Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Tác giả: Hà Cửu Nhi (Haki)
Ta thay tên đổi họ rồi, những bài post sau đó sẽ đổi lại sau (thông tin không liên quan)
Bạn HHs nào đọc xong chương này xin miễn gạch đá.
Ta vốn thích Nhất thụ đa công, với lại cũng thấy có chút thương tâm cho nhân vật nam phụ lắm.

Ngày hôm sau như thường lệ tôi đến trường dạy học, mọi thứ cũng không có gì đặc biệt xảy ra khiến tôi yên tâm. Chỉ có điều vẫn chưa thấy Phác Xán Liệt đi học, lớp 3 - 3 yên ắng hẳn, Biện Bạch Hiền cũng không tỏ ra kiêu hãnh như mọi khi, có lẽ vì thấy tôi không kinh ngạc gì khi cậu ta nói Ngô Thế Huân đến ngủ với cậu ta nên hôm nay lại tỏ ra đặc biệt an phận đến vậy.

Hôm qua Ngô Thế Huân đã hẹn tôi rằng anh ta sẽ đến đón tôi khoảng 6 giờ tối, tuy tôi không biết anh ta muốn làm gì nhưng cũng không tiện từ chối. Dù sao thì, trong khoảng thời gian này, Ngô Thế Huân và tôi vẫn còn bị dây dưa bởi bản hợp đồng.

Bà lão hôm nay đến nhà một người bạn già từng ở cùng nhau trong khu nhà dân cũ nên đã bảo tôi hôm nay không về, tôi lúc này mới có thể yên tâm hơn. Ban đầu khi Ngô Thế Huân gọi hẹn tôi, tôi đã định không đồng ý nhưng nhớ đến câu nói hôm đó Biện Bạch Hiền nói, không hiểu sao miệng tôi lại ỡm ờ không từ chối. Mọi thứ trên cơ thể dường như vượt tầm kiểm soát mất rồi.

Tiếng chuông cửa ngay khi đó vang lên dồn dập, tôi nhìn đồng hồ treo tường, cảm thấy giờ này Ngô Thế Huân có vẻ đến quá sớm, thường thì hắn đến rất đúng giờ, không sớm cũng không muộn, cho dù vậy nhưng vẫn ra mở cửa.

Chỉ là, người đứng trước mặt đây không phải là Ngô Thế Huân.

Mà là Phác Xán Liệt.

"Lộc Hàm!" Phác Xán Liệt lên tiếng.

Tôi hơi kinh ngạc khi thấy cậu ta nhưng cũng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản thường ngày, nở một nụ cười nói "Phác Xán Liệt, có chuyện gì vậy?" Ngay sau đó tôi lại nhớ đếb mấy ngày nay cậu ta nghỉ học biệt tăm biệt tích, giọng lại trở nên khàn khàn "Trò Phác, việc học tập không thể bỏ bê, là một cán bộ lớp mà cậu lại hành xử như những học sinh cá biệt, cậu có biết tôi và các bạn cảm thấy thất vọng lắm không?"

Phác Xán Liệt cúi đầu mỉm cười "Tôi biết.... Vậy nên hôm nay tôi đến tạm biệt anh, Lộc Hàm!"

Tôi ngẩn người ra, tạm biệt ư? Không phải là xin lỗi sao?

Phác Xán Liệt cười, nhưng nụ cười lại vô cùng gượng gạo "Tôi quyết định rồi! Ngày mai tôi xuất ngoại để du học nên hôm nay đặc biệt đến đây để nói với anh một tiếng!"

Tôi sững người lại không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tại sao một con người đang yên đang lành lại muốn rời khỏi đây để xuất ngoại một cách đột ngột như vậy, giống như cậu ta đang cố trốn tránh một thứ gì đó, tôi biết việc này sẽ tốt hơn cho tương lai của cậu ta, nhưng tôi lại không thể đồng ý chuyện này. Hoặc là do Phác Xán Liệt bị ép phải đi!?

Tôi hỏi "Chuyện này.... Có phải là do cha mẹ của cậu bắt buộc hay không?"

Phác Xán Liệt lắc đầu "Mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ kĩ, kỳ thực ra nước ngoài cũng tốt, tốt cho cả tương lai sau này, cũng đồng thời quên đi quá khứ đau thương ở đây." Ngừng lại hồi lâu, Phác Xán Liệt nói tiếp "Lộc Hàm, có lẽ anh không biết, Phác Xán Liệt tôi từ lâu đã coi anh như một người anh trai, vì khuôn mặt anh có điểm gì đó rất giống chị gái tôi. Chỉ là cảm xúc mà tôi dành cho anh...." Phác Xán Liệt lại bật cười nhẹ, nụ cười khổ sở mà tôi mới nhìn thấy đầu tiên trên khuôn mặt cậu ".... Cảm xúc ấy không biết đã biến chất từ khi nào!?"

