Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Chương 43

Tác giả: Haki

Chiều hôm đó tôi từ trường trở về, không ngoài dự liệu, Ngô Thế Huân đã được đưa ra khỏi nhà. Nhìn cả căn nhà im lặng khiến tôi sinh ra cảm giác bị lạc lõng trong một thế giới riêng. Mấy ngày nay sống vùng Ngô Thế Huân đã sớm quen sống cuộc sống hai người, mà giờ đây lại bỏ đi lối sống đó làm tôi có chút mặc niệm.

Căn phòng ngủ trống rỗng, lạnh lẽo, cả không gian trong này như hạ xuống âm độ khiến con người ta cảm thấy thật cô đơn, trống vắng. Tôi biết đó chỉ là cảm giác nhất thời, nhưng tôi không sao thích ứng nổi.

Tôi đã quen sống dưới sự hiện diện của Ngô Thế Huân. Đôi khi ngồi làm việc như người mất hồn, có lúc lại cảm thấy có ánh mắt dịu dàng và quen thuộc của ai kia đang dõi theo từng cử chỉ, hành động của mình. Và nhiều lúc tôi đã tự nói chuyện với một ai đó do bản thân tưởng tượng ra để rồi lại ngỡ ngàng không dám tin, lúc đó chỉ còn biết cười trừ cho qua chuyện. Có lẽ tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.

Rất nhanh sau đó, từ ngày Ngô Thế Huân đi đến nay đã được ba ngày, Trịnh Thư đột nhiên đến nhà tôi và đem theo một tập công văn. Cho đến khi nhìn thấy tên của tờ giấy đó tôi mới ngỡ ngàng không dám tin vào mắt. Ngô Thế Huân nói là làm, tờ hợp đồng đó đã bị anh ta huỷ bỏ, thay vào là một khoản tiền đền bù xứng đáng cùng ngôi nhà mà tôi và bà mình đang sống. Đây là muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của hai người có đúng không?

Trịnh Thư nhìn tôi có phần cắn rứt, tôi chỉ cười không đáp, miệng lại giả dối nói một câu 'Thế là tôi được tự do rồi đúng không?'

Trịnh Thư thở dài một hơi, khoé miệng nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng, đưa tay vỗ vỗ vai tôi nói "Lão đại không phải người tuyệt tình, cũng không bao giờ phá bỏ hợp đồng một cách tuỳ tiện. Rồi sẽ có một ngày anh ấy nhìn ra tình cảm của anh thôi!"

Tôi có chút kinh ngạc nhìn Trịnh Thư như đang hỏi, cậu ta nhún vai đáp "Nhìn ánh mắt anh mỗi khi nhìn thấy lão đại, tôi phần nào đoán được tình cảm của anh. Nhưng mà lão đại là người lãnh khốc, làm việc gì cũng rất cẩn thận, kỹ càng, nhưng đối với chuyện tình cảm lại không khác gì một đứa bé lớp mầm. Ngoài mặt thì nói mấy lời cay đắng hòng làm người khác mất ý chí nhưng trong thâm tâm cũng không phân định rõ ràng, rạch ròi."

Trịnh Thư nói xong lại mỉm cười tiếp lời "Tôi là người thô lỗ, tính tình lại hay nóng nảy, mất bình tĩnh nhưng cũng có thể thấy được lão đại có chút động tâm với anh. Nếu không thì cũng sẽ không huỷ bỏ hợp đồng sớm như vậy. Có lẽ là muốn khoảng cách giữa hai người lớn dần, để bản thân anh ấy sẽ không bị vướng và chuyện tình cảm với ai đó."

Mấy lời của Trịnh Thư nghe thì có vẻ không đáng tin nhưng lại khiến tôi ổn định tinh thần hơn bao giờ hết. Chỉ là trong lòng vẫn tiếc nuối, vẫn không sao chịu nổi được chuyện này.

Không hiểu điều gì thúc đẩy lại khiến tôi mở miệng nói trước mặt Trịnh Thư rằng "Dù cậu có nói gì đi nữa thì tôi và Ngô Thế Huân cũng đã không còn quan hệ gì, không còn một sợi dây nào liên kết cả hai với nhau nữa. Mong rằng cuộc sống sau này sẽ thật tốt, tôi cũng sẽ không còn bị mấy tên lưu manh làm khó dễ nữa. Cuộc sống vốn có của tôi sẽ đi trở lại với quỹ đạo của nó." Nói xong, tôi lại cười mỉm nhìn Trịnh Thư đang co hai bên lông mày lên "Rất vui được biết cậu, Trịnh Thư!"

Nhưng có vẻ tôi đã quá tự tin về bản thân mình, rốt cuộc cái gọi là 'cuộc sông vốn có' của tôi dường như chưa hề tồn tại. Hay nói đúng hơn là... Nó đã thực sự biến mất.

Gần đây tôi vẫn luôn có cảm giác bị theo dõi, ánh mắt ấy như đôi mắt của loài sói hoang dã chòng chọc nhìn tôi như muốn làm thịt tôi vậy. Quá lo sợ, tôi không bao giờ dám đi ra ngoài một mình hay vào những nơi vắng người, tôi lo sợ quá khứ đen tối một lần nữa lặp lại.

Ban đầu còn có chút lưỡng lự nghĩ rằng có lẽ tôi căng thẳng quá độ sinh ra ảo tưởng, nhưng cái cảm giác này càng ngày càng chân thực, tôi thật không biết nên làm như thế nào để tự bảo vệ mình.

Cho đến một ngày Kim Chung Nhân đột nhiên đến nhà tôi, khác với cách hành xử nhã nhặn thường ngày, lúc này anh trực tiếp bỏ qua mục chào hỏi mà ôm tôi thật chặt vào lòng. Hai tay mạnh mẽ siết lại thật chặt gần như muốn khiến tôi tắt thở, sau khi nghe thấy âm thanh rên rỉ của tôi, Kim Chung Nhân mới ý thức được mà buông tôi ra, mặt không nhịn được hơi ửng đỏ lên.

"Lộc Hàm, không xong rồi! Người của Trần gia ở Hong Kong đã đến S thị." Kim Chung Nhân lên tiếng nói, khuôn mặt khẽ biến sắc khi nhắc đến Trần gia "Chúng là người đã khiến cho Ngô Thế Huân bị thương nặng đến như vậy, nhưng xung quanh Ngô Thế Huân có biết bao nhiêu người sẵn sàng bảo vệ, cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì...." Nói xong lại như nghĩ đến điều gì đó, mặt Kim Chung Nhân thoáng trần xuống nói "Nhưng Lộc Hàm, người anh không an tâm nhất là em. Em có biết không?"

Tôi hơi ngạc nhiên khