Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4 (H)

Dục vọng khiến ta có danh tiếng, có tiền bạc, có tình yêu, có địa vị,....có tất cả mọi thứ...nhưng đến cuối cùng nó lại khiến ta mất tất cả.
________________________________________________

Cuộc trao đổi?

Hắn nghĩ hắn đang nói gì kia chứ?

Hắn nghĩ kẻ đúng là hắn sao?

Tôi giận giữ, ngay cả bản thân là một giáo viên cũng bị tên biến thái này làm cho quên mất, bản thân không tự chủ liền nhổ phì nước miếng vào mặt hắn "Đồ vô giáo dục! Tôi là kẻ bị hại cũng đã cố gắng quên mọi việc xảy ra đêm hôm đó để khỏi phải mang thêm rắc rối. Nhưng nhìn xem, anh thì lại đang bới tung nó lên để kiếm cớ dùng những ngôn từ để sỉ nhục, bêu xấu tôi. Nhìn anh ăn mặc ra dáng, có cốt cách, có văn hóa, tôi không nghĩ kẻ như anh lại là một tên đồi bại, vô liêm sỉ như vậy!?"

Tôi tuôn một tràng dài những câu từ tích lại trong não sau ba giây suy nghĩ. Ngày thường trên lớp tôi vẫn luôn nạt mấy cậu nhóc lười học, ương ngạch, bướng bỉnh bằng những câu nói như vậy nhưng với mức độ nhẹ hơn mà thôi. Còn đối với tên đàn ông không biết xấu hổ này thì khác, so với đám côn đồ, lưu manh đầu đường xó chợ cũng đừng mong bằng một cọng lông của chúng.

Kẻ trước mặt bị tôi phỉ nhổ vào cũng không tỏ ra khó chịu, hắn nhẹ đưa lưỡi liếm giọt nước lóng lánh bên khóe miệng vào trong rồi nhếch môi. Giọng nói cất lên đầy vẻ phong tình, yêu nghiệt "Ngọt lắm đấy!"

Tôi giật mình, khinh bỉ nhìn kẻ đang nở nụ cười câu nhân đoạt hồn trước mặt tôi. Ánh mắt tôi không thể nào tin được: Hắn uống nước miếng của tôi lại không do dự mà khen một chữ 'Ngọt!'. Thật đáng kinh tởm. Tôi lại vặn thân mình khó nhọc, miệng hét lên "Thả tôi ra đồ vô đạo đức!"

"Này nai nhỏ, cậu càng quẫy càng mất sức lại chẳng được gì, chi bằng.....cậu giữ lấy sức của mình để ê a rên rỉ trong lúc tôi thao còn có ích hơn..." Hắn bóp chặt hai cổ tay của tôi đặt trên đỉnh đầu đè lên tường, tôi cảm nhận lực đạo ở tay của hắn tăng thêm vài phần khiến tôi đau đơn cắn chặt răng.

"Tôi sẽ kiện anh! Tôi sẽ kiện anh!" Tôi thét lên hai tiếng, hơi thở hổn hển vì bị hắn làm ức chế đến quá độ. Hắn nghe xong cười lớn làm như việc này vô cùng bình thường và tự nhiên. Có lẽ hắn biết tôi sẽ nói câu này chăng?

Giọng cười mang theo trào phúng, hắn ngửa cổ lên trời, ánh mắt híp lại thành một đường cong. Rồi đột nhiên, tên đàn ông biến thái cúi người cắn mạnh vào yết hầu của tôi một cái đau điếng khiến tôi thét lên. Cơ hồ có một dòng dịch chảy ra, chỗ bị cắn vừa rát vừa đau đến không tưởng.

"Lộc Hàm, cậu thân là một thầy giáo mà lại ngốc nghếch, trì độn như vậy ư? Thử nói xem, kẻ bị cậu kiện là tôi nhưng ngay cả họ tên của kẻ đó là gì, cậu cũng không hay biết. Cậu nói xem, Lộc Hàm, đến cuối cùng là tôi đúng hay...cậu đúng?" Hắn liếm từ cổ lên trên miệng, ngậm lấy môi dưới của tôi mút một cái rồi thả ra, bóp lấy hàm của tôi mà hỏi bằng giọng mỉa mai, châm biếm.