Tôi căng cứng cả người, lại nhớ đến những gì mà Biện Bạch Hiền nói trước đó, trong lòng không khỏi cuộn lên một đợt sóng mạnh mẽ. Phác Xán Liệt có tình cảm với tôi, tôi không hề biết thứ tình cảm yêu đương này lại bắt nguồn một loại tình thương trong sáng đến vậy?

Tôi nhẹ giọng gọi "Phác Xán Liệt..."

"Thực ra hôm nay tôi đến đây là muốn thổ lộ với anh." Phác Xán Liệt mỉm cười "Tôi cảm thấy bản thân không thể trốn tránh, nhất là chuyện này anh đã biết, mà thật nực cười, anh lại phát hiện ra nó từ miệng tên khốn Biện Bạch Hiền kia!"

Tôi khó xử muốn nói gì đó để an ủi Phác Xán Liệt, nhưng đến miệng lại như bị nuốt lại tất cả. Cậu ta đưa con mắt dịu dàng nhìn tôi đầy thâm tình "Anh biết không? Ngay ngày đầu nhìn thấy anh, tôi đã có cảm giác như mình đang đứng trước mặt một vị thiên sứ vậy. Sự thuần khiết, trong sáng, lương thiện đều như hiện hữu trong con người anh, khi đó tôi lại thấy anh có điểm gì đó thuần tuý như chị gái của tôi, và tôi đã quyết định phải bảo vệ nó, bảo vệ cái đẹp mà Chúa ban tặng. Nhưng thật không may...." Phác Xán Liệt cười khổ "Cả anh và chị gái tôi đều phải lòng một con quỷ như Ngô Thế Huân."

Tôi thở hổn hển, có chút khó chịu, phải lòng ư? Tôi không nghĩ vậy.

Thấy tôi muốn mở miệng nói, Phác Xán Liệt đã đưa ngón tay chạm khẽ lên môi tôi "Tôi biết là anh và hắn chỉ là quan hệ giao dịch. Nhưng tôi sợ một ngày nào đó anh sẽ lại đi vào vết xe đổ của chị gái tôi và phải nhận lấy một kết cục bi thảm. Ngô Thế Huân là con người như thế nào? Hắn lạnh lùng lại có phần tàn nhẫn, hắn lại càng không quan tâm những gì mà mình đã gây ra cho kẻ khác. Tôi đã tự hạ mình, cắn răng chịu đựng gọi hắn một tiếng 'Anh rể' như để khiến hắn phải nhớ đến việc làm tồi tệ mà hắn và Biện Bạch Hiền đã gây ra cho chị gái tôi, nhưng Phác Xán Liệt tôi thật quá ngây thơ! Con quỷ đó vốn đâu phải con người!"

Khuôn mặt Phác Xán Liệt trở nên vặn vẹo, dường như nếu gặp phải những chuyện thương tâm như thế này, cậu ta thường đánh mất lý trí, hay đúng hơn là không kiểm soát được mình. Tôi có thể dễ dàng nhận ra được điều đó, bởi vì ngay lúc này, trên trán của Phác Xán Liệt đã lấm tấm mồ hôi, việc này thật vượt quá sức chịu đựng của cậu ta. Tôi hốt hoảng nắm lấy bàn tay đang rủn rẩy của Phác Xán Liệt, muốn đưa cậu ta vào trong nhà nhưng lại bị cự tuyệt.

"Phác Xán Liệt, trốn tránh không phải là cách!" Tôi bỏ tay ra khỏi bàn tay Phác Xán Liệt, đưa hai tay lên nâng hai má của cậu ta để khuôn mặt cậu ta đối diện với mình "Hãy nghe đây, Phác Xán Liệt! Lúc này không phải lúc để cậu trốn tránh bản thân mình, cậu phải mạnh mẽ lên, đừng khiến những người xung quanh và chính mình cảm thấy thất vọng. Đó mới là con người cậu mà, có đúng không Xán Liệt?"

