Chương 6.2: (H)
"...không cần sao?" Vương Thiếu Vũ từ đằng trước liếm mút cổ Ngụy Khinh Doanh, tiếp lời Vương Thiếu Phong.
Hai cái nhục bổng căng trướng lại mượn cơ hội cửa huyệt không để ý đâm mạnh vào. Vách thịt ngăn giữa bị chà sát nóng hừng hực, như muốn rách ra.
Hai anh em sinh đôi, không ai chịu thua ai liên tục trừu cắm trong cơ thể Ngụy Khinh Doanh, đến lần thứ hai cô đạt cao trào mới tăng nhanh tốc độ, quy đầu chín sâu một nông như muốn đâm thủng bụng nhỏ của cô.
"Đừng...đừng a...hỏng mất...ân...sắp bị đâm hỏng...ưm...ah..."
Đôi mắt cô ngấn lệ, mồ hôi lấm tấm chảy trên gò má đỏ ửng có bao nhiêu mê người chỉ bọn họ biết. Hai cái huyệt nhỏ thít chặt co bóp đại dương vật, chưa kể sâu bên trong hoa tâm lại mút giữ lấy quy đầu, thôi thúc bọn hắn đâm vào thật mạnh, đến khi hỏng thì thôi.
"Tiểu Doanh, cố chịu một chút nữa..."
"Chúng tôi sắp ra rồi."
Nhưng không hiểu sao khi sắp đạt cao trào, hai người họ lại đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng ăn ý đem cô vào tận góc khuất trong cùng phòng chứa đồ.
Không bao lâu sau đó, cánh cửa phòng thay đồ bậc mở, một tốp chừng mười người mặc áo thun trắng, mình nhễ nhại mồ hôi như vừa đi thực hiện nhiệm vụ bước vào.
"Dừng lại...ân...dừng lại...bị phát hiện mất...ưm...aaa...."
"Tiểu Doanh, nhỏ tiếng một chút, không ai thấy chúng ta đâu."
Cũng may nơi bọn họ đứng gần như biệt lập với căn phòng, phía sau là bức tường, phía trước là tủ chứa đồ, trừ khi bọn họ cố ý bước đến còn không thì không thể nào phát hiện.
Tuy như vậy nhưng khi nghĩ đến cảnh bản thân trong tình trạng này cùng hai người đàn ông mà bị phát hiện thì thật xấu hổ, càng nghĩ cô càng không biết giấu mặt vào đâu.
Nhưng không bao lâu sau thì cô cũng không còn tâm trạng suy nghĩ đến vấn đề đó nữa, hai quy đầu phồng lên, tốc độ đâm rút càng nhanh, chất dịch nhầy nhậy bắn ra khắp nơi bọn họ kết hợp.
"Không được...ân...cùng lúc..." nếu hai cái nam căn cùng bắn ra thì cô khó có thể kìm được giọng của mình.
"Đừng lo...'' Vương Thiếu Phong từ phía sau ngậm lấy miệng cô, nuốt tiếng rên rỉ vào cổ họng để cho em trai sinh đôi giải phóng tinh hoa rót đầy vào hậu huyệt.
Đến khi Vương Thiếu Vũ giao nộp toàn bộ tinh dịch, lại hôn lấy môi cô tương tự như Vương Thiếu Phong khiến cô không thể bậc ra tiếng còn Thiếu Phong thì đẩy mạnh một cái lại cao trào thêm lần nữa.
Cô điều chỉnh lại hô hấp của mình, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lập tức bên tai lại nghe thấy tiếng.
"A? Tụi bây xem cái này là gì đây?" một thanh niên trong số tốp người đó nhặt một vật rơi dưới đất, hí hửng giơ cho những người còn lại xem.
Những người kia thấy đồ anh bạn nhặt được lúc đầu là sửng sốt, lúc sau thì hưng phấn. "Mau đưa tôi xem, là ai, là ai giấu hàng cấm không chia sẻ cho anh em vậy hả?"
Thứ mà bọn họ nhặt được chính là chiếc áo ngực màu hồng phấn của cô. Ngụy Khinh Doanh vừa biết được đồ lót của mình rơi vào tay một đám đàn ông mặt hết đỏ rồi chuyển xanh, rồi tím, đủ mọi sắc thái.
