Chương 2
Lúc Dụ Từ tỉnh lại thì Dụ Ngôn đã không còn ở đây, cậu nhìn quần áo được mặc nghiêm chỉnh trên người, không có cảm giác khó chịu khi vừa làm xong. Có lẽ hắn đã tắm cho cậu sau đó đặt cậu lên giường, nghĩ đến đây, trong lòng của Dụ Từ có chút vui vẻ.
Có điều vui vẻ chẳng được bao lâu mà thay vào đó là sự mất mát, khó khăn lắm mới được gặp mặt Dụ Ngôn, cuối cùng hai người lại chẳng nói được mấy câu đã quay ra làm chuyện đó.
Cậu biết mình có lỗi với hắn, thế nhưng lại không có cách gì để có thể bù đắp được lỗi lầm ấy cả. Dụ Từ thở dài, trên eo vẫn còn chút nhức mỏi, cũng may thể lực của cậu tốt, vậy nên không đến mức không đi lại được.
Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, Dụ Từ cúi đầu nhìn người gọi, sau đó liền bấm nghe, "Có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia là một cô gái, âm lượng nói chuyện khá lớn nên Dụ Từ phải để điện thoại xa khỏi tai, "Anh Từ, chiều nay anh có bận gì không?"
"Không có, sao vậy?"
"Vậy chiều nay anh đổi ca với em nhé, để em làm ca tối cho." Cô gái kia có vẻ vui mừng, hí hửng nói.
"Cũng được, có việc gì à?"
"He he, hẹn hò." Giọng điệu vui đến tận mây xanh của mấy cô gái đang rơi vào lưới tình.
Nghe thấy thế trong lòng cậu có chút hâm mộ, mỉm cười đáp lại, "Được, hẹn hò vui vẻ."
Cúp điện thoại rồi Dụ Từ xuống giường đi vào trong nhà tắm, khi đi qua chỗ tối qua, gương mặt của cậu bất giác đỏ lên. Dụ Từ ho khan không nhìn nó nữa.
Vết tích để lại không ngờ rõ ràng đến vậy, trên cần cổ trắng nõn của cậu có vài vết hôn lẫn cắn của Dụ Ngôn. Cậu khẽ đưa tay lên chạm vào nó, trong lòng ngổn ngang. Vết tích này có lẽ đến chiều cũng chưa thể biến mất được, như vậy ai mà phát hiện thì lúng túng lắm.
Kiếm một chiếc áo cao cổ để mặc vào, Dụ Từ nhàm chán mở máy tính lên làm việc. Công việc chính của cậu là làm dịch thuật, công việc này không yêu cầu phải cố định thế nên rất phù hợp với Dụ Từ. Hơn nữa tiền lương khi làm nó cũng khá cao, đủ để cậu chi trả thoải mái mà không cần tiết kiệm.
Ngoài cái này cậu còn làm thêm ở một quán bán thức ăn nhanh nữa, ca của Dụ Từ là ca tối. Việc làm thêm này cậu bắt đầu một năm trở lại đây, căn bản không thể chịu đựng được cảm giác buổi tối chỉ có một mình, thế nên Dụ Từ tự bắt ép bản thân phải làm việc.
Làm một lúc lại suy nghĩ lung tung, căn bản cậu không có cách nào tập trung làm việc được. Dụ Từ xoa bóp đầu, trong lòng đầy phiền muộn.
Bây giờ không biết Dụ Ngôn đang làm gì, hai người là anh em cách nhau năm tuổi, hiện tại hắn đang là sinh viên khoa công nghệ thông tin. Học cái này có lẽ rất bận, thế nên thời gian về nhà chắc sẽ ít đi.
Có cảm giác hai người cách nhau ngày càng xa, mặc dù ở chung một mái nhà, vậy mà lại như hai kẻ xa lạ, Dụ Từ không hề muốn thế.
Ngồi yên một lúc, Dụ Từ liếc chiếc điện thoại vừa rung lên của mình rồi cầm nó lên. Là mẹ vừa gửi tin nhắn tới, trong đó chỉ vỏn vẹn vài câu.
