Chap 54: Jungkook mất tích(Part 2)
"Chẳng lẽ Jungkook...xảy ra chuyện?"
"Các người vừa nói gì?"
Sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp. Yoongi quay lại phút chốc liền sững người. Vẻ mặt này...
Hoseok nhìn thẳng vào mắt hắn, khí tức toát ra lạnh lẽo, đây là lần thứ hai Yoongi nhìn thấy một Hoseok như vậy. Lần thứ nhất cũng là thời điểm...Jungkook mất tích...và lần này cũng vậy.
"Vì cái gì luôn chơi trò biến mất với tôi như vậy? Đã ba lần rồi"
Hoseok lẩm bẩm thật khẽ nhưng đủ để hai người kia nghe thấy.
Luôn biến mất? Ba lần?
"Jung Hoseok, cậu vừa bảo gì?"
"Jungkook không kể cho mấy người nghe sao? Tôi từng gặp em ấy ở Dream, ngay khoảnh khắc tôi định sẽ đưa em ấy ra ngoài thì các người lại đến giành mất. Khi có cơ hội gặp lại thì các người để mất em ấy cho bọn Taehyung, đến tận bây giờ Jungkook một lần nữa biến mất LÀ TẠI AI ĐÂY?"
Hoseok dần mất bình tĩnh, ánh mắt anh đỏ lên. Là anh đã quá tin tưởng bọn họ, đã quá tin tưởng...
"Hoseok...cậu cũng đối với Jungkook..."
"Chuyện đó có còn quan trọng không?"
"..."
Hoseok nhìn lướt sang chiếc vòng trên tay Jimin, ánh mắt không rõ dụng ý bước thẳng vào nhà.
...
"Anh nghĩ dự án lần này của chúng ta như thế nào?"
"Rất tốt"
Thở dài một tiếng, hắn ngả lưng ra sau ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn đến bức tranh được treo giữa phòng. Trên bức tranh là một thiếu niên chăm chú cầm cọ vẽ, ánh mắt cậu vô cùng tập trung, pha lẫn tâm trạng hỗn loạn. Hắn nhìn người trong tranh như muốn đắm chìm vào chúng.
"Vẫn còn quyến luyến sao?"
"Chẳng phải hyung cũng giống em sao?"
Nhưng bọn họ đã không còn cơ hội nữa rồi...
Seokjin im lặng rót một tách trà cho mình, vừa đưa chiếc tách lên cao không rõ vì lí do gì bàn tay anh bất chợt run lên, một tiếng vỡ thanh thúy vang lên giữa không gian im lặng.
Anh nhìn những mảnh vỡ dưới chân, trong lòng cảm thấy có thứ gì đang run rẩy.
"Hyung, có chuyện gì sao?"
"Không...không có gì cả"
Lắc đầu xua tan đi cảm giác vừa rồi, thiết nghĩ chẳng qua là do sơ xuất nhưng sự run rẩy đó hết sức rõ ràng, có vẻ như...có chuyện gì đó đang xảy ra.
"Hyung về phòng nghỉ sớm đi, mọi chuyện còn lại cứ để em giải quyết"
Taehyung sắp xếp lại tập hồ sơ trên bàn không quên hối thúc anh về nghỉ ngơi. Một tuần rồi họ đã làm việc không ngừng nghỉ, suy nhược sức khỏe cũng là chuyện bình thường. Seokjin cũng thấy có lí liền đứng dậy rời khỏi, chân vừa bước đến cửa phòng lập tức sau lưng liền vang lên tiếng điện thoại, anh vô thức dừng lại lắng nghe.
Ty_azike
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com