Chương 7: Đi theo
Khi hai người vào trong nhà, bầu không khí giữa cả hai vẫn không tốt đẹp lên là mấy. Dụ Từ nhìn Dụ Ngôn đi vào phòng mình mà không thèm ngoảnh đầu lấy một cái, trong lòng tràn ngập thất vọng.
Cô gái Mộc Canh ban nãy hình như còn thân thiết với Dụ Ngôn hơn cậu tưởng, từ cách nói chuyện cho đến thái độ tự nhiên kia, có thể thấy hai người bọn họ đã từng hẹn nhau mấy lần rồi.
Dụ Từ mím môi, cái nơi đó mà bọn họ nói rốt cuộc là chỗ nào cơ chứ, tại sao em trai cậu càng ngày càng khó nắm bắt vậy?
Nhưng cậu biết rõ, cho dù bản thân có tò mò đi chăng nữa thì cũng chẳng phải việc của cậu. Vốn dĩ trên danh nghĩa hai người bọn họ chính là anh em, thế nên hắn làm gì, thích gì đều là quyền tự do của hắn.
Huống hồ lúc trước cũng chính do cậu đẩy hắn xa khỏi mình, bởi vì sợ hãi mối quan hệ này nên cậu đã làm một việc rất ngu ngốc. Mặc cho Dụ Ngôn liên tục bày tỏ, cậu vẫn đi kiếm một cô gái khác để chứng tỏ xu hướng tính dục của mình vẫn giữ nguyên. Thế nhưng cũng vì chuyện này khiến cho cả ba người đều cảm thấy tổn thương.
Ngu ngốc như vậy, cuối cùng cũng chỉ là không dám chấp nhận sự thật mà thôi. Đến khi cậu kịp thời nhận ra thì cũng là lúc quá muộn để cứu vãn rồi.
Dụ Từ hít sâu một hơi để kiềm chế hơi nước trong hốc mắt, không thể khóc được, bởi vì khóc cũng chẳng giải quyết được gì.
***
Bữa tối nhanh chóng kết thúc, Dụ Từ im lặng thu dọn nhưng sức chú ý đều đặt lên đôi tai của mình. Dụ Ngôn đang nghe điện thoại, khuôn mặt không lộ rõ là thích hay không thích.
"Được, chuẩn bị chút rồi sẽ đến."
Hình như bên kia hơi ồn ào, âm thanh vọng đến mức Dụ Từ có thể nghe được. Có lẽ người nọ đang ở nơi quá ồn cho nên khi nói chuyện cũng phải gào lên thật lớn.
"Đường XY khu 6 quán cũ nhé, đừng muộn quá!"
"Biết rồi." Dụ Ngôn nói xong bèn dập điện thoại, đi vào trong phòng.
Dụ Từ rũ mắt, chờ cho hắn vào hẳn trong phòng mới cầm điện của mình lên. Cậu nhập địa chỉ mà mình vừa nghe lỏm được vào bản đồ trực tuyến, trên màn hình lập thức hiện lên một chuỗi đường lẫn khoảng cách từ đây đến đó.
6km? Cũng không quá xa.
Nhưng mà ban nãy người kia chỉ nói là quán cũ chứ không nói cụ thể quán nào, trên đường này lại có tới ba quán, làm sao biết hắn sẽ vào đâu đây?
Không để cho Dụ Từ có thời gian nghĩ ngợi, Dụ Ngôn đã khoác áo đi ra bên ngoài. Cậu vội vàng kết thúc công việc của mình, khoác đại một chiếc áo choàng lớn rồi chạy ra bên ngoài.
Dụ Ngôn đã khuất bóng từ đời nào, cậu chỉ còn cách bắt taxi đi tới đó. Tài xế là một người lanh miệng, thấy cậu muốn tìm đến đó thì kinh ngạc không thôi.
"Chàng trai trẻ, ở khu này toàn chỗ cho người ăn chơi thôi, trông cậu cũng không giống kiểu người ấy lắm."
Dụ Từ ngại ngùng trả lời, "Có người quen đến đó ạ."
"Vậy hả, thế chắc là ở Aon nhỉ? Hôm nay mỗi chỗ đó còn mở." Chú tài xế vừa quành xe vừa nói chuyện.
"Vâng." Dụ Từ nghe vậy thầm ngạc nhiên trong lòng, thế này thì đỡ phải loay hoay rồi.
Tài xế thả Dụ Từ ở trước Aon rồi mới đánh xe đi. Đây là một toà nhà ba tầng cực kỳ lớn, bên ngoài còn có hai người đứng gác. Cậu siết chặt tay đánh bạo đi tới.
"Khoan đã, kiểm tra chứng minh nhân dân." Một người chặn Dụ Từ lại.
Cậu chớp mắt lấy chứng minh của mình ra đưa cho người nọ. Người nọ lướt nhìn một chút rồi mới gật đầu tránh sang một bên. Cũng may là cậu thường xuyên đem nó bên người, có điều không ngờ quy định ở đây cũng nghiêm ngặt như vậy.
Dụ Từ chậm rãi bước vào bên trong, cậu kinh ngạc phát hiện nơi này hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cậu. Cậu sững sờ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới mở ra trước mắt, nhận thức cứ thế mà tăng vèo vèo.
