Tái sinh
"Em yêu anh.
Nhưng bên em, anh chỉ thêm đau thương.
Em bị anh lừa dối, tổn thương vô cùng.
Xin lỗi vì bao đau đớn mà em đã gây ra cho anh, chỉ vì tính ích kỉ và lòng tự trọng quá lớn này.
Nhưng Jinwoo à, liệu anh có thể hiểu được lòng em không? Kể cả khi em đã hại anh suýt mất mạng , kẻ tội đồ này có đáng để nhận được tình cảm ấy?
Đương nhiên là không rồi."
Mino ngồi trong phòng bệnh, ủ rũ lê bút viết những dòng nhật kí, rồi lại chép miệng mà vò nát mảnh giấy, không một chút nuối tiếc quăng thẳng vào sọt rác.
Anh ngửa mặt nhìn lên trần nhà ,chán nản thở một hơi thật dài, nhìn lại chuyện cũ mà lắc đầu ngán ngẩm.
Ngày mà anh nhận được tin mừng của y tá, anh đã vui vẻ đến dường nào, rối rít cảm ơn rồi nhanh chóng chạy vào phòng bệnh, chắc cũng chẳng có ai biết được, vài phút trước, anh là con người mệt mỏi và bơ phờ nằm dài trên ghế mà đợi chờ.
Nơi cậu được chăm sóc bao ngày qua là một nơi nồng nặc mùi cồn.
Một nơi ngập tràn sắc trắng, sắc trắng thấm đẫm nỗi cô đơn và vẻ u buồn.
Cậu nằm đó, vẻ mặt buồn rầu, trầm ngâm trông đống băng gạc quấn quanh cơ thể, nhìn cái màu trắng tinh khiết của bông băng dần chuyển đỏ và lại nhíu mày chịu đựng nỗi đau đớn đến buốc gân.
Điều này làm anh nôn nao khó chịu, bản thân cảm thấy có lỗi vô cùng.
Con người mình hằng đêm mong nhớ, ắt hẳn, anh sẽ không kiềm được mà chạy đến bên cạnh và ôm chặt cái thân hình nhỏ nhắn kia vào lòng.
Cái ôm bất ngờ khiến cậu giật mình, ngẩn ngơ một lúc rồi đâm ra ngại ngùng, mặt đỏ như gấc, tuy vậy vẫn muốn giữ lấy cái hơi ấm quen thuộc này mà chôn mặt sâu vào lòng ngực ấm nóng kia, cảm giác sao bình yên đến lạ.
- Đau.
Jinwoo thốt lên, cốt để phá tan cái bầu không khí ngượng ngùng này.
- Em.. em xin lỗi.
Mino nhẹ nhàng đáp lại, buông cậu ra đầy luyến tiếc, nhanh chóng quay mặt đi hòng che giấu những giọt nước mắt tự bao giờ đã tràn đầy khóe mi.
Phải rồi, cũng đã lâu không gặp, lo lắng và nhớ nhung chồng chất trong lòng, đến giây phút cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc đột nhiên vỡ òa, sao mà có thể kiềm được nỗi nhớ thương trong lòng.
Lần này được trông thấy cậu, anh đã có thể an tâm mà chợp mắt rồi.
Mino vội lau khô nước mắt rồi cố gắng tỏ ra bản thân bận rộn, hết sắp xếp đồ dùng trong tủ bệnh đến việc gọt táo, loay hoay một lúc, cũng chẳng còn gì để làm.
Mino ngồi bệch trên ghế, với lấy tờ báo cũ trên bàn rồi vờ đọc, đôi lúc lại liếc trộm vài cái
Jinwoo, làm sao cậu có thể xinh đẹp đến thế?
Cậu hướng mắt ngoài phía cửa sổ, ngắm cái cây anh đào đang dần trụi lá, ngắm cái cơn mưa đầu mùa của tiết trời đông, ngắm từng bông tuyết đang rơi tự do giữa khoảng trời trắng buốt mà buồn lòng, đôi mắt lại trĩu nặng.
Buổi trưa, mặt trời vẫn chưa ló dạng, trên bầu trời mà trước kia đã từng trong xanh, chỉ còn đọng lại những tản mây khổng lồ, xám xịt.
Cũng như cậu vậy, cái thanh xuân đẹp như hoa đâu còn, thay vào đó là cuộc sống bế tắc, là một tương lai đen nghịt.
- Anh, dậy ăn trưa nào.
Mino lẳng lặng đến bên cậu, đặt nhẹ tô cháo bò trên bàn rồi âu yếm nhìn con người đang nằm bệt trên giường bệnh.
- Anh không muốn ăn. Em đem đi đi.
