Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Tác giả: Hà Cửu Nhi (Haki)

Hai tuần không gặp thật nhớ mọi người quá! Đừng nói mọi người không nhớ ta nha, ta sẽ đau đến chết mất hự! hự!

Xem xong chương này thì next sang để xem chương 25.
Hôm nay ta post 2 chương bù cho mọi người.

Tại sao lại là cậu ta?

Tại sao cậu ta lại là người cháu của bà lão?

....

Hàng vạn câu hỏi vì sao cứ hiện lên trong đầu tôi! Đang yên lành bỗng dưng có người đến và nhận 'họ hàng' phần nào khiến tôi cảm thấy bối rối.

Nhìn khuôn mặt điển trai mang nét kiêu ngạo đó trước mặt, khuôn miệng còn cong lên một nụ cười có bao nhiêu giảo hoạt, vốn đã không có thiện cảm với một người cháu bỏ người bà lớn tuổi của mình như cậu ta, nay lại được nhìn thấy cái nét ung dung, toan tính, ngạo nghễ đó, nó khiến tôi mất dần chút thiện cảm cuối cùng trong lòng. Nhưng đứng trước mặt một thằng nhóc thanh niên còn chưa đến 19 này, tôi lại thực sự không biết nên nói sao cho phải. Chỉ trích cậu ta? Cáo buộc cậu ta? Hăm doạ cậu ta? Hay..... Đưa cậu ta đến trước mặt bà lão ấy?

Không đợi tôi lên tiếng, Biện Bạch Hiền đã nói "Lần này tôi trở về là muốn chăm sóc, tận hiếu với bà của mình. Anh dù sao cũng là người ngoài, một người ngoài đâu thể thay thế một người cháu ruột như tôi?! Bây giờ anh có thể đi, một mình tôi sẽ chăm sóc bà, nếu anh cảm thấy từng ấy năm qua phải cần một khoản chi phí hay bồi thường gì đó thì anh yên tâm, tôi sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu...."

Biện Bạch Hiền nói một hơi dài, tất cả những gì cậu ta nói đến đều có hàm ý đuổi tôi đi khỏi nơi này và ra lệnh cho tôi tránh xa người bà của cậu ta. Và dĩ nhiên, cậu ta lại dùng tiền để hòng mua chuộc tôi, mua chuộc tình cảm bà cháu gắn bó gần ba năm của tôi cùng bà lão ấy. Lại là tiền! Tại sao lúc nào cũng là nó kia chứ? Tại sao lúc nào tôi cũng bị những đồng tiền đó dắt mũi để rồi bước lên cái con đường không lối thoát trở về kia chứ?

Biện Bạch Hiền khoanh tay ngạo nghễ đứng trước mặt, thấy tôi nửa ngày cũng không lên tuếng thì dường như mất kiên nhân, cậu ta bắt đầu khó chịu nói tiếp, tuy nhiên vẫn giữ bộ mặt tươi cười một cách đê tiện ấy.

"Sao? Chê tiền ít quá à? Nếu anh thích tôi sẽ không ngại tăng thêm tiền....."

"Cậu về chỉ để nói những lời này với tôi thôi hay sao?"

Sau một hồi im lặng thì tôi cũng bắt đầu lên tiếng, cắt ngang lời nói trơ trẽn ấy của Biện Bạch Hiền.

"Cậu quay về cũng chỉ vì muốn tôi rời khỏi cuộc sống của bà cậu thôi sao?"

Tôi thở một hơi, làm bộ giễu cợt thêm lời.

"Những năm qua cậu ở đâu? Cậu có biết cuộc sống của bà lão khi ấy rất chật vật, rất nghèo khổ, khu tập thể mà bà ấy và tôi ở vừa mất vệ sinh vừa không có trị an, mọi người ở đó đều rất cơ cực, vì thế mà mới nhiều người sinh bệnh đến chết, có người đang sống cũng vì hoàn cảnh mà chán nản muốn tự tử cho rồi, bởi vậy dù người chủ muốn thu tiền thuê nhà cũng không dám thuê cho dù bản thân cũng đang cùng cảnh ngộ." Tôi dừng lại nhìn ánh mắt hơi sắc lại của Biện Bạch Hiền bắt đầu nói tiếp "Còn cậu thì sao? Những năm qua cậu sống như thế nào? Tôi không biết cậu làm cái nghề gì mà có thể có được như ngày hôm nay nhưng đừng cho rằng mang đống tiền ra thì sẽ mua được sự tôn trọng của người khác!"

Biện Bạch Hiền im lặng không lên tiếng, nhưng nụ cười trên miệng cậu ta đã nhạt dần và rồi tắt hẳn, hai tay vẫn khoanh trước ngực, bộ dáng như đang xem trò vui, nhưng cổ tay đã nổi đầy gân xanh, chắc chắn rằng cậu ta đã cố gắng nhịn mà chưa lớn tiếng nạt kẻ trước mặt là tôi đây.

"Vậy ý của anh là sẽ không rời đi có đúng không?" Biện Bạch Hiền mất kiên nhẫn gằn từng chữ trong câu hỏi của mình, cậu ta như đang muốn dùng cái chất giọng đó hăm doạ tôi.

Tôi gật đầu "Vốn dĩ tôi sẽ không bỏ đi mặc cho cậu nói gì đi nữa. Nhưng nếu người nói ra lời này là bà lão ấy, tôi sẽ không do dự làm theo ý bà....." Nói đến đây, khuôn mặt tôi có chút thanh thản, khẽ thở ra nói tiếp ".... Dù sao thì tôi và bà ấy cũng đã sống với nhau rất lâu rồi, tôi không nghĩ bản thân có thể dễ dàng rũ bỏ tất cả để ra đi một cách vô vị như vậy."

Biện Bạch Hiền liền nhanh chóng đáp "Nói đi nói lại thì cũng là từ chối tôi có đúng không? Anh nghĩ anh là ai? Anh đâu xứng để thay thế người cháu ruột là tôi đây!? Chẳng lẽ anh đang muốn kể một câu chuyện hài hước và cảm động cho Biện Bạch Hiền tôi nghe hay sao?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt của Biện Bạch Hiền, lúc này cảm giác giống như bản thân đang đứng trước mặt một cậu học sinh ngỗ ngược, bản chất của một giáo viên nhanh chóng xuất hiện, lời nói của tôi không biết từ đâu tuôn ra như suối, mà nhiều nhất là những lời nói động đên tâm của người khác.

"Biện Bạch Hiền, cậu tuổi trẻ bốc đồng sinh ích kỷ tôi cũng không muốn chấp nhặt hay cấm đoán cậu. Cậu dù sao cũng không phải học sinh của tôi, cũng chẳng phải em trai hay người thân của tôi, nhưng hôm nay tôi cũng muốn nhắc nhở cậu và dành cho cậu một lời khuyên: bỏ bản tính ích kỷ đó đi và mở rộng lòng mình hơn, tôi nghĩ như vậy sẽ phần nào khiến cậu thấy thanh thản. Cậu ích kỷ ra đi để tìm cái gọi là cuộc sống đầy đủ và bỏ lại người bà lớn tuổi mang bệnh của mình như vậy, chỉ đối với bà cậu có lẽ đã khó có thể chấp nhận rồi chứ đừng nói đến người dưng nước lã như tôi có thể thông cảm mà giúp cậu toại nguyện. Bởi vậy tôi sẽ không đồng ý cái yêu cầu chẳng ra sao đó của cậu. Vậy nên cũng đừng hy vọng gì nhiều, muốn được ở lại bên cạnh bà của mình thì bản thân hãy thay đổi sao cho xứng đáng. Còn bây giờ thì Biện Bạch Hiền, cậu ngay cả đứng trước mặt tôi đều không xứng."

Nói rồi tôi lướt qua người cậu ta định mở cửa bước vào phòng thì lại nghe Biện Bạch Hiền nói, trong lời nói còn kèm theo một tiếng cười mỉa mai cùng kiêu ngạo. "Lộc Hàm, tôi không nghĩ anh lại ngu ngốc như thế? Anh nghĩ tôi giống mấy thằng học sinh nghe lời kia của anh ư?...."

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, Biện Bạch Hiền nói tiếp "Đúng là tôi bốc đồng, đúng là tôi rất ích kỷ nữa. Nhưng rồi sao? Tôi chỉ đang cướp lại những thứ thuộc về mình mà thôi. Anh nghĩ một kẻ không quyền thế, không địa vị, không có tiền như anh thì sẽ làm gì được tôi? Cho dù anh có là người hiểu biết, có tài năng biết đi nữa, không tiền không quyền thì cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu."

Mắt tôi giật giật một cách kỳ lạ, nhìn khuôn mặt có bao nhiêu kiêu ngạo của cậu ta "Bởi vậy, Lộc Hàm, anh sẽ không đấu lại nổi tôi đâu!"

Nói rồi, Biện Bạch Hiền liếc mắt nhìn tôi khoảng vài giây rồi quay đầu đi về.

Tôi đưa mắt nhìn theo dáng người mảnh khảnh của cậu ta bước trên hành lang, trong lòng lại dâng lên một sự thương hại khó hiểu. Con người này có lẽ đã phải sống một cuộc sống rất cùng cực nên mới nghiễm nhiên sinh ra loại tính cách này. Hoặc vốn dĩ từ khi sinh ra đến giờ, tính cách ấy đã theo cậu ta rồi.

Tôi lắc đầu bước vào phòng nhìn bà lão đang ngủ an lành trên giường mà tâm lặng xuống. Không biết vì sao tôi cảm thấy sợ! Một nỗi sợ chính là bị người thân bỏ rơi.

Tôi đã quen sống ở thành phố S này được ba năm qua không thể không có một người bà yêu thương quan tâm cháu mình như bà lão này. Từ lâu tôi đã coi bà như bà ruột của mình, tôi cũng muốn bà có thể coi tôi như một người cháu ruột. Nhưng suốt thời gian qua, bà chỉ luôn gọi tôi là 'Tiểu Hiền, Tiểu Hiền', một cái tên khiến tôi phải lo nghĩ suốt một thời gian, có nên nói cho bà biết tôi vốn không phải cháu ruột của bà mà chỉ là một kẻ xa lạ vô tình mạo nhận làm cháu trai của bà hay không? Vì tôi biết bà cũng đã lớn tuổi, thân thể không được tốt mà còn có xu hướng yếu dần đi, tôi dù ngốc cũng không ngốc đến mức đi nói với bà những lời này.

Chuông điện thoại độ nhiên rung chuông, tôi rút nó từ trong túi quần ra và thực sự có chút chán ghét khi nhìn thấy cái tên người gọi đang hiện trên màn hình: Ngô Thế Huân.

Miễn cưỡng chấp nhận cuộc điện thoại, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ngô Thế Huân.

"Một ngày không gặp tôi, cảm giác thế nào?" Giọng nói của hắn vẫn mang thêm một nét giễu cợt như ngày nào.

Tôi hừ nhẹ một tiếng rồi đáp "Rất tốt!"

"Vậy à?" Tiếng cười khẽ khàng của Ngô Thế Huân nhanh chóng cất lên bên kia đầu dây "Tôi còn tưởng cậu sẽ rất nhớ tôi đấy, Lộc Hàm!"

Tôi khẽ mỉa mai hắn, nhớ hắn chắc chắn chỉ có những kẻ thích bị hắn nằm trên thân ra ra vào vào mà thôi. Việc hắn đánh đồng tôi với những người đó khiến tôi có chút khó chịu. Vì vậy tôi đáp "Tôi không giống mấy 'sủng vật' của anh. Lần sau nói làm ơn xác định đối tượng nói chuyện một chút."

"Cậu lạnh lùng quá Lộc Hàm à!"

Bên kia đầu dây im lặng một chút liền vang lên giọng nói mang vài phần chán nản của Ngô Thế Huân, nó lại khiến tôi nghĩ đến khuôn mặt bỉ ổi của hắn lúc đùa cợt tôi.

Tôi mất kiên nhân nói "Có chuyện gì không? Bây giờ muộn rồi, tôi còn phải nghỉ ngơi...."

Bên kia đầu dây lại im lặng trong chốc lát, tôi tự thắc mắc: Ngô Thế Huân từ khi nào lại tỏ ra như vậy? Hắn dường như chỉ đang làm lo nghĩ cái gì đó.

Ngay lúc mất kiên nhẫn đó, tôi hơi khó chịu chuẩn bị tắt máy thì giọng nói của Ngô Thế Huân bên kia lại cất lên "Lộc Hàm!"

