẽ chơi một mình, tất nhiên là khơng thể để Kook của anh cô đơn được nên anh và Taehyung sẽ chơi với nhau để chọn người. Taehyung, cậu mau tới đây cho hyung"
Taehyung bực bội ngồi dậy tới gần chỗ hai người kia. Trong lòng âm thầm gào thét khi phải làm cái trò trẻ con này.
"Kéo búa bao!"
"..."
"Kook là của hyung, Kook là của hyung!"
Seokjin kích động gào thét bỏ mặc cái con người mặt còn đen hơn đít nồi kia.
Hôm nay không phải là ngày của Taehyung đi?
"Ok, chuẩn bị. Bắt đầu!"
Seokjin hô vang, trái bóng cũng bắt đầu truyền từ người bên này sang người bên kia.
"Taehyung cậu chết chắc với hyung!"
"Mơ đi!"
"Jungkook, em mau đỡ lấy"
"Tốt lắm"
Kể từ lúc bắt đầu cũng đã được ba mươi phút nhưng có vẻ điều đó không thể làm tổn hại đến tinh thần của những con người trẻ tuổi này.
"Taehyung cậu thật thất bại"
Seokjin vờ thất vọng khoanh tay đứng nhịp chân nhìn người đang chật vật kia.
"Hyung đừng có xem thường em, chờ đó!"
Lời nói vừa dứt, hắn nhanh chóng chạy đến đỡ lấy trái bóng dồn sức vào cánh tay mà đánh thật mạnh làm quả bóng văng xa với tốc độ kinh người.
Cộp.
Jungkook chăm chú nhìn quả bóng đang bay về phía mình tay giơ lên định đỡ lấy nhưng điều đó quả thật là chưa đủ, cậu bỗng cảm thấy trước mắt như tối sầm rồi cứ thế mà ngã xuống nền cát.
"Kook!"
"Jungkook!"
Seokjin nhanh chóng chạy lại bên cạnh cậu lúc này đã bất tỉnh bởi cú va chạm quá mạnh kia. Trên trán còn vết đỏ sưng do quả bóng để lại. Hắn cũng hốt hoảng chạy tới xem tình hình xót xa xoa nhẹ lên vết sưng.
"Cậu quả thật không biết thương hương tiếc ngọc"
Seokjin oán hận ôm Jungkook vào lòng bế vào trong lều đã được dựng sẵn.
Ty_azike
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com