Tôi nhận ra mình thật ngốc sau khi nghe hắn nói, tim đập càng thêm loạn nhịp, cả thân thể run lên, hai mắt trừng lớn thiếu chút nữa có thể bị lồi ra khỏi con mắt. Hắn lại nhếch môi nhưng không có gì để nói, dường như đang đợi tôi làm cái gì đó. Tôi mấp máy làn môi đang run lên vì hốt hoảng mà hỏi "Tên anh là gì?"

"Ngô Thế Huân." Hắn trả lời "Tên của tôi là Ngô Thế Huân, Chủ tịch Tập đoàn Ngô thị."

Khuôn mặt tôi từ trắng sang đen rồi chuyển xanh, đôi mắt mở lớn, rõ ràng còn to hơn lúc trước gấp trăm, gấp ngàn lần.

Ngô Thế Huân?

Chủ tịch Tập đoàn Ngô thị?

Hắn nghĩ tôi sẽ tin vào những lời bịa đặt này hay sao? Hắn dường như đoán ra, cúi người ngậm lấy vành tai tôi, khẽ thổi thổi một luồng khí vào mà nói "Kì thực Ngô Thế Huân tôi hơn cậu những năm tuổi. Năm hai lăm đã thừa kế cái gia tài kếch xù của Ngô gia đó có vẻ cũng không ai tin nhỉ?" Hắn lại đưa mặt nhìn thẳng vào tôi nói tiếp "Nhưng tôi đã khiến những kẻ coi thường tôi, những lão cổ đông nhận hàng nhận họ của Ngô gia biết thế nào là lễ độ, bọn họ phải quỳ hết dưới chân của Ngô Thế Huân tôi."

Tôi càng nghĩ càng thấy buồn cười, rốt cuộc thì cái chuyện hắn đang kể thì có gì liên quan đến tôi. Tôi liếc mắt khinh bỉ hỏi "Anh kể nó cho tôi là vì cái gì? Đối với anh, tôi đơn giản cũng chỉ là một kẻ qua đường không hơn không kém. Ngô Thế Huân, anh vì cái gì lại muốn làm khó tôi chứ? HẢ?"

"Vì cái gì ư?" Hắn hơi ngẩn ra rồi bật cười, sau đó lại đột nhiên hôn mạnh lên môi tôi. Chiếc lưỡi luồn vào, cạy lấy hàm răng cắn chặt không rời, tôi cố gắng cắn răng để không bật ra những tiếng nức nở, rên rỉ khóc như đêm hôm đó. Thật đáng sỉ nhục. Chiếc lưỡi di chuyển trong khoang miệng bên ngoài không sao chạm đến chiếc lưỡi của tôi ở bên trong được khiến tôi có phần hứng trí mà cắn càng chặt.

Đột nhiên môi dưới bị cắn mạnh, tôi chợt tỉnh kêu lên một tiếng thất thanh rồi lắc đầu nguây nguẩy cố gắng thoát. Cả miệng tràn ngập một mùi tanh nồng, tôi biết đó là máu. Hắn thả môi tôi ra dùng lưỡi liếm đi vết máu bên khóe miệng cười cợt nhả, "Biết điều mà bảo vệ thân thể một chút. Tôi sẽ không nhẹ nhàng như tối hôm đó đâu." Sau đó hắn nhẹ hôn vào miệng tôi khiến tôi đau nhưng không thể nào thốt lên một lời nào được "Tôi cũng như những thằng đàn ông khác, chẳng ai lại thích làm tình với xác chết bao giờ cả."

Làm...làm tình? Hắn thực sự còn muốn làm nhục tôi một lần nữa ư? Thật ghê tởm.

Tôi thét lên rồi vùng vẫy, dù thân thể có thấp hơn, nhỏ hơn hắn nhưng tâm không thể dễ dàng khuất phục như vậy được. Tôi vặn vẹo thân thể cố gắng thoát ra, nhắm ngay đũng quần của hắn mà tung một cú. Ngô Thế Huân, không làm cho anh tịnh thân làm thái giám một đời thì tôi không có tư cách làm người. Nhưng xem ra tôi đã lầm to, việc này hoàn toàn không giống như các bộ phim trên TV, không hề có chuyện nhân vật chính chỉ cần một cú đá là thoát nạn, tôi đã thực sự lầm rồi.