Bên trong tối tăm, ánh sáng duy nhất là từ mấy cái đèn màu. Bên trên sân khấu còn có người vừa hát vừa nhảy, đủ mọi thể loại. Âm thanh từ nhạc lẫn tiếng nói chuyện ồn ào khiến Dụ Từ nhức đầu. Trong không khí còn vương một mùi thơm rất ngọt khiến người ta cảm giác mơ mơ màng màng.
Dụ Từ bắt đầu cảm thấy hối hận khi đã vào đây rồi, một mình cậu đứng lẻ loi như thế này quả là không ăn nhập với cái thế giới này.
"Hey, cậu đứng đây làm gì vậy?" Đột nhiên có một chàng trai cao lớn đi tới bắt chuyện với cậu. "Có hứng thú uống một ly không?"
Dụ Từ lùi vài bước, khéo léo từ chối. "À tôi tới tìm bạn."
Nói xong cậu lập tức bỏ đi ngay, trong tai còn nghe loáng thoáng tiếng nói "Tiếc quá."
Sự việc không chỉ dừng lại ở đó, hết người này đến người khác, từ nam cho tới nữ đều dùng đủ mọi loại câu nói ám chỉ mời mọc Dụ Từ. Cho dù cậu có ngờ nghệch đến đâu cũng đủ để biết cái nới này không hề lành mạnh.
Dụ Ngôn thật sự đến cái nơi này sao?
Dụ Từ thật sự không quen với mấy cảnh này, đám người ở đây người sau còn phóng khoáng hơn người trước rất nhiều, tấn công dồn dập như vậy khiến cậu chịu không nổi.
Dụ Từ vội hỏi một nhân viên gần đó nhà vệ sinh ở đầu rồi lập tức chạy vào trốn. Cậu xả nước rửa mặt cho tỉnh táo một chút, vừa tắt nước xong thì đột nhiên căn buồng vệ sinh ở cuối đột nhiên vang lên một vài tiếng thở dốc. Dụ Từ khựng lại, nhíu mày nhìn về phía đó.
Tiếng thở dốc càng ngày càng lớn, không thèm kiêng nể ai mà rên cực kỳ dâm đãng. Dụ Từ biết rất rõ âm thanh này, mặt đỏ tai hồng vội vàng chạy trối chết.
Có điều vừa mới chạy ra bên ngoài Dụ Từ đã đâm sầm vào người chuẩn bị bước vào trong. Cậu ôm đầu theo quán tính lùi lại mấy bước, nhíu mày nhìn về người vừa bị mình đụng.
"Không sao chứ?" Người nọ tiến tới gần Dụ Từ rồi mới mở miệng.
"Không sao." Dụ Từ lắc đầu.
Người vừa bị cậu đụng cao hơn cậu nửa cái đầu, gương mặt khá đẹp, trên môi nở nụ cười khiến cho anh ta trở nên gần gũi hơn nhiều.
"Cậu tới đây một mình à?"
"Không phải, tôi tới tìm người." Dụ Từ thấy anh ta càng nói càng tới gần, nhíu mày theo bản năng mà lùi một bước.
"Vậy sao? Thế mà tôi thấy nãy giờ cậu chẳng đi với ai." Anh ta lại tiến gần thêm bước nữa.
Nghe những lời này, Dụ Từ nhíu mày. Người này đã để ý cậu từ ban nãy rồi.
"Tôi đi trước." Cậu không muốn dài dòng với những tên như thế này, lập tức đẩy anh ta ra.
Thế nhưng tay vừa đi được nửa đường đã bị anh ta nắm lại, trông người không quá đô con vậy mà sức lực không đùa được, Dụ Từ giãy mãi cũng không ra.
"Anh có ý gì?" Cậu sa sầm mặt, lạnh tanh mà nhìn anh ta.
Cố tình âm thanh rên rỉ kia lại tiếp tục vang lên.
Anh ta nhếch môi nhìn về hướng đó một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn Dụ Từ mà liếm môi, "Cậu có muốn giống như bọn họ không?"
"Thả ra." Dụ Từ lạnh mặt siết chặt nắm đấm bên cánh tay còn lại.
"Thôi nào, đừng lạnh lùng vậy chứ." Càng thấy vẻ mặt này anh ta lại càng hưng phấn, ánh mắt lăm le từ trên xuống dưới một lượt. "Đảm bảo sẽ rất thoải mái đó."
Dụ Từ không muốn nhẫn nại với cái tên khiến cậu nổi da gà này, lấy đà chuẩn bị tung cho anh ta một cú.
Thế nhưng sự việc tiếp theo diễn ra nhanh đến mức khiến Dụ Từ phải khựng tay lại, gương mặt tươi cười của anh ta đột nhiên biến dạng méo sang một bên, sau đó rên lên một tiếng nằm vật ra sàn nhà.
Tiếp đến tay cậu bị một lực rất mạnh kéo đi, đối diện với cậu chính là khuôn mặt tràn đầy giận dữ của Dụ Ngôn.
"Anh đến đây làm cái quái gì vậy hả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com