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Tôi chỉ muốn nghe thấy giọng nói của cậu thôi! Chẳng lẽ như vậy lại không thể?" Ngô Thế Huân khẽ nói, giọng nói của hắn nghiêm túc đến nỗi nếu như tôi không biết tính cách thật sự của hắn thì tôi đã tin lời hắn nói là thật rồi. Ngô Thế Huân hắn từ khi nào lại đê tiện đến như thế? 【 đây là mắng yêu đó các mỹ nhân 😍

Tôi hừ nhẹ một tiếng, hai gò má không hiểu sao cảm thấy vô cùng nóng, đưa tay lên xoa má rồi hắng giọng đáp "Còn tôi thì chán ghét giọng nói của anh cực điểm!"

"Có thật là chán ghét không? Sao tôi nghe thấy giọng cậu có chút làm nũng nhỉ?" Bên kia truyền đến tiếng cười của Ngô Thế Huân, nghe thật giống như hắn đang vô cùng sảng khoái vậy.

"Đồ đê tiện!" Hai má tôi bỗng nóng hơn vừa rồi, không hiểu sao nghe thấy lời này của hắn tôi lại có cảm giác hồi hộp trong người, sau đó không chịu được liền lên tiếng mắng hắn. Nhưng khoan, sao nghe giống như tôi đang mắng yêu hắn vậy? Cả khuôn mặt đang nóng như nham thạch núi lửa này nữa, sẽ không phải là đỏ mặt như mấy cô thiếu nữ đó chứ?

"Tôi không đê tiện thì làm sao vật được kẻ bướng bỉnh như cậu ra." Ngô Thế Huân ha ha cười, tôi có cảm giác hôm nay có kẻ quên chưa uống thuốc thì phải!?

Tôi hừ một tiếng nhưng vẫn lặng nghe hắn lảm nhảm. Tên này hết thuốc chữa rồi cũng nên. Ngô Thế Huân dường như biết giới hạn của tôi nên nói "Một tuần nữa tôi sẽ trở về. Tôi cũng không muốn cậu đợi lâu."

Đợi? Tôi còn mong Ngô Thế Huân hắn đừng trở về Trung Quốc nữa thì đúng hơn.

Nhưng tôi cũng không có nói ra suy nghĩ này, nghĩ nghĩ một lúc liền đáp "Đừng bận tâm, cứ làm việc của anh đi."

Ngô Thế Huân hắng giọng đáp "Thực ra tôi không an tâm về cậu cho lắm, bây giờ làm gì cũng nên cẩn thận vẫn hơn."

Tôi bật cười "Ngô Thế Huân, anh nói giống như sắp có nguy hiểm sắp đến với tôi vậy...."

"Cũng có thể như vậy!" Giọng Ngô Thế Huân trầm xuống, nó khiến tôi có chút lo lắng, tôi nói "Anh nói vậy khiến tôi sợ đấy biết không?"

"Ngô Thế Huân tôi sẽ bảo vệ cậu, thế nên đừng lo lắng gì cả."

Tôi khẽ ừ nhẹ một tiếng sau đó cảm thấy bản thân thoải mái hơn tất nhiều. Vì thế không thể hiểu sao tôi hơi ngập ngừng lên tiếng "Thôi đi, tôi tắt máy đây!"

Không đợi Ngô Thế Huân nói tôi đã dập máy mà ôm hai má nóng bừng dựa vào cửa thở hổn hển. Cảm giác hôm nay thực khác lạ, nó khiến tôi phải lúng túng trước mặt Ngô Thế Huân.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra trong phòng bệnh của bà lão, ngay khi đó liền chạy vào thì thấy bà đang trở mình ngồi dậy vươn tay lấy cốc nước bên bàn. Nhìn thấy tôi đứng trước cửa, bà quay đầu lại nhìn tôi khẽ mỉm cười.

"Tiểu.... Lộc, lấy giúp ta cốc nước được không?"

Tôi vui vẻ bước đến nên giường nhưng sau đó lại khựng lại vì kinh ngạc.

Bà gọi tôi là Tiểu Lộc, không phải Tiểu Hiền!

Bà lão đã biết hết tất cả sao?

Hoàn chương 24.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com