Hai chân của Ngô Thế Huân kẹp chặt lấy chân tôi, môi lần mò từ phần cổ nhạy cảm di chuyển dần lên làn môi đang cắn chặt của tôi. Cả nhiệt độ cơ thể bỗng dưng nóng lên, cảm giác như bản thân đang đứng giữa sa mạc Sahara nóng nực vậy. Một cỗ khí nóng bỏng phả vào tai tôi, từng câu từng chữ tôi không muốn nghe nhưng không thể bắt buộc bản thân không thể không nghe được.

"Mùi vị cuốn hút lắm Lộc Hàm." Ngô Thế Huân nhấn mạnh từng chứ từng chữ trong câu nói của hắn làm tôi đỏ mắt lắc mạnh đầu làm hắn theo phản xạ lùi ra một chút. Môi đột ngột bị ngậm chặt lấy, đầu lưỡi nóng bỏng của kẻ trước mặt cạ cạ vào từng kẽ răng như muốn cạy hàm răng của tôi ra. Chợt nghĩ đến vừa rồi Ngô Thế Huân cắn môi tôi đến bật máu, chính mình lại muốn ăn miếng trả miếng liền mở hàm răng cắn chặt vào lưỡi của hắn. Ngô Thế Huân mở trừng mắt bóp mạnh vào đầu nhũ trước ngực khiến tôi 'A!' lên một tiếng rồi bị đẩy mạnh ngã xuống nền đất, đầu đập vào tường một cái đau điếng. Hắn lau lau khóe môi, miệng vẫn cười bỉ ổi "Nghe lời một chút tôi sẽ nhẹ nhàng, còn không thì...."

Tôi còn chưa định thần lại sau cú ngã thì cả người liền bị nâng dậy, thân thể đập mạnh vào mũi xe ô tô của Ngô Thế Huân đau điếng. Hắn lại thốc mạnh tôi dậy đưa tay đấm mạnh lên mặt tôi một cú đấm mạnh khiến tôi ngã cả người lại lên mũi xe một lần nữa. Mặt xe sáng bóng phản chiếu khuôn mặt của kẻ đằng sau, Ngô Thế Huân đưa tay quệt vết máu còn lưu lại liếc mắt nhìn tôi nhẹ giọng nói "Cắn lại à? Gan cậu cũng lớn quá nhỉ Lộc Hàm?!"

Tôi giận quay người lại nhưng sức đứng dậy đã không còn "Anh nghĩ tôi chỉ muốn cắn thôi ư? Lộc Hàm tôi còn muốn lột kẻ vô liên sỉ như anh da ra da, thịt ra thịt...."

Ngô Thế Huân 'Hừ!' lạnh "Ra là Ngô Thế Huân tôi đánh giá cậu quá thấp. Tôi không nghĩ một người giáo viên như cậu lại dám dùng ngôn từ chợ búa này nói ra trước mặt tôi đâu. Nhưng mà..." Ngô Thế Huân đột nhiên dừng lại, đưa tay nắm lấy cằm của tôi, móng tay bấm mạnh vào da thịt để lại một vết hằn sâu "....tôi thích, tôi thích cách ăn nói đó của cậu. Như vậy có vẻ còn câu dẫn hơn."

Tôi gạt tay ra hét lên "Đồ biến thái! Anh còn không bằng loại cầm thú."

Ngô Thế Huân dường như không quan tâm, một tay nắm lấy hai cổ tay của tôi cố trụ trên đỉnh đầu như vừa rồi, lưng áp lên mặt xe hơi lành lạnh, mang theo chút ẩm của sương đêm. Hắn cười lạnh nói "Cậu chửi tôi là 'Đồ cầm thú', vậy thì tôi sẽ cho cậu biết 'Đồ cầm thú' mà cậu nói là như thế nào?!"

Nói rồi hắn ngậm lấy môi tôi hôn tới tấp, hôn một cách cường bạo, hắn hôn mạnh đến mức nước bọt (không biết của tôi hay của hắn) đều bị chảy ra mép miệng tôi chảy xuống thành một mảng trên bề mặt của xe. Bản thân không thể nói chuyện chỉ có thể xuất ra những tiếng rên rỉ, tiếng ú ớ không rõ. Đầu lưỡi linh hoạt liếm quanh phần cổ nhạy cảm để lại cảm giác ẩm ướt, dinh dính khó chịu.