Jinwoo thều thào, nằm khép lại một góc rồi kéo cao chăn che đi thân người.
- Nào, chúng ta cùng ăn nhé!
- Không.
Cậu lạnh lùng đáp.
Mino thở một hơi rõ dài, ôm lấy eo cậu, nhấc bổng rồi nhẹ nhàng đặt lên trên mép giường, từ tốn bón cho từng muỗng cháo.
Ở bệnh viện, có cái gì không phủ một màu trắng ảm đạm đến chán chườm không?
Thứ cháo này là món kinh khủng nhất cậu được nếm thử từ khi sinh ra đến giờ, đã là hai mươi năm tồn tại trên cuộc đời này.
Không phải là cháo mà là nước lã trộn với thứ bột nhão nhoét đang trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước và vài miếng thịt được cắt lát thật mỏng.
Chính cậu của ngày xưa đã không dám hất đổ nó mà ngậm ngùi nuốt trôi trong đau khổ.
Nhưng bây giờ, nó mới thật ngọt ngào làm sao, không rõ là vì khẩu giác đã thay đổi hay tâm tư đang đổi thay.
Nếu đúng là phương án sau thì tình yêu quả thật mù quáng.
Cái cảm giác này là gì nhỉ?
Cảm giác trong trẻo ngọt ngào khi được anh xoa đầu, cái cảm giác ấm áp khi được người mình thầm thương chăm sóc rồi trái tim lại rung động khi nhận ra nụ cười đó là dành cho mình.
Phải.
Cái nụ cười ấm áp ấy là dành cho cậu, chỉ riêng cậu mà thôi.
Nhưng có cái gì đó không đúng.
- Em đối xử tốt với anh như vậy, có phải vì anh sắp chết rồi không?
Khóe mắt cậu lại ươn ướt, đau đớn nhìn anh mà rằng.
Jinwoo là một con người kì quặc.
Cậu chẳng bao giờ tận hưởng sự tươi đẹp của cuộc sống, chẳng bao giờ chịu chấp nhận những điều hạnh phúc mà thần may mắn ban tặng, trái lại, cậu thích dày vò bản thân với những suy nghĩ tiêu cực.
Khó hiểu là vậy nhưng vẫn luôn có môt kẻ cắm đầu mà yêu cậu, gật gù nghe cậu nói những lời đau lòng, vỗ về cậu hay là người lau đi lệ nồng trên khóe mắt bởi lúc nào Jinwoo cũng luôn tự trách bản thân không đủ tốt để có anh bên cạnh.
- Anh điên à, anh nói cái quái gì thế ?
Mino nghe vậy thì chột dạ vô cùng.
Vì anh đâu biết, bản thân mình tệ hại đến như vậy.
Vốn dĩ anh cũng chẳng cố tình khiến cậu phải đau đớn như thế, chỉ là giận quá mất khôn, và rồi lại vô tình đâm chết tâm hồn của người khác.
Anh biết cậu cũng đau lắm, nhưng những tổn thương đó thì gấp bội những gì anh có thể mường tượng ra.
Anh cũng chẳng hề hay biết, những lời nói lạnh lùng vô tình của mình đã dày vò cậu như thế nào.
Mino đùng đùng nổi giận, cơ mặt đỏ ửng lên.
Không phải giận con người đáng thương kia mà là bản thân mình.
- Em tồi tệ đến vậy à?
- Không có...
Nói đến đây thì cậu bật khóc nức nở, e thẹn cúi mặt xuống đất để che giấu đi khuôn mặt mếu máo đang đỏ ửng lên của mình.
- Em xin lỗi.
Anh thương cậu lắm, vòng tay ôm lấy cậu rồi từ khi nào cả hai lại thút thít cùng nhau, hơi thở không còn được đều đặn nữa, sống mũi cay cay và bắt đầu rưng rưng nước mắt.
- Em sẽ không bao giờ để anh phải rơi nước mắt thêm một lần nào nữa.
Phải, anh nguyện sẽ bảo vệ cậu, cho đến tận sau này, chỉ cần thấy cậu được bình yên mà sống một cuộc đời hạnh phúc, đủ đầy, có vậy, anh mới an tâm mà yên nghỉ.
- Mino.. cho phép anh.. hôn em một lần nhé.
Jinwoo thôi dụi đầu nhỏ vào ngực anh, ngước mặt lên nhìn cậu, ngây thơ và nũng nịu.
Anh cười, hai tay đặt lên đôi gò má hồng hào kia, nâng nó lên cao rồi cúi nhẹ người để tóm trọn lấy đôi môi mềm mại ấy.
- Không phải một lần, mà là mãi mãi.
-- E.N.D --
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com