Chương 22
Tác giả: Hà Cửu Nhi (Haki)
"Lộc Hàm, sao em lại ở đây?" Kim Chung Nhân mang vẻ sửng sốt nhìn tôi, trong giọng nói không giấu nổi vẻ kinh ngạc tột độ.
Tôi hơi xấu hổ muốn tránh hắn đi nhưng nghĩ lại lại thấy có phần không đúng, ngay cả phép lịch sự tối thiểu mà tôi cũng không có thì thực không ra gì cả. Tôi nhìn anh ta, cố gắng nở một nụ cười nhưng không giấu nổi vài phần ngượng ngùng, trong tình huống này mà không có chút phản ứng nào thì đó kỳ thực là kẻ mặt dày số một.
"Em quen biết Ngô Thế Huân à?" Kim Chung Nhân tò mò hỏi.
"Ừm. Có chút quen." Tôi ngập ngừng đáp lời Kim Chung Nhân. Đây là ân nhân của tôi, tôi từng nợ anh một nhân tình, bởi vậy tôi không muốn gặp anh trong hoàn cảnh này. Tôi không nghĩ tới chuyện anh lại biết Ngô Thế Huân, còn quen biết thân cận đến mức được phép ra vào căn phòng này của hắn.
"Lộc Hàm, không lẽ em là nhân tình mới của cậu ta?" Kim Chung Nhân dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi làm cả người tôi căng cứng, có chút chột dạ khó nói, gương mặt điển trai ấy lại khiến tôi mê man suy ngẫm không biết nên đáp ra sao!?
Tình nhân mới ư?
Cũng phải thôi! Ngô Thế Huân nói tôi là một trong số những mỹ nam mỹ nữ mà hắn mua được. Và nếu theo đúng định nghĩa một tình nhân của Ngô Thế Huân, tôi cùng bọn họ đơn giản chỉ là một công cụ phát tiết đúng nghĩa, chỉ là một dụng cụ nhằm thoả mãn cái sở thích biến thái này của hắn, mà người được hắn dành tình cảm hiếm hoi cho lại là một người nằm trong số đó.
Vậy thì theo như Kim Chung Nhân nói, tôi vốn không phải tình nhân của hắn, mà chính 'người đó' mới là một tình nhân đúng nghĩa.
Tôi không trả lời Kim Chung Nhân, chỉ đơn giản lảng sang chuyện khác "Anh đến đây có việc gì?"
Kim Chung Nhân mỉm cười đi đến bàn làm việc lấy một tập tài liệu lên rồi nói "Em cũng hay thật, việc của anh hỏi em, em lại không trả lời, em đang nghĩ đến cái gì vậy? Đừng nói em đúng là người như anh nghĩ đến...." Kim Chung Nhân cầm tập tài liệu trong tay, khuôn mặt nghiêng liếc nhìn vẻ vô cảm trên khuôn mặt tôi, lời nói thốt ra sau đó có chút tịch mịch, lại mang phần thất vọng "Anh không nghĩ em lại là người như vậy, Lộc Hàm!" nói xong liền đi qua người tôi rồi ra khỏi cửa.
Nhanh như vậy? Sự việc này chỉ diễn ra có khoảng thời gian ngắn như vậy thôi sao?
Kim Chung Nhân căm ghét những con người như vậy?
Tôi tự cười. Ngày trước bản thân cũng căm ghét, khinh bỉ những con người như vậy, và tôi đâu còn từng thề rằng dù có chật vật, nghèo túng cỡ nào cũng không làm loại chuyện ghê tởm của đám người bán thân vì đồng tiền này. Nhưng khi bản thân bị dồn đến đường cùng, rốt cuộc tôi cũng biến thành cái loại người như bọn họ, mà tôi cảm thấy, bản thân mình còn dơ bẩn hơn bọn họ. Nêu như bà lão ấy biết được những đồng tiền này đã chữa chạy, cứu mạng bà ấy, không biết bà ấy sẽ nghĩ sao đây? Ngay cả tôi hiện giờ cũng vô cùng khinh bỉ nó. Và dĩ nhiên, tôi căm hận, ghét bỏ thân thể của mình.
Kim Chung Nhân là ân nhân của tôi, cũng là người đàn ông đầu tiên khiến tôi phải động tâm không thôi, hiện tại anh cũng bỏ mặc tôi. Trong khoảnh khắc anh bước ra khỏi căn phòng này, có lẽ anh đã thề sẽ không bao giờ gặp lại một kẻ bán thân mình vì đồng tiền là tôi nữa.
Thật giống như vừa rồi, Liêu Di và Kim Chung Nhân gần như đều sẽ xuất hiện loại ý nghĩ đó trong đầu, nếu đó là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ vậy. Ở cái xã hội này cũng đâu khác ngày xưa, cũng đều coi thường, khinh rẻ nhưng con người làm cái nghề này.
Tôi mặc quần áo chỉnh tề im lặng rồi lau đi giọt nước mắt đang trực trào ra khỏi khoé mi rồi mở cửa bước ra khỏi phòng. Đúng lúc đó, Lâm lão quản gia bưng lên một khay đồng có một bát cháo và một cốc sữa tươi đứng trước mặt tôi, vẻ mặt không còn nghiêm khắc như trước, lúc này toát lên một sự ôn hoà khó hiểu, điều đó lại càng khiến tôi cảm thấy khó chịu và sợ hãi hơn bình thường.
"Cậu Lộc, Chủ tịch nói tôi làm cho cậu một chút đồ ăn. Cậu ăn xong rồi hãy đi." Khuôn mặt lão niên khẽ mỉm cười ôn nhu, đôi mắt híp dài lộ ra những nếp nhăn già nua thật khiến người ta bỏ qua mọi cảnh giác cùng đề phòng.
"Xin lỗi nhưng tôi phải đi trước." Tôi bất đắc dĩ nhìn gương mặt đó cố nói ra từng chữ này. Hiện tại tôi chỉ muốn đi mà thôi, Ngô Thế Huân nói hắn đi công tác dài ngày, tôi cũng không có việc ở đây, chẳng lẽ lại không được rời đi?
Nghe tôi nói xong, gương mặt mỉm cười của Lâm lão quản gia phút chốc khôi phục nét nghiêm nghị nói, lời nói này giống như là đang ra lệnh cho tôi vậy "Cậu Lộc, bữa sáng không thể bỏ. Mà nếu hỏ, cũng không thể bỏ đi hảo ý của Ngô thiếu chủ tịch."
Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống bàn ăn trong bếp, nhìn bát cháo nóng hổi cùng ly sữa trước mặt mình mà thở dài một hơi. Kỳ thực tôi cũng đang rất đói, ngay lúc đó lại có một mùi thơm thoang thoảng của thức ăn lại khiến tôi muốn hơn bao giờ hết. Nhưng vừa nghĩ đến đây là nhà Ngô Thế Huân, nghĩ đến kẻ đã khiến tôi thân bại danh liệt, tâm không khỏi đánh một đợt trống ầm ầm phản đối dữ dội. Lúc này bất đắc dĩ phải ăn thứ này, tôi không giấu nổi khó chịu cùng bực tức. Nhưng lúc này bụng có chút đói, trước mắt có một bàn đồ ăn nhỏ này, kẻ ngốc cũng không nên làm cao mà bỏ qua được.
Tôi dùng bữa sáng ở Ngô gia, trong đầu thầm khen trù nghệ đầu bếp của nhà Ngô Thế Huân, xem ra họ đều là những người có tài nghệ cao, ngay cả món ăn đơn giản này thôi cũng tạo nên một hương vị gì đó rất lạ, khác xa với những thứ tương tự mà tôi từng ăn.
Lâm quản gia vẫn ở bên cạnh, ông ta cũng không dị nghị vấn đề gì hay truy vấn tôi một đề tài nào đó.
Cho đến khi tôi nhớ đến Kim Chung Nhân vừa rồi đã từng xuất hiện ở đây, lòng chợt lắng xuống, bát cháo trước mặt cho dù có ngon cỡ nào cũng không khiến tâm tình vui vẻ lại được. Cái ánh mắt vừa rồi anh ta nhìn tôi không giấu được nỗi thất vọng ê chề, cho dù tôi có muốn thoái thác mọi tội lỗi cũng không thể xoá đi ấn tượng xấu này với anh.
Cảm thấy ăn sáng mà vô duyên lại có ánh mắt soi mói, chăm chú nhìn như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu. Tôi muốn xua đi cái yên lặng này, mở miệng nói "Lâm quản gia, ông cũng ngồi xuống ăn cùng tôi đi!"
"Cảm ơn cậu Lộc, tôi đã ăn rồi!" Lâm quản gia dùng ngữ khí không mặn không nhạt trả lời tôi.
Cả căn phòng lại chìm trong yên tĩnh.
"Cái đó... Ngô Thế Huân đi bao lâu thì về?" Đây cũng là điều tôi đang muốn biết.
"Nhanh thì một tuần, chậm thì nửa tháng." Lâm quản gia nhanh chóng trả lời, không rườm rà, rất đúng trọng tâm.
Vì thế, không khí tĩnh lặng cứ mãi duy trì.
Tôi không hỏi nữa, vùi đầu vào bát cháo đã vơi đi phân nửa, trong lòng có chút gì đó tịch mịch. Hắn sẽ chỉ rời đi có nửa tháng, không, với người làm việc nghiêm túc, nhanh gọn như Ngô Thế Huân, thời gian một tuần có lẽ còn không đến. Vì vậy, tôi cảm thấy rất nhanh thôi, có thể vài ngày nữa hắn sẽ quay trở về nước.
Một lần nữa, tôi cố gắng mở miệng hỏi Lâm quản gia, đây cũng là một câu hỏi khiến tôi vừa thắc mắc "Người vừa rồi là ai vậy?" Có lẽ tôi nên tỏ ra không quen biết Kim Chung Nhân, nếu anh là cấp dưới của Ngô Thế Huân, tôi cảm thấy hắn sẽ lại không tha cho những ai có quan hệ với người mà hắn đang chiếm hữu. Và rồi Ngô Thế Huân chắc chắn sẽ làm khó Kim Chung Nhân.
"Đó là bác sĩ Kim, cũng là bạn của Ngô thiếu Chủ tịch!" Lâm quản gia trả lời.
"Anh ta... anh ta có quan hệ thân thiết với Ngô Thế Huân lắm hay sao?" Tôi tò mò hỏi.
"Bác sĩ Kim là người bên thông gia của Ngô gia."
Nghe Lâm quản gia nói vậy, tôi lâm vào trầm mặc. Là người bên thông gia? "Vậy hẳn tiểu thư của Kim gia chính là Tân phu nhân của Ngô gia cũng nên?!"
Tôi giả cười như không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng lại tràn ngập tư vị không thoả mái, hỏi câu đó xong, tôi chợt nhớ ra, bên Kim gia chỉ có anh em Kim Tuấn Miên và Kim Chung Nhân là con trai, ngoài ra thì không có một mụn con gái nào. Lâm quản gia nhanh chóng đáp "Đại thiếu gia Kim gia và Đại thiếu gia Ngô Diệc Phàm đã thực hiện hôn lễ ở nước ngoài khoảng một thời gian. Cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức cho thấy hai người họ trở về nước."
Tôi khẽ 'À!' lên một tiếng, ra là hai nam nhân, Kim Tuấn Miên, cũng chính là anh trai của Kim Chung Nhân đã từng chữa trị cho tôi, anh ta hoá ra lại là 'vợ' của anh trai Ngô Thế Huân tên Ngô Diệc Phàm. Nhắc đến cái tên này, tôi có chút ngờ ngợ không rõ, cảm giác như bản thân đã từng gặp qua, từng nghe qua một lần vậy.
Đột nhiên tôi nhớ đến người đàn ông đã nói chuyện với tôi trong nhà sách nhiều ngày trước, hắn hình như cũng tên là Ngô Diệc Phàm thì phải!? Tôi không biết có nên nói việc này cho Lâm quản gia hay không nhưng đột nhiên lại nghĩ, vấn đề này dường như cũng không phải chuyện của tôi, Ngô Diệc Phàm về nước trong im lặng, như vậy cũng đủ biết việc lần này hắn trở về là một bí mật. Nếu hắn không muốn nói ra, vậy thì Lộc Hàm tôi cũng không nên can dự vào làm chi.
Ra khỏi cổng Ngô gia, tôi xoay người nhìn lại căn biệt thự này một lần nữa. Có lẽ cũng phải một tuần sau tôi mới có thể bắt đầu quay trở lại đây tiếp tục làm mấy trò tục tĩu đó.
Quay người trở lại con đường, nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng dâng lên một cỗ tư vị khó hiểu. Khoé miệng không khỏi kéo lên một cách ảm đạm, không cười, không nói, ánh mắt tôi né tránh ánh mắt của anh, từ đáy lòng không hiểu sao luôn có cảm giác mang chút áp bức. Ra là anh vẫn luôn đợi tôi ở đây.
"Kim Chung Nhân..." Tôi lên tiếng trước.
Kim Chung Nhân không đáp, chỉ khẽ ừ nhẹ một tiếng. Tôi có chút ngại không biết nên nói gì cho phải thì anh đã mở cửa xe rồi nói "Lên xe đi! Anh đưa em đến bệnh viện."
Tôi không từ chối, cũng không đồng ý vội, hay nói đúng hơn là tôi lưỡng lự không biết phải làm gì đầu tiên. Kim Chung Nhân lúc này đã mở cửa xe, tay tạo thành một hành động mời vào rất tự nhiên, tôi lúc này cũng không tiện từ chối, nhanh chóng bước lên xe.
Cả hai ngồi trong xe không nói không rằng, con đường đến bệnh viện tưởng chừng ngắn nhưng chợt thấy dài biết bao. Cho đến khi anh đưa tôi đến trước đường vào bệnh viên trung tâm thành phố S vẫn không nói lời nào, nhưng cũng không có khởi động xe rời đi.
Tôi bước ra khỏi xe, trên khuôn mặt hiện lên vài phần bứt rứt khó tả, miệng khẽ nói "Em cảm ơn."
"Xin lỗi!" Kim Chung Nhân thấp giọng nói.
Tôi khó hiểu nhìn anh. Chỉ thấy anh đáp "Xin lỗi vì đã nói với em như vậy!"
"Kim Chung Nhân..." Tôi hơi nghẹn lời không biết nói gì.
"Cho anh thời gian suy nghĩ được không?" Kim Chung Nhân quay đầu nhìn tôi nói tiếp "Anh không muốn mất đi người bạn như em."
Khuôn mặt tôi biến đỏ, hai gò má hồng hồng lên trông thấy, có chút cảm động không dám nhìn anh.
Tôi cũng vậy, tôi cũng như anh, bản thân cả hai người đều không muốn mất nhau.
Lặng nhìn theo chiếc xe màu trắng đang khuất dần trên con đường tâdp nập, khoé miệng tôi không khỏi kéo lên thành một nụ cười.
Hoàn Chương 22.
Đây là lời cuối cùng mà ta muốn gửi đến các reader đang đọc bộ fic này của ta: Các bạn có thể đọc, có thể nêu ý kiến riêng về mỗi chương fic nhưng đừng giục ta phải nhanh chóng ra chương mới.
Ở một số chương ta đã nói rồi, thời gian của ta không cho phép, bên cạnh đó còn có rất nhiều bộ đang on-going, vì thế lịch tuần ra một chương vẫn không có gì thay đổi.
Mong các Mỹ nhân hiểu cho!
Thân ái ~~~!
Bên lề một chút: Ta ship Phàm Miên aka KrisHo ❤️ ai ship giống ta hong?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com