Phác Xán Liệt đưa hai con mắt đã sớm đỏ hoe một mảnh nhìn tôi trân trân, sau đó cậu ta mỉm cười, đưa tay lên áp lấy hai tay rôi đang đặt trên khuôn mặt cậu, thanh âm khàn khàn run rẩy hỏi tôi "Vậy có phải tôi làm như vậy.... Lộc Hàm.... Anh sẽ yêu tôi không?"

Yêu?

Tôi trầm xuống, đối với loại tình cảm này tôi thấy vẫn rất mơ hồ, bản thân vẫn muốn trốn tránh, vẫn không muốn hiểu. Việc qua lại với Ngô Thế Huân đã cảm thấy rất quá sức, lúc này lại đồng ý với Phác Xán Liệt thì tôi lại tự trách mình vì đang dối lòng một cậu nhóc trung học. Hơn thế nữa, tôi không cảm thấy mình rung động trước Phác Xán Liệt, hay nói đúng hơn, tôi chỉ coi Phác Xán Liệt như một cậu học trò mà thôi.

Phác Xán Liệt bỗng dưng cười hắt ra "Quả nhiên... Anh sẽ không yêu tôi mà!"

"Phác Xán Liệt à...." Tôi thực sự không muốn để cậu ta thất vọng nếu không lòng tôi sẽ thực sự thấy bứt rứt.

Phác Xán Liệt vươn mình một cái, sau đó nhìn tôi với một nụ cười ôn nhu, dịu dàng. Sau đó bàn tay ấm áp đó giơ lên chạm vào gò má tôi khẽ xoa, giọng nói trầm ấm vang lên "Sang đó rồi, tôi thực sự sẽ rất nhớ anh đấy, thầy Lộc à!"

Tôi hơi ngẩn người nhìn khuôn mặt trầm lắng xuống cùng ánh mắt đầy dịu dàng của Phác Xán Liệt sau khi nghe cậu ta nói vậy lại có chút luống cuống đáp "Tôi.... Tôi cũng sẽ rất nhớ cậu, Phác Xán Liệt!" Nói xong lại cảm thấy bản thân đứng trước con người này như đang mất đi dần phong thái của một giáo viên, mặt không khỏi đỏ lên, nhiệt độ cơ thể cũng tăng dần như muốn từng chút từng chút một thiêu cháy thân thể.

"Thật không biết khi nào mới có thể trở lại đây!? Tôi thực sự rất muốn giữ một kỷ niệm nào đó với anh." Phác Xán Liệt lại mỉm cười, giọng nói nhỏ đi mấy phần "Vì anh là người mà tôi cảm thấy khó dứt bỏ nhất!"

Tôi hởi ngẩn người ra, một kỷ niệm sao? Bất tri bất giác tôi lại nhớ đến ngày đầu tiên gặp Phác Xán Liệt, lúc ấy điệu bộ của cậu ta thật khiến tôi buồn cười. Sau đó là cái lần đi leo núi cùng lớp, chính Phác Xán Liệt đã cõng tôi cả một đoạn đường dài khi tôi bị ngã trong lúc cả hai đang cố gắng tìm đường trở về với đoàn tham quan. Hay như lúc cậu ta ân cần dạy tôi cách chơi bóng rổ để tham ra cuộc thi thể dục thể thao dành cho giáo viên của trường....

Tất cả đều là những kỷ niệm đẹp đến khó quên. Khi nhớ lại nó trong vô thức, miệng tôi không khỏi nhếch lên thành một đường cong.

Trong lúc tôi đang thất thần, bỗng trên môi truyền đến cảm giác ươn ướt quen thuộc. Cho đến khi tôi định thần lại bản thân thì đã vô cùng giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Phác Xán Liệt. Miệng không tự chủ 'A!' lên một tiếng, đồng thời cũng cảm giac được thứ gì đang đi vào trong miệng mình.

Phác Xán Liệt hôn không thô bạo, dường như chỉ là nhẹ nhàng thăm dò, sau đó mút nhẹ lấy hai cánh môi đang hé ra của tôi. Đôi mắt nhắm lại vô cùng tự nhiên, nụ hôn này không hề trúc trắc, lúng túng hay tỏ ra một chút chiếm hữu nào. Nó nhẹ nhàng đến mức ngay khi Phác Xán Liệt rời khỏi môi tôi rồi mà dường như bản thân tôi vẫn không nhận ra, vẫn đắm chìm trong nó một lần nữa và khiến tôi phải tự đánh thức mình tỉnh mộng.

Môi tôi cảm giác sưng lên, lại liếc nhìn đôi môi chuyển hồng nhuận của Phác Xán Liệt mà hai má bất giác đỏ lên, có chút tức giận khiến hô hấp trở nên khó khắn.

