Chương 30
Tác giả: Hà Cửu Nhi (Haki)
Có một điểm tôi cảm thấy hơi lạ.
Đó là tại sao hôm nay Ngô Thế Huân không gọi cho tôi như thường lệ.
Ngày thường, cứ vào khoảng thời gian này hắn sẽ gọi cho tôi và nói những câu thừa thãi. Nhận ra việc đó không xảy ra có một ngày thôi nhưng cũng đủ cho tôi cảm thấy khó chịu rồi. Lý do tại sao thì tạm thời tôi chưa tìm ra. Hoặc hắn đang ngồi trên máy bay trở về cũng nên!? Nghĩ đến việc đó tôi liền run người lên, nhanh đánh bật nó ra khỏi suy nghĩ.
Ngày hôm sau tôi quay lại trường học sớm, mặc dù đã xin thầy Hiệu trưởng cho nghỉ khoảng hai tháng nhưng cả tay chân tôi bồn chồn cả rồi. Có vẻ như sự nghiệp nhà giáo với tôi lúc nào cũng chiếm một phần vô cùng quan trọng, cảm giác đứng trên bảng, tiếng gõ lạch cạch của phấn và say sưa giảng bài cho học trò của mình lúc này lại ùa về như cơn lốc.
"Lộc lão sư, chào anh!"
"Lộc lão sư, bà anh sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?"
"Cậu nghỉ phép như vậy có biết chúng tôi rất nhớ không hả?"
Các thầy cô trong phòng giáo vụ đều đã chào đón tôi trở lại như vậy đấy. Cảm giác trở lại, bước qua cánh cổng trường, gặp lại học sinh và đồng nghiệp của mình khiến tôi vui không nói nên lời.
Cô Lục là giáo viên dạy Ngữ Văn, vốn từ phong phú, thích làm văn, viết thơ, ngay lúc đó liền hướng tôi đọc mấy câu thơ tỏ lòng mình khiến cả phòng giáo vụ vui lên như bừng toả ánh nắng.
Không lâu sau đó tiéng kẻng vào lớp cũng vang lên, mọi người liền lục đục mang những đồ dùng cần thiết lên lớp. Tôi cũng mang sách theo để chuẩn bị lên giờ của mình, nhìn tên lớp tôi liền nhớ đến Phác Xán Liệt. Đây chẳng phải là tiết học trên lớp Phác Xán Liệt sao?
Đám học sinh cơ bản đã lâu không gặp tôi, giờ thấy tôi trở về thì mắt chứ O miệng chữ A, sau đó cũng không có hò hét mà là thở phào nhẹ nhõm. Sau khi tôi lên tiếng hỏi khoảng thời gian vắng tôi bọn chúng có học tốt không, đám học trò nhao nhao lên, không phải là kể về thành tích hay vấn đề học tập mà là phàn nàn về thầy giạy thay quá mức nghiêm khắc, một chút cũng không thoải mái như tôi. Nghe vậy tôi phải cười khổ, nếu chuyện này đến tai thầy giáo đó không phải tôi vô tình biến thành 'thủ phạm' làm xấu mặt thầy ấy trong mắt học sinh hay sao. Vì vậy tôi dặn chúng về chuyện này kẻo xảy ra bất trắc sau đó mới bắt đầu vào bài.
"Phác Xán Liệt nghỉ sao?" Tôi cảm thấy lạ mới phát hiện hoá ra kẻ chuyên ồn ào bát nháo kia hôm nay không lên lớp.
"Phác Xán Liệt cứ đến tiết này sẽ nghỉ ngay." Một nữ sinh ngồi ở đầu dãy lên tiếng.
"Cậu ta toàn cãi nhau với lão sư dạy thay vì những lý do rất buồn cười." Một nam sinh khac ngay sau đó tiếp lời.
