CHƯƠNG 10
Không cần nói lời yêu mãi mãi, chỉ cần có tôi, có anh, như vậy cũng đã đủ rồi.
________________________________________________
"A...đau..." Tôi rên rỉ, hai mắt nheo lại, đầu lông mày giật giật vì đau. Tôi ngước mắt lên, giọng không hiểu có phải vì hét lớn không mà trở nên khản đặc "Có thể...có thể nhẹ tay một chút được không?"
Người trước mặt một thân áo trắng, dưới tay cầm một miếng bông thấm ướt đang chấm vào vết thương trên tay của tôi. Anh ta đưa mắt nhìn tôi rồi đẩy đẩy mắt kính bị trễ xuống mà nói "Tôi làm như này đã là quá nhẹ tay rồi, là đàn ông con trai, đối với những vết thương này có đáng là gì...." Nói xong, anh ta lại dùng bông chấm mạnh vào vết thương trên tay tôi khiến hai hàng lông mày tôi co lại đau đớn, vội vàng giật tay ra không cho anh tay sơ cứu vết thương nữa.
Kim Chung Nhân đứng tựa ở cửa đưa mắt vào nhìn tôi và người bác sĩ bên trong, thấy tôi giãy ra khỏi tay người bác sĩ liền đến cạnh đẩy nhẹ người bác sĩ ra nghiêm mặt nói "Anh Tuấn Miên, đây dù sao cũng là bệnh nhân của anh, anh làm như vậy thật không đủ tư cách trở thành một bác sĩ. Hay là anh không nể mặt em?"
Kim Tuấn Miên là bác sĩ, cũng là anh trai của Kim Chung Nhân. Nhưng tôi hoàn toàn không tìm thấy điểm chung gì giữa hai người, một người thấp một người cao; một người da trắng như tuyết, một người lại thừa hưởng làn da ngăm đen. Ngay sau khi Kim Chung Nhân đuổi đám lưu manh đó đi, anh ta liền cõng tôi đi bắt taxi đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố S, vừa đúng lúc tan tầm chỉ có Kim Tuân Miên ở lại nên đành nhờ anh ta giúp tôi sơ cứu vết thương.
Kim Tuấn Miên nghe Kim Chung Nhân nói vậy liền hừ mạnh đáp "Cậu nói vậy sao không tự rửa vết thương cho cậu ta đi, đây dù sao cũng là người cậu mang đến, không phải tại cậu thì cậu ta cũng không bị như thế này đâu! Người của mình mà không biết bảo vệ, cậu có đáng làm đàn ông không hả?" Kim Tuấn Miên nói xong liền lầm bầm thêm mấy câu "Tôi nói cậu cũng nên hiểu chút ít, đừng như anh rể của cậu ngày xưa, lúc nào cũng thay người yêu như thay áo..."
"Không thay áo thì làm sao anh có được người ta cơ chứ?" Kim Chung Nhân vừa nói xong liền nở một nụ cười kì bí mang phần lưu manh. Kim Tuấn Miên nghe xong liền giận tái mặt ném bông băng và thuốc sát trùng lên bàn, trên mặt vẫn cố giữ biểu tình bình thản nhưng miệng lại nói "Thực hành trước đi, công việc đầu tiên tôi giao cho cậu. Ra trường cũng lâu rồi, đừng nói là cậu đi chơi nhiều quá quên mất cách làm như thế nào để...."
"Được rồi! Anh về trước đi!" Kim Chung Nhân đẩy Kim Tuấn Miên ra khỏi phòng, cầm lấy bông băng chấm lên vết thương của tôi. Anh ta nhẹ nhàng chấm bông ướt lên vết thương, không gấp gáp, không mạnh bạo mà nhẹ nhàng chạm đến, tôi dù đau nhưng vẫn cảm thấy thoải mái hơn vừa rồi. Kim Chung Nhân vui vẻ cười nói "Anh trai anh là vậy, em đừng để bụng. Anh ấy mỗi lần giận nhau với anh rể sẽ nổi xung với tất cả những người xung quanh, dù là bệnh nhân cũng không tránh khỏi. Nhưng anh ấy thế nào cũng vẫn là một bác sĩ, những lúc tâm tình thoải mái thì rất là tâm huyết với công việc."
Tôi 'À!' một tiếng nhưng trong lòng lại thầm đánh giá phẩm hạnh con người này không có lập trường vững vàng. Nghe Kim Chung Nhân nói việc Kim Tuấn Miên hay xung đột với anh rể của cậu ta hẳn đủ thấy gia đình của bọn họ cũng không phải yên bình gì cho cam. Chắc chắn chị gái của bọn họ không phải là người con, người chị gái tốt gì. Tôi miễn cưỡng gật đầu biểu thị đồng tình nhưng trong lòng lại khó có thể chấp nhận nổi. Đột nhiên nhớ lại hàm ý của Kim Tuấn Miên vừa rồi 'căn dặn' Kim Chung Nhân, tôi liền đỏ mặt ấp úng nói "Cái đó...Kim Chung Nhân, vừa rồi anh ta nói anh và tôi..."
"Đừng để tâm!" Kim Chung Nhân không để tôi nói hết câu liền ngắt lời nói "Anh ấy là vậy, anh và em dù lần này gặp nhau coi như là có duyên nhưng cũng không đến mức trở thành tình nhân nhanh chóng đến vậy đâu. Đúng chứ?"
Tôi nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu, trong lòng chứa đựng một mớ cảm xúc hỗn độn, đầu vẫn cố cúi xuống nhưng mắt vẫn liếc nhìn lén khuôn mặt nam tính đang tập trung làm việc của Kim Chung Nhân. Đột nhiên cả căn phòng lâm vào im lặng một cách lạ thường, tôi thở ra cố vận trí nhớ của mình xem có chuyện gì để bắt chuyện anh ta không "Nghe anh nói thì chuyện gia đình anh có vẻ phức tạp quá nhỉ?"
"Không có! Đâu có gì phức tạp đâu!" Kim Chung Nhân lắc lắc đầu, tay vẫn chấm miếng bông ướt lên vết thương của tôi sau đó nói "Chuyện anh rể và anh trai tôi là chuyện riêng hai người bọn họ, cha mẹ cũng lười đả động đến. Cũng bởi vì từ khi về nước, anh rể thường hay đi sớm về muộn nên anh trai tôi sinh khó chịu trong người, không vứt loạn đồ đạc thì cũng kiếm đại ai đó về chửi cho hả cơn giận. Mà người đó lúc nào cũng phải là tôi hahaha...!"
Kim Chung Nhân nói xong liền cười ha hả, khoé môi tôi giật giật, câu chuyện này cứ như một vở hí kịch vậy, câu chuyện giữa hai tên đàn ông lại không khác gì cặp vợ chồng mới cưới. Tôi cố gắng tạo một nụ cười gượng gạo bên khoé môi nhìn Kim Chung Nhân hỏi "Sao quan hệ hai bọn họ qua lời kể của anh lại giống như một cặp vợ chồng thế?"
"Thì họ đúng là vợ chồng mà!" Kim Chung Nhân tỉnh bơ trả lời.
Khuôn mặt tôi lúc này ngỡ ngàng hơn bao giờ hết. Được rồi, tôi không phải kì thị nhưng thật khó có thể tiếp nhận, dù sao trong mắt tôi, loại quan hệ này tốt hơn vẫn đừng nên nhắc tới, nhớ lại những gì mà Ngô Thế Huân đã làm với tôi mà xem, một kẻ như hắn cả cầm thú còn không bằng.
Sau khi băng vết thương cẩn thận, tôi được Kim Chung Nhân đưa về nhà. Đến trước khu nhà tập thể lụp xụp trước mặt, Kim Chung Nhân cũng không nói gì, khuôn mặt lộ ra một chút không hài lòng, còn tôi lúng túng hơn bao giờ hết. Đến trước nhà tôi, tôi định sẽ mời Kim Chung Nhân vào nhà nhưng nghĩ đến cảnh tượng căn phòng của mình thì lại thôi, có ai lại muốn vào một căn phòng xuống cấp để uống trà bao giờ. Đợi cho Kim Chung Nhân đi rồi, tôi vẫn đứng ở đó, cả hành lang chỉ một mảnh yên lặng không tiếng động.
Hiện tại đã rất khuya rồi, nhìn túi đồ trong tay mình là món quà mà mình đã hứa tặng bà lão, tôi háo hức đợi ngày mai mau đến để trực tiếp đưa món quà này cho bà lão. Tiết học ngày mai có lẽ tôi sẽ phải xin thầy Phùng cho nghỉ rồi gọi điện nhờ giáo viên khác lên thay nếu không đến cuối kì lại không thể thanh toán hết chương trình học thì chuyện sẽ vô cùng phức tạp.