"Phác Xán Liệt, cậu... Cậu...."

Phác Xán Liệt không hề tỏ ra lúng túng, sau đó đưa tay chạm lên môi tôi một lần nữa, thanh âm nhẹ nhàng cất lên "Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy Lộc Hàm!"

Tôi mở to mắt không nói được gì.

"Mối tình đầu thật khiến người ta phải đau đớn, phải nếm trải mùi vị của sự đau khổ.... Nhưng mà...." Nụ cười ấy trên mặt cậu lại ôn nhu hơn bao giờ hết "Nhưng.... Nụ hôn đầu lại ngọt ngào biết bao!"

Nói rồi cậu ta xoay người rời đi, tôi vẫn chôn chân đứng đó, toàn thân cứng ngắc không thể động đạy. Đi đến cổng, Phác Xán Liệt hơi quay người lại nói.

"Nụ hôn này... Cứ coi như là nụ hôn tạm biệt đi!"

Nói rồi cậu ta bước thẳng ra khỏi đây leo lên chiếc ô tô đỗ cạnh đó rồi lái đi.

Sau đó thì cũng không dừng xe hay quay đầu lại nữa.

Tôi nhìn chiếc xe, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, nhớ đến nụ hôn vừa rồi lại bất giác đưa ngón tay chạm lên môi.

Đây là nụ hôn đầu của Phác Xán Liệt, cũng là nụ hôn tạm biệt ư?

Tôi cúi đầu nhìn cuống ngón tay mình, môi bất giác mỉm cười. Nhìn về phía chân trời đã nhuộm một màu đỏ như lửa, tôi lại nghĩ đến Phác Xán Liệt.

Mong rằng cậu sẽ sống thật tốt và bắt đầu lại từ đầu, quá khứ đã là quá khứ, nếu quên được thì hãy quên đi. Còn nụ hôn này, tôi sẽ ghi tạc nó trong lòng.

Không lâu sau khi tôi vào nhà để chuẩn bị một chút chờ Ngô Thế Huân thì đã bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn. Kỳ thực cũng đã qua 6 giờ khá lâu rồi nhưng Ngô Thế Huân mãi vẫn chưa đến, tôi lại không quan tâm điều đó, anh ta là người tiếp quản cả một tập đoàn lớn, thời gian đâu thể lúc nào cũng có thể tuỳ tiện dành cho các việc khác.

"Ngô Thế Huân, anh vẫn chưa đến sao?" Người gọi đến là Ngô Thế Huân, tôi cảm thấy có vẻ như anh ta đang muốn huỷ buổi hẹn này.

"Tôi đã đến." Ngô Thế Huân đáp. Nghe vậy tôi vội chạy ra mở cửa nhìn quanh, nhưng ngay đến một bóng người cũng không thấy. Anh ta lừa tôi ư?

"Anh ở đâu? Là anh lừa tôi sao?"

Bên đầu dây truyền đến tiếng hừ nhẹ của Ngô Thế Huân "Tôi thật không dám làm phiền hai người nào đó đang ân ái! Trông hai người cũng thật tình cảm quá nhỉ?"

Tôi giật mình nhận ra người anh ta nói đến là Phác Xán Liệt và tôi, thấy vậy tôi vội thanh minh "Tôi và cậu ấy không phải quan hệ đó, hôm nay cậu ấy đến đây chỉ là...."

"Cậu đâu cần phải phủi sạch quan hệ với tên Phác thiếu gia đó làm gì?" Ngô Thế Huân cười khỉnh "Dù sao quan hệ giữa hai chúng ta vốn chỉ là giao dịch thông thường. Cậu vốn không cần phải giải thích làm gì."

Nghe Ngô Thế Huân nói vậy, đại não như bừng tỉnh. Phải rồi, đây là điểu hiển nhiên và ngay từ đầu vốn đã vậy, thế mà tôi lại quên mất một điều quan trọng như thế.

Chúng tôi căn bản chỉ là quan hệ trên hợp đồng, anh ta muốn có dục gọng, tôi muốn có tiền, chỉ dựa trên đó mà giao dịch, trao đổi cho nhau. Vậy mà tôi lại quên mất, tôi và Ngô Thế Huân chỉ là đang dây dưa bởi bản hợp đồng đó.

Tôi gắng gượng cười nhẹ một tiếng "Phải rồi, tôi và anh vốn chỉ là đối tác mà..."

Hoàn chương 37

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com