"A-áo ng-ngực của...của em..." da mặt trắng nõn nổi lên từng rặng đỏ ửng, nóng hừng hực, cô thực sự không biết giấu mặt vào đâu nữa, lập tức lấy tay che mặt, úp vào ngực Vương Thiếu Vũ.
Như vậy còn chưa đủ, trong bọn họ không biết có ai đùa giỡn lại nói lớn "Chẳng lẽ có người giấu giếm chúng ta làm chuyện xằng bậy trong đây sao?"
"Ở đây là Học viện quân đội a, còn khắc khe hơn nhà tù làm gì có ai dám."
"Hừ, không cần biết là ai, thứ này đã rơi vào tay chúng ta rồi thì giữ,nó làm của chung, anh em chúng ta chia nhau sử dụng."
"Haha, nhìn là biết người mặt loại quần này chắc là một mỹ nữ dáng cực chuẩn rồi, tối ôm nó ngủ cũng cảm thấy thích."
Phía sau chiếc tủ đựng đồ Ngụy Khinh Doanh dấu mặt vào ngực bọn họ truyền đến tiếng thút thít, cư nhiên là không chịu nổi nhục nhã. Gương mặt tuấn lãng của cặp sinh đôi thì đen như đít nồi, cả người bốc lên lửa giận.
Vương Thiếu Phong không chịu được rút gậy thịt ra khỏi cúc huyệt, chỉnh sửa quần áo, vơ đại một vật dụng trên tủ đồ rồi bước ra ngoài.
"Chuyện gì vậy?"
Bọn họ thấy người bước ra là Vương Thiếu Phong, giật mình chột dạ.
"Kh-không có gì, chỉ là chúng tôi tìm thấy đồ lót của ai đó ở đây."
"Đừng tưởng tôi không biết, các cậu như vậy đang được xem như vi phạm nội quy của Học viện không được mang hàng cấm bên người, ra ngoài sân huấn luyện chạy 50 vòng xung quanh cho tôi."
"Huấn luyện viên Vương, nể tình chúng tôi vi phạm lần thứ nhất có thể bỏ qua được không?"
"Không có phép tắc, nếu trước hoàng hôn mà các người chưa hoàn thành thì chạy gấp đôi.'' hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ, ai cũng vắt chân lên cổ chạy mất.
Chỉ còn lại cậu chàng người nhặt được chiếc áo lót khi nãy đứng ngơ ngác.
"Huấn luyện viên, vậy cái này..."
"Còn không mau đem vứt cho tôi." mặt hắn đen lại, làm thế nào cũng không hả giận.
Cậu ta chỉ vừa bước ra khỏi phòng, Vương Thiếu Phong bấm chốt cửa lại, không một ai có thể vào.
Vừa bước vào đã thấy Ngụy Khinh Doanh bị áp cả người lên chiếc ghế gần đó, miệng thì ngậm nam căn của Vương Thiếu Vũ, khó khăn phun ra nuốt vào, đôi mắt mờ đục dục vọng còn ướt đẫm giọt lệ.
Vương Thiếu Phong vừa nhìn thấy lập tức máu nóng nổi lên, cự vật vừa yên vị trong bộ quân phục lại bắt đầu nhô cao. Không chút do dự, anh nâng mông trắng mịn lên, đâm thẳng đại nhục bổng vào bên trong.
"Ưm...ngô..." miệng phía trên và phía dưới đều bị lấp đầy, cô không nén được tiếng rên rỉ trong họng nhưng mỗi khi muốn mở miệng quy đầu lại nhét sâu vào cổ họng, chặn lại tiếng rên rỉ khổ sở không thôi.
Hai bầu ngực sưng lên vì bị bóp nắn, bọn họ tìm đúng chiếc khóa ẩn bên cạnh váy kéo xuống, bây giờ Ngụy Khinh Doanh nửa thân dưới trắng hồng không chút che đậy, bên trên xộc xệch mặc như không mặc.
"Bảo bối, nói tụi anh nghe là Thiếu Thần đề nghị em đến đây đúng không?"
Sao bọn họ biết được?
Như nhìn được suy nghĩ của cô, Vương Thiếu Vũ lại nói tiếp "Cũng dễ đoán thôi, em hầu như không bao giờ mặc loại váy bên ngoài đoan chính nhưng bên trong lại dùng để câu dẫn đàn ông như vậy."
Áo ngực không dây, chỉ cần tháo một nút liền rơi xuống, váy ngắn chỉ che được nửa đùi còn quần lót loại có ren thiết kế nhỏ hầu như chỉ che được hoa huyệt. Sự phối hợp này không phải là trùng hợp, lại càng không trùng hợp đến mức đúng ngày cô đi thăm họ.