[Cuối tuần cả hai con về nhà một chuyến đi, lâu rồi không thấy về.]
Nhìn tin nhắn hồi lâu, Dụ Từ hồi âm một chữ "vâng" sau đó do dự nhìn vào một hàng số. Nếu bây giờ gọi điện thì Dụ Ngôn có bắt máy hay không đây?
Cậu liếc nhìn đồng hồ, hiện tại chắc đã đến giờ nghỉ của hắn, thế là Dụ Từ mím môi tiếp thêm can đảm, sau đó bấm gọi. Ở đầu điện thoại bên kia vang lên mấy tiếng "tút" nho nhỏ, Dụ Từ kiên nhẫn chờ đợi có người bấm nghe.
Thế nhưng phụ sự kỳ vọng của cậu, đáp lại Dụ Từ chỉ là âm thanh lạnh lẽo của tổng đài. Cậu thử gọi thêm mấy lần nữa, có điều lần nào cũng chỉ lặp lại âm thanh như cũ, không có người nào bấm nghe.
Dụ Từ thất vọng, không rõ là người đó thật sự không biết hay là cố tình không nghe. Cậu nhắm mắt lại một lát, cố để bản thân bình tĩnh hơn, sau đó tìm kiếm tài khoản của Dụ Ngôn rồi nhắn một câu, dù không biết rằng hắn có đọc hay không.
[Mẹ nhắn với anh bảo cuối tuần hai chúng ta hãy về thăm nhà.]
Nhắn xong, mắt của Dụ Từ không tự giác mà nhìn lại những dòng tin nhắn cũ, lúc đó em trai của cậu thật dịu dàng, thật ấm áp mà nói chuyện với cậu. Hai người không khác gì một cặp đôi thân thiết. Bây giờ nhìn lại mới thấy mỉa mai làm sao.
Dụ Từ tắt điện thoại, quyết định không nhìn nữa, tâm phiền ý loạn mà nhắm mắt lại.
...
Buổi chiều quán bán đồ ăn nhanh rất đông khách, đa số là học sinh sinh viên ghé vào. Gương mặt của Dụ Từ thuộc dạng đẹp trai khiến nhiều nữ sinh thầm mến, thế nên những cô gái đến đây không hẳn là để ăn uống.
Cậu đứng ở đó bận bịu xoay đi xoay lại, vốn không kịp nhìn mặt người gọi như thế nào.
"Anh đẹp trai ơi, cho bọn bọn em hai đùi gà và hai lon coca nha."
Vì giọng nói này quá lớn nên Dụ Từ không thể không ngẩng đầu, không nhìn thì thôi, vừa nhìn tay chân đều như đình chỉ động tác.
Chàng trai đứng bên cạnh cô gái đang gọi món này không phải là Dụ Ngôn hay sao?! Vẻ mặt hắn thờ ơ, tựa như không hề quen biết cậu vậy.
"Anh đẹp trai?"
Lúc này Dụ Từ mới kịp hoàn hồn, gượng cười lấy thức ăn đem tới cho cô, ánh mắt vẫn không tự chủ mà nhìn Dụ Ngôn.
Nhìn theo bóng dáng của hai người, đột nhiên Dụ Từ thấy có cái gì đó len lỏi bốc lên đầu. Chỉ đi hai người thôi sao? Vậy cô gái này là ai?
Dụ Từ không hề biết rằng em trai mình còn có thể đi với một người bạn khác giới như vậy, tim như bị đánh một cái khiến cậu vô cùng khó chịu. Càng đau lòng hơn nữa là vẻ mặt không quen biết của hắn đối với cậu.
Tinh thần của Dụ Từ phút chốc bị giảm xuống, không thể treo nổi nụ cười nữa. Cậu cố ép mình làm việc, nếu cứ phân tâm như vậy thì chắc chắn sẽ khó kiềm chế được nước mắt.