"Lão sư dạy thay nói nếu Phác Xán Liệt còn ở lại trong lớp vào giờ của lão sư ấy thì sẽ không dạy cho lớp nữa." Một nữ sinh nữa khoanh hai tay trước ngực nói, bộ dạng như có ý tố cáo thầy giáo làm khó học sinh hơn là việc nói Phác Xán Liệt làm như vậy là sai.
Tôi dở khóc dở cười, không nghĩ mấy ngày mình nghỉ lại phát sinh nhiều việc như vậy. Phác Xán Liệt cho dù có bộ dạng to xác, có cao lớn, đẹp mã thì bản tính vẫn mang sự đơn thuần của một cậu học sinh mười bảy tuổi. Dĩ nhiên ở lứa tuổi đó đừng nghĩ đến việc hiểu chuyện, sự trưởng thành còn cần phải có thời gian để học hỏi, đằng này Phác Xán Liệt lại sống trong gia đình danh giá, được chiều đến quen thì việc cậu ta 'lớn' hơn một chút cũng không phải chuyện dễ dàng. Cái bộ dáng lịch thiẹp, ngoan ngoãn, nghe lời thầy cô và hoà đồng với bạn bè hàng ngày, cậu ta cũng chỉ làm một bộ cho có mà thôi, Lộc Hàm tôi sao không thể nhìn ra vấn đề đó.
Sau tiết học, tôi trở lại phòng giáo vụ tìm Lương lão sư Lương Vụ, cũng là người đã dạy thay cho tôi trong suốt thời gian nghỉ. Tưởng rằng trường sẽ phân một người dày dặn kinh nghiệm đến thay tôi, ai dè lại là một cậu nhóc mới ra trường. Tôi dần dần hiểu câu chuyện như thế nào, tính cách hai người này có lẽ cũng gần gần giống nhau.
"Anh Lộc, anh nói tên nhóc ương ngạnh đó sao? Em mà không đuổi nó ra khỏi lớp thì sẽ không có tâm tư giảng dạy đâu!" Lương Vụ ngồi trên ghế nhấp một ngụm trà, rất tự nhiên mà khoanh hai tay trên ngực, chân vắt lên chân kia, một bộ nhàn nhã không tả nổi.
Tôi cười đáp "Cậu là người mới vào trường hiển nhiên không biết thế lực nhà cậu ta rất mạnh, hơn nữa cha cậu ta còn đầu tư vào trường chúng ta không phải là ít. Cậu làm như vậy là không tốt chút nào."
Lương Vụ nhăn mặt hừ lạnh một tiếng "Biết sao được! Lỡ đuổi nó ra khỏi lớp rồi, mà cũng gần một tháng nay có thấy chuyện gì xảy ra kia chứ? Rõ ràng là thiếu gia nhà giàu đó nhưng cũng nên tiết chế một chút, tính cách như vậy nào ai chịu nổi!? Trong mắt người khác cậu ta có thể là một học trò ngoan, nhưng trong mắt em thì Phác Xán Liệt không khác nào một tên nhóc chuyên phá bĩnh người khác đâu."
Tôi thầm gật đầu, thực ra cũng đúng chứ nhỉ.
Thấy tôi không trả lời mà chỉ im lặng, Lương Vụ tiếp lời "Thực ra em cũng không muốn trách ai đâu, nhưng con người ta ai cũng có cái tôi riêng, em cũng vậy, em không thể nhịn được cảm giác đang giảng bài trong lớp lại có một cậu lúc nằm, lúc gác chân lên bàn nghịch máy, chơi game. Vả lại, Lương Vụ em ghét nhất là cái đám công tử nhà giàu khoe mẽ, sống dựa giẫm vào cha mẹ, đâu như những học sinh khác, nhà tuy không khá giả gì nhưng có ý chí, có nghị lực, đó mới cần học hỏi."
Nhìn sắc mặt Lương Vụ, tôi đoán là cậu ấy có hoàn cảnh như vậy, lòng không khỏi dâng lên bao nhiêu đồng cảm. Vỗ vai cậu ta, tôi đem áo khoác và sách vở cầm lên, đưa tay đặt lên vai Lương Vụ cười nói "Chuyện này vậy cứ để anh lo."
Cậu cười rạng rỡ "Nếu được thì tốt quá!"
Không khó để tôi tìm Phác Xán Liệt, cậu ta hay đến sân sau ngồi vào giờ nghỉ, bởi cái thân hình đó nên tôi không khó để tìm thấy.
Phác Xán Liệt lúc vừa nhìn thấy tôi, hai mắt liền sáng lên, hô to tên tôi rồi chạy thật nhanh đến, "Lộc lão sư, anh cuối cùng cũng trở lại rồi!" Đứng ở trước mặt tôi, cậu ta nói, miệng không ngậm lại được, cười như kẻ ngốc.
Tôi cười khổ đáp lại "Tôi thì trở về trường rồi, cậu cũng nên quay về lớp đi thôi!"
"Dĩ nhiên rồi!" Phác Xán Liệt vui vẻ đáp ứng, trên mặt rạng ngời chói loá, trên đường về cũng không khoá miệng lại. Tôi có cảm giác tên này mắc phải chứng bệnh gì đó về thần kinh, và hiện tại thì..... có vẻ nặng.
"Mấy ngày tôi nghỉ cậu quản lớp thế nào?" Tôi buột miệng hỏi.
Phác Xán Liệt ngẫm một lúc rồi đáp "Vẫn tốt như thường!" Sau đó cũng không nói gì thêm nữa.
"Nhưng còn chuyện của Lương lão sư, cậu có biết đó là vi phạm nội quy của trường không?" Tôi hơi nâng cao giọng lên, làm như đang có phần khó chịu.
"Cái đó.... Tại Lương lão sư...."
"Không tôn trọng lão sư của mình, đó cũng là một tội lớn. Cho dù có gì xảy ra đi chăng nữa thì việc cậu làm hoàn toàn không chấp nhận nổi!" Tôi thấy cậu ta ấp úng nên không kiên nhẫn đợi, rốt cuộc nói ra hết trọng điểm mà tôi muốn gặp cậu ta. Dù không phải chủ nhiệm lớp nhưng tôi không thể không bận tâm.
Phác Xán Liệt thấy tôi quyết liệt như vậy nên cũng không phản bác gì nữa, hay nói đúng hơn là cậu ta cứng họng rồi.
Nhìn khuôn mặt non nớt này đang hơi chu cánh môi ra biểu thị sự không phục thì tôi cũng biết cậu ta có bao nhiêu nhẫn nhịn. Nhưng hiển nhiên việc cậu ta làm là sai, và vì sao làm vậy thì tôi không biết, nhưng tôi cũng lười hỏi, bản thân đang tự nhắc mình bớt lo chuyện bao đồng đi, dù sao thì đã có rất nhiều chuyện xảy ra, tôi cảm thấy mình cũng nên tiết chế thì hơn. Chỉ là tôi luôn có cảm giác Phác Xán Liệt không coi tôi là thầy dạy của cậu ta, hay đúng hơn là cậu ta đối xử với tôi một cách kỳ lạ, giống như rất quan tâm mà cũng rất thích bảo hộ.
Nhớ cái ngày tôi mới ra trường và đến đây làm việc, sau khi được phân vào dạy lớp của Phác Xán Liệt, tôi đã được nghe nhiều lời không hay về cậu ta. Nhưng khi dạy xong tiết đầu tiên, tôi lại thích con người này, tiếp thu rất tốt, rất nghe lời và còn là một người hoạt bát, hoà đồng với bạn bè. Nhưng rồi tôi nghĩ, lên cao trung dĩ nhiên là ai cũng cảm nhận được mức độ trưởng thành của mình, học cách ứng xử và thay đổi sao cho đúng cũng là điều thiết yếu. Đỡ hơn là mấy cậu, mấy cô mắc bệnh trung nhị, những người đó mới khiến người ta ghét.