"Là Thiếu Thần mặc cho em? Em đến đây cũng là cậu ta đề nghị?"
Thấy cô khó khăn gật đầu, hai người họ vẫn không đoán được ý đồ của cậu em út.
Ngụy Khinh Doanh lúc này mới biết thì ra cô đã bị đưa vào miệng sói bởi người mình tin tưởng nhất.
Cô thảm như vậy là tại ai, tại ai hả???
Trong lúc Tiểu Doanh vẫn còn chửi rủa thì tên yêu nghiệt nào đó ngồi trên phim trường đọc kịch bản hắt hơi một cái, bỗng nhớ tới bây giờ cô đang ở phim trường chắc được bọn họ cho ăn no đủ, lòng ghen tị không thôi.
Nhưng Vương Thiếu Thần cũng đành phải nén lại, bởi vì hai cặp sinh đôi kia mỗi đợt nghỉ phép về lại mượn cớ đóng cửa cùng Tiểu Doanh trong phòng tận mấy ngày khiến cô sống dở chết dở.
Bọn họ chỉ đành nhịn đợi bọn họ thỏa mãn rồi đợi cô hồi phục mới có thể ăn tiếp, ăn tiếp rồi đợi cô hồi phục cũng khổ sở không kém.
Bây giờ tiện thể không có ai ở nhà, lại đúng lúc có thể canh chừng tiểu quỷ ham chơi một công đôi việc.
Cô đến đây vào buổi sáng nhưng lại ra về vào buổi chiều, hầu hết thời gian đều là bị bọn họ nhốt trong phòng thay đồ, hung hăng dạy dỗ.
"A Phong, còn áo ngực của em thì sao?"
"Em còn muốn lấy lại thứ dơ bẩn đã bị người khác chạm qua sao?"
"Nhưng mà..." Hai bầu ngực cô vốn căn tròn, không thể dùng một chiếc áo thun mỏng che đậy hết cảnh xuân, hai đầu vú cứ ngẩn cao bên trong áo. Nếu đi đến một nơi chỉ toàn nam sinh như vầy thì cực kì, cực kì, cực kì là không thể chấp nhận được nhất là khi ở dưới tầm mắt hai tên hay ghen này.
Vương Thiếu Phong cởi áo khoác khoác lên người cô, tạm thời che đi hai đầu hoa.
"A Vũ, đưa Tiểu Doanh về đi, anh đi kiểm tra bọn họ một lúc." bọn họ trong câu của Vương Thiếu Phong chính là những người khi nãy.
"Vâng."
Trước khi đi hai người họ còn dặn dò cô kĩ lưỡng "Ở nhà phải ngoan, dưỡng sức cho tốt đợi khi bọn anh được cấp quân hàm Thiếu úy trở về chúng ta lại tiếp tục."
"Anh được cấp quân hàm rồi sao? Sao có thể nhanh như vậy được?"
"Anh còn cảm thấy như vậy là quá chậm, rõ ràng năng lực của tụi anh tốt như vậy nhưng vẫn phải lấy bằng tốt nghiệp mới được cấp quân hàm."
"Thật là ngầu nha." mắt Ngụy Khinh Doanh sáng như đèn pha, nhìn họ đầy ái mộ.
"Được rồi, được rồi, em cũng nên về đi, ở lại lâu quá cũng không tốt." tuy ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng A Phong và A Vũ sớm đã nở hoa, tưởng tượng nếu bọn họ có một cái đuôi chắc cũng đã vểnh lên tận trời.
Qua ngày hôm nay có lẽ ấn tượng của Ngụy Khinh Doanh về quân nhân đã có thay đổi sâu sắc.
Cái gì mà nghiêm trang, lạnh lùng mạnh mẽ chứ? Đều là một đám con trai có sở thích biến thái.
Cô nghĩ như vậy cũng là quá oan cho bọn họ rồi, chỉ là ở trong một nơi chỉ toàn mấy thằng đực rựa lâu lâu lại có chuyện lạ như vậy tất nhiên là không tránh khỏi một phen kinh ngạc.
Sau ngày hôm nay, cả thành phố đều đồn đại nam sinh của học viện quân sự tuy đẹp trai nhưng đều là một lũ biến thái, thanh danh của bọn họ xem như mất sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com