Sáng sớm hôm sau, tôi cố gượng dậy với thân thể mệt mỏi, ê ẩm. Dù cho thế nào tôi vẫn phải dậy sớm, bà lão thường dậy sớm nhất khu rồi đi đâu đó không hề có ai biết. Chỉ là khi tôi đứng trước cửa phòng bà lão, thím Lam đi qua liền báo cho tôi biết bà lão đã về từ hôm qua, trước khi đi ra ngoài không quên nhờ thím Lam báo cho tôi một tiếng để tôi yên lòng. Tôi nghe thím nói thì gật đầu nói cảm ơn, trong lòng thì thầm than bản thân dù sao cũng vẫn là thanh niên mà không dậy sớm được như một bà lão đã sang tuổi tám mươi. Nhìn túi đồ trên tay một lần nữa vẫn chưa đến tay chủ, tôi lại thở dài đặt túi đồ trước cửa nhà bà lão. Khu nhà này hiện đã sắp sửa phải dỡ bỏ, đám người hành nghề ăn trộm vặt cũng không hay xuất hiện ở đây nữa. Có lẽ chúng cuối cùng cũng hiểu nơi nào có thể giúp chúng kiếm miếng ăn. Nơi này đã sắp không còn nữa rồi.
Hôm nay nghỉ dạy không đến trường, tôi ở nhà cũng không biết làm gì liền lên kế hoạch cho một ngày để tránh đi sự nhàm chán. Nghe nói ở trung tâm thành phố mới mở một thư viện lớn, có lẽ tôi nên đến đó và đọc một cuốn sách nào đó để thư giãn. Đối với người khác, nghỉ ngơi là một cách thư giãn, còn với tôi đọc sách lại chính là một cách thư giãn hiệu quả nhất.
Thư viện mới mở vào ngày hôm qua nhưng đã nhanh chóng thu hút rất nhiều người vào đọc sách, trong đó có rất nhiều sinh viên, vì buổi sáng học sinh các cấp cao trung, sơ trung và tiểu học phải lên lớp, nếu không tôi đoán chắc thư viện sẽ đông hơn cả bây giờ. Tôi theo bản đồ tìm lên tầng ba - chủ đề sách về Giáo Dục Xã Hội, định bụng tìm lấy một cuốn sách rồi ngồi ở một chỗ ngồi nào đó thoáng mát, rộng rãi để nghiền ngẫm. Đi khắp tất cả các giá sách lớn cuối cùng tôi cũng lựa cho mình ba cuốn sách phù hợp. Lúc đi qua một giá sách ở gần cửa ra vào, đập vào mắt tôi là một cuốn sách với tiêu đề "Làm sao để chiến thắng được số phận?". Cái tên đó tôi đã lẩm nhẩm mấy ngàn lần trong miệng, rốt cuộc cũng đưa tay định cầm nó lên đọc thì một bàn tay cùng chạm lên cuốn sách, tôi liền đưa mắt nhìn lên thì bắt gặp một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt cương nghị có phần lạnh lùng, băng lãnh, mái tóc đen hớt lên gọn gàng, ánh mắt sắc lẹm nhẹ lướt qua khuôn mặt tôi. Anh ta mặc một bộ tây trang trông thập phần quý phái, tôn lên dáng người cùng địa vị của bản thân. Tôi nghĩ những người đàn ông như thế này cùng Ngô Thế Huân không khác nhau là bao nhiêu, toàn thân đều vô tình thoát ra một loại khí thế bức người khiến đối phương phút chốc phát hiện bản thân trở nên thật nhỏ bé làm sao.
Tôi cố giữ nét nhu hoà trên khuôn mặt đã sớm ngây trước vẻ tuấn mỹ của người nọ lên tiếng "Xin lỗi nhưng tôi đã nhìn thấy cuốn sách này trước rồi."
Người đàn ông trước mặt chỉ khẽ nở một nụ cười hoà nhã trên mặt, một nụ cười chỉ xuất hiện trên khuôn mặt của những doanh nhân thành đạt. Trước đó tôi cũng đã từng thấy nó trên khuôn mặt Ngô Thế Huân lúc hắn đang họp cùng các vị giám đốc khác trong phòng họp trường tôi. "Tôi không có ý định đọc nó, chỉ muốn xem nó có thực sự hữu ích không hay thôi!" Anh ta nói.
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không có ý làm khó người khác, chỉ là tôi không cẩn thận làm rơi nó xuống đất, đập vào mắt tôi chính là bức ảnh của tác giả của cuốn sách này thật quen mắt làm sao. Đây không phải là anh ta hay sao? Ý tôi là đây không phải người đang ông này hay sao?
"Ngô Diệc Phàm?" Tôi hướng người đàn ông đó hỏi, giọng có hơi trầm xuống như để xác nhận thân phận của người nọ.
