Chap 41: Đi trước một bước (Part 3)
Đã đến lúc trả người về đúng nơi vốn thuộc về. Min Yoongi, là do ngươi không biết bảo vệ người khác đừng trách chúng tôi đi trước một bước.
Từng câu từng chữ đều vỏn vẹn lọt vào mắt ba người tất nhiên là bao gồm cả anh. Trong lòng lúc này như có một thứ gì đó siết chặt lại thật khó thở, toàn thân trở nên lạnh như băng.
"Là Kim Taehyung...Kim Seokjin..."
Yoongi nắm chặt lá thư trong tay, người dám làm những chuyện này, dám gửi thư khiêu khích hắn cũng chỉ có một. Chỉ vì một hành động tuỳ hứng của mình hắn đã phải nhận lại hậu quả lớn, ông trời quả thực có mắt mà.
"Jungkook..."
Jimin sững sờ nhìn bức thư đã bị vò lại thành một nắm trong tay hắn, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
"Jungkook...Kook của anh...Jungkook"
Thần trí Jimin lúc này thực mơ hồ ngay cả bản thân nói gì cũng không nhận thức được chỉ biết đi lùi về sau ôm lấy đầu của mình như trút đi nỗi oán hận.
"Không...không thể thế được"
Là anh đã sai, ngay từ đầu anh không nên giao Jungkook cho người khác, anh thà đối đầu với mẫu thân một chút rồi đưa cậu về ở chung, đã có thể bảo vệ cậu thật tốt...nhưng đã muộn rồi.
"Jimin...tôi xin lỗi"
Yoongi lúc này mới bắt đầu lên tiếng, ngay từ khoảnh khắc nghe tin Jungkook mất tích, hắn cũng đoán ra được phần nào câu chuyện. Nếu như hắn chịu gặp cậu, nếu như hắn không bỏ mặc cậu thì có lẽ mọi chuyện đã khác nhưng hắn lại...
"Đừng nói gì nữa"
Jimin thì thào ngắt quãng, sự việc này như từng nhát dao cứa vào trái tim, đau đến không thở nổi. Ngồi sụp xuống nền nhà, trong đầu lúc này chỉ toàn là hình bóng của người đó, nhớ khoảnh khắc bàn tay này kéo cậu ra khỏi nơi bẩn thỉu đó, cả những khi ôm cậu vào lòng và hứa rằng...sẽ bảo vệ cậu suốt đời.
"Jungkook...anh xin lỗi, tha thứ cho anh..."
Từng giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống sàn nhà như tiếng lòng vỡ vụn, đau lắm.
Hoseok không nỡ nhìn cảnh tượng này liền quay đầu đi nơi khác giọng nói không rõ cảm xúc.
"Tôi đoán quả thực không sai...Kim Taehyung..."
Bật cười cay đắng, Hoseok cào cào mái tóc bản thân rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, tâm trạng như rơi vào vực sâu thăm thẳm. Lại một lần nữa cậu biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Lần đầu tiên cậu biến mất đã để lại trong lòng hắn một khoảng trống, lần thứ hai rời đi mang theo cả trái tim này. Quả thực trêu ngươi.
Đã hứa bảo vệ em...
...nhưng lại đánh mất em một lần nữa.
Cạch.
"Hoseok, cậu bắn tôi đi"
...
Mưa...
Chiếc xe...
Bức tường...
Từng hình ảnh dần hiện về trong tiềm thức. Tất cả xảy ra quá nhanh đến trở tay không kịp.
Yoongi...
Từng giọt nóng ấm lại một lần nữa tràn khỏi khoé mắt nhưng lần này lại được một bàn tay khác ôn nhu lau lấy.
Là ai...
Anh Jimin...
"Kook ngoan, không khóc"
Giọng nói này là của ai...
"Jungkook của ta, không được khóc, ta sẽ đau lòng"
Là ai nữa...
Ai đang nói vậy...
Thân thể vì phát sốt mà mơ hồ vô thức vùi sâu vào trong lòng người nọ, nội tâm không ngừng gào thét thức tỉnh nhưng sự nặng trĩu nơi mí mắt không cho phép cậu làm điều đó.
"Ta sẽ không để em phải rời xa khỏi mình nữa"
"Kook của anh..."
Các người là ai...
"Ở bên chúng ta, em nhất định sẽ hạnh phúc"
...
Ánh sáng len lỏi xuất hiện trước tầm mắt, mờ mịt nhìn thấy hai hình bóng vừa lạ lẫm nhưng lại quen thuộc.
"Em đang ốm, đừng cố sức quá sức, ngủ đi"
Giọng nói ôn nhu ấy vẫn cứ vang bên tai nhưng cậu vẫn cố gắng nhìn rõ người trước mặt mình để rồi trong lòng một trận trống rỗng.
"Taehyung...Seokjin..."
Ty_azike
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com