Rất nhanh sau đó tôi đã đưa Phác Xán Liệt trở lại lớp học, cậu ta có vẻ vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi còn nghĩ Phác Xán Liệt có bị mắc tâm thần phân liệt hay không (*Ý là lúc ngoan ngoãn, lúc thì ương bướng đó ạ).
Hôm nay đến trường cũng chỉ có giờ dạy của hai lớp, tôi được về nhà sớm hơn. Bước ra khỏi cổng, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy Kim Chung Nhân đang đứng ở đầu xe, thấy tôi thì khẽ nghiêng đầu nhìn. Chiếc xe màu trắng đó rất hợp với anh, với khuôn mặt đẹp và phong cách nhã nhặn lịch thiệp, không ít người đi qua phải ngoái đầu lại nhìn. Bốn mắt giao nhau, anh khẽ cười, tôi cũng cười đáp lại, nhưng là nụ cười có chút không tự nhiên. Phải, đêm đó, tôi vẫn còn nhớ như in, nhìn thấy anh lúc này, khoảnh khắc đó lại hiện hữu về vô cùng rõ ràng.
"Lộc Hàm!" Kim Chung Nhân lên tiếng gọi.
"Kim Chung Nhân, anh đến đây có chuyện gì vậy?" Tôi đáp lại ngay sau đó rồi bước đến.
Kim Chung Nhân tỏ ra có chút khó xử nói "Đêm hôm đó đường đột quá, anh không nghĩ cậu ấy lại đến gây rối cho em. Và anh cũng không nghĩ là bà Lăng lại là bà ruột của Bạch Hiền!"
"Anh quen cậu ta à?" Tôi buồn cười hỏi câu hỏi đó cho dù đã biết đáp án và biết nguyên nhân của nó. 'Cầu nối' giữa hai người không phải là Ngô Thế Huân hay sao?!
"Ừm." Kim Chung Nhân gật gật đầu, "Quen được khá lâu rồi, chỉ là Bạch Hiền rất ít khi ra khỏi nhà, cậu ấy ngoài mặt là một trạch nam nhưng...." Ngập ngừng một chút, Kim Chung Nhân thở dài tiếp lời "Hazzzz. Thực ra thói quen hàng ngày của cậu ấy anh cũng không biết nói sao nữa, nó thay đổi rất nhiều rồi!"
"Thay đổi?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Từ khi em xuất hiện trong cuộc đời cậu ấy." Kim Chung Nhân khẽ cười "Và Ngô Thế Huân cũng đã quên cậu ấy từ khi đó."
Lòng tôi đánh 'bộp' một tiếng. Lý do cậu ta ghét tôi cũng không đơn giản chỉ có việc tôi 'cướp bà' của cậu ta sao?
Chúng tôi tạm biệt nhau ngay sau đó. Dường như Kim Chung Nhân cũng chỉ đến đây để nói với tôi mấy lời như vậy. Nhưng với người từng theo học môn tâm lý học như tôi, không thể không đoán ra anh đang nghĩ cái gì, nhưng sự thật là tôi cũng không chắc chắn với phán đoán của mình cho lắm.
Kim Chung Nhân đang cảm kích tôi vì đã lôi kéo 'tình địch' giúp anh có đúng không?
Tôi tự hỏi.
Điện thoại tôi lúc đó bỗng reo chuông hai lần, là tin nhắn của Trịnh Thư. Cậu ta rất ít khi nhắn tin cho tôi, mà mỗi lần nhắn đều mang đến một bất ngờ riêng. Nếu tôi đoán không nhầm thì lần này cũng vậy.
Và tôi đã đoán đúng.
Tin nhắn vỏn vẹn bốn chữ nhưng cũng đủ làm tôi phải cau mày mà hồi hộp: 'Lão đại sắp về.'
Không phải 'đã về' mà là 'sắp về' thôi sao?
Hoàn Chương 30.
Huhu. Mới 300 follow T_T ít quá
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com