Người đàn ông bỗng đưa ngón trỏ lên trên khẽ thổi 'Suỵt' ra vẻ bí ẩn, tôi cũng vô thức gật đầu theo, tôi biết người nổi tiếng không thể tuỳ tiện xuất hiện ở đây được. Tôi cùng Ngô Diệc Phàm ngồi ở một chỗ khuất cạnh cửa sổ hướng ra công viên thành phố, cảnh quan ở đây rất hợp ý tôi, yên tĩnh, không ồn ào lại thoáng đãng, mát mẻ, không gian rộng rãi.
Ngô Diệc Phàm là người Trung Quốc vốn là con một doanh nhân nổi tiếng ở Trung Quốc nhưng đã chuyển qua Mĩ để làm ăn và đã thành công mở một tập đoàn lớn ở Mĩ hợp tác với tập đoàn khác là họ hàng của mình định cư ở Trung Quốc để cùng phát triển. Ngô Diệc Phàm viết ra cuốn sách này lần đầu tiên được xuất bản ở Mĩ rồi ba năm sau mới được xuất bản tại Trung Quốc. Khi Ngô Diệc Phàm kể về quãng thời gian theo đuổi sự nghiệp của mình, khuôn mặt vẫn giữ nguyên một vẻ lãnh đạm bình thường. Chỉ là khi nhắc đến người vợ của mình, Ngô Diệc Phàm lại lúc cười lúc khóc không ra nước mắt, anh ta nói vợ của mình rất biết cách quan tâm chia sẻ mọi khó khăn nhưng khi cả hai có khúc mắc gì đó thì liền đuổi thẳng Ngô Diệc Phàm ra ngủ ngoài hàng lang. Tôi không thể tưởng tượng được một người đàn ông tài hoa, anh tuấn như Ngô Diệc Phàm đây lại có thể cúi đầu dưới chân vợ, tôi khi đó chỉ biết cười lắc đầu.
Chúng tôi trò chuyện một lúc thì cũng đã muộn, Ngô Diệc Phàm nói nếu không về sớm sợ rằng sẽ một lần nữa ra hành lang ngủ mất, tôi lại lần nữa lắc đầu cười. Nhìn theo bóng lưng người nọ khuất dần, tôi chỉ có thể cảm thấy bản thân thật sự may mắn. May mắn vì sao? May mắn vì đã gặp được một người tài giỏi như vậy ở đây.
Tôi ở lại thư viện đến chiều tối mới quay về. Cả một ngày dành để đọc sách tuyệt không đơn giản, chỉ là lần này thu thập được nhiều kiến thức, nếu bắt gặp được cậu học sinh nào ngỗ ngược, dùng những kiến thức này để căn dặn người ta xem ra cũng rất hữu ích.
Lúc tôi trở về nhà là đã năm giờ chiều, sắc trời tối nhanh hơn mùa hè, không bao lâu cả khu tập thể đã chìm trong một mảnh tối đen như mực. Tôi nhìn căn phòng bà lão đối diện vẫn không bật đèn điện sáng, cửa phòng vẫn đóng kín, túi đồ bên ngoài vẫn không ai động đến, vị trí của nó dường như chưa bao giờ bị xê dịch. Tôi có chút băn khoăn, bà lão không hay trở về nhà quá muộn, một bà lão tám mươi tuổi thì có thể đi đâu được đây?
Tôi hốt hoảng chạy đi khắp nơi, tất cả những nơi bà lão có thể đến thì tôi đều đi tìm qua nhưng một chút dấu vết cũng không có. Tôi chán nản trở về hỏi tất cả những ai sống ở tầng dưới hôm nay có thấy bà lão hay không, họ chỉ có thể lắc đầu hoặc ẫm ừ điệu hát gì đó để ru những đứa trẻ đi ngủ.
Tôi chán nản trở lại. Ở đâu cũng không thấy, bà lão có thể ở đâu được? Không lẽ ở trong phòng ư?
Bỗng dưng tôi cảm thấy bản thân có cảm giác không tốt về chuyện này. Cánh cửa căn phòng nhanh chóng bị tôi mở ra. Bà lão nằm bất động trên sàn nhà lạnh bămg khiến tôi vô cùng hốt hoảng và đau lòng. Hơi thở vẫn còn nhưng vô cùng yếu ớt. Việc như vậy tại sao lại có thể xảy ra ở đây kia chứ?
Đỡ bà dậy, tôi nhanh chóng đưa bà đến bệnh viện.
Hoàn Chương 10.
Dự đoán: Trò chơi giữa hai bạn Huân Hàm sắp kết thúc. Và người thua sẽ là......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com