"À tiểu Từ, đưa lại bàn mười ba cái này giúp chú."
"Sao ạ?"
Chủ quán từ bên trong đi ra, tay cầm thêm một ly nước hoa quả. Dụ Từ nhận lấy nó, trên mặt vẫn đang thất thần.
"Sao mặt không còn sức sống vậy, tỉnh táo lên. Hôm nay có chương trình khuyến mãi nên mỗi người tới đây đều được tặng kèm một cốc nước, nãy chú tính nhờ tên nhóc Đường Tư, cơ mà không thấy người đâu nên đành nhờ cháu đưa lại giúp chú." Chủ quán là một người đàn ông trung niên đã có một đứa con, vậy nên ăn nói cũng khá phóng khoáng.
"Vâng." Dụ Từ cười giả lả, sau đó nhanh chóng bưng cốc nước đi.
Cậu nhìn quanh tìm bàn số mười ba, sau đó sững người khi thấy đó là vị trí của Dụ Ngôn. Cô gái kia với Dụ Ngôn đang nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại cười lên, trông có vẻ rất vui vẻ. Mà em trai cậu, cũng có vẻ phối hợp nói chuyện phiếm.
Dụ Từ cứng ngắc đi lại, môi mím chặt thành một đường, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Đây rốt cuộc là ai mà em trai cậu lại cùng đi chơi riêng vậy chứ? Cậu cực kỳ muốn chạy lên hỏi, thế nhưng nghĩ lại, bản thân thì có quyền gì mà đòi can thiệp.
Cô gái kia ghé sát lại gần Dụ Ngôn, đôi môi hé mở, sau đó mờ ám mà nói, "Đêm nay, chúng ta..."
Choang!
Bàn tay đang cầm ly nước của Dụ Từ không phòng bị mà tuột xuống, thủy tinh vỡ nát dưới chân của cậu. Dụ Từ run rẩy vội vàng cúi xuống nhặt nó lên, thế nhưng bởi vì vội quá nên bị một mảnh nhỏ cứa vào tay.
"A." Cậu hơi nhíu mày nhìn vệt máu trên tay, có chút không biết nên làm sao.
Đột nhiên có một bàn tay túm lấy Dụ Từ sau đó kéo cậu lên, bên tai chỉ nghe được tiếng người nọ nói, "Anh bị ngốc hả?! Sao không kiếm thứ gì dọn mà phải dùng tay, ngu ngốc!"
Mặc kệ cho vết thương trên tay, Dụ Từ sửng sốt nhìn người đang mắng mình, bỗng dưng lại có chút vui vẻ. Em trai vẫn không bỏ rơi cậu, tuy rằng nói những lời khó nghe, thế nhưng vẫn ẩn chứa sự lo lắng ở trong đó.
"Anh không sao." Cậu mở miệng trấn an giúp hắn hạ hoả, thực ra vết thương nhỏ này cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm.
Chủ quán nghe thấy tiếng động liền đi tới, nhìn vũng nước trên sàn rồi nhìn Dụ Từ, "Cháu có sao không?"
"Không sao đâu chú, cơ mà phải làm lại ly mới rồi." Dụ Từ cười nhẹ.
"Cái này làm nhanh thôi, chổi và hót rác ở bên góc, cháu tự làm nhé."
"Vâng."
Sau khi chủ quán đi thì Dụ Ngôn cũng bỏ tay cậu ra, vết thương nhỏ chưa kịp chảy vài giọt máu đã đông lại. Hắn tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà ngồi lại chỗ cũ, đưa mắt ra bên ngoài.
"Tin nhắn, em đã đọc chưa?" Cậu đánh bạo thử dò hỏi.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Dụ Ngôn vẫn không để ý tới cậu, cứ như cái người ban nãy không phải hắn vậy, thế là Dụ Từ buồn bực, không có cách nào khác đành phải nói nhanh, "Cuối tuần này chúng ta về nhà, anh đợi em ở chỗ bắt xe."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com