Bàn tay ấm áp, vừa lớn lại ráp không biết từ khi nào đã luồn vào trong áo sờ soạng phần bụng của tôi gây cảm giác ngưa ngứa, khó chịu. Vành tai bị ngậm lấy liếm láp lưu lại nước miếng cùng vết cắn lúc ẩn lúc hiện làm mặt tôi đỏ bừng. Sau đó liền mất đi cảm giác có vật gì đó mềm mềm mút lấy tai, mở mắt ra đã thấy ánh mắt Ngô Thế Huân thỏa mãn nhìn tôi, tôi ngây dại ra hồi lâu đến lúc nghe thấy tiếng vải bị xé, tiếng cúc áo rơi lạch cạch trên mặt xe mới giật mình khi áo đã bị bàn tay của Ngô Thế Huân giật bung ra toàn bộ.

"Sao vậy?" Hắn hỏi "Bãn nãy hét to lắm mà, sao hiện tại lại im hơi như vậy? Tôi còn tưởng mình kiếm được một con mèo thích giơ nanh giơ vuốt cào người, ai nhờ lại là một con nai ngoan ngoãn như vậy."

Nghr hắn nói vậy, mặt tôi bất giác đỏ lên, lại nhớ đến lời nói đó liền không ngừng dãy giụa, miệng thét ầm ĩ muốn thoát. Ngực sau đó liền truyền đến cảm giác ran rát, ngứa ngáy khó chịu, cúi đầu xuống liền thấy tay của Ngô Thế Huân đang bóp lấy đầu nhũ của tôi. Hai bên đều lần lượt được xoa bóp đến làm đỏ ửng lên, điều xấu hổ chính là việc nơi đầu ngực được chạm mà sưng tấy lên khêu gợi và nơi đàn ông nhất của tôi đang trướng đỏ, bât đầu ngẩng cao đầu. Tôi nhắm mắt lại, miệng không tự chủ 'Ư' một tiếng rồi phát hiện ra điều đó lại cắn răng, muốn kêu cũng thực khó.

Khóe miệng Ngô Thế Huân khẽ nhếch, bàn tay đùa nghịch mọi nơi, phần eo bị đụng đến khiến tôi vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi bàn tay xấu xa kia. Ngay sau đó eo liền bị véo một cái thật đau, tôi thét lên giãy giụa, chân quờ quạng lung tung lại bị hai chân của Ngô Thế Huân kẹp chặt lại khó khăn giãy. Đầu nhụ bị đùa nghịch ửng đỏ lên, lấp lánh một ánh quáng khiến nó trở nên diễm lệ hơn bao giờ hết. Bàn tay của Ngô Thế Huân lại bóp mạnh, tôi đau đớn thét lên một lần nữa, cảm giác như đầu nhũ bị cấu đến chảy máu rỉ ra ở đầu ngực.

"Đau không?" Giọng điệu của Ngô Thế Huân vẫn vậy, vẫn ôn nhu, vẫn dịu dàng nhưng lẫn trong đó lại là tà tâm của một con sói đói khát thân thể con người.

Tôi theo bản năng gật đầu lại lắc đầu nguây nguẩy. Không, tôi thực sự đau nhưng tôi không muốn thú nhận một cách lộ liễu như vậy. Tôi là một người đàn ông, không thể dễ dàng khuất phục như thế.

Ngô Thế Huân tựa hồ không quan tâm, biểu cảm sắc mặt vẫn luôn như một, tựa tiếu phi tiếu. Tôi thực khó khăn để đoán suy nghĩ cũng như cách hành động, ứng xử của hắn với mọi việc.

Mải suy nghĩ tôi lại không hề phát hiện đến sự bất thường của mình. Phân thân đứng thẳng nổi lên sau lớp quần bò khiến nó khó chịu, cộm cộm, tôi không tự chủ rên lên một tiếng.

Và rồi khi tôi phát hiện ra điểm lạ thường đó thì phân thân của mình đã bị bàn tay của Ngô Thế Huân một lần nữa đùa nghịch, nhẹ nhàng được xoa nắn, chăm sóc trong tay hắn.

Tôi ngẩng đầu lên, trước mặt chính là khuôn mặt ôn nhu của Ngô Thế Huân. Hân đang cười mà cũng như đang chế giễu tôi.

Nhưng không thể phủ nhận, tôi dường như đã bị gục ngã hoàn toàn.

Hoàn Chương 4.

Trung Thu vui vẻ nhé HHs.
Ra chương 4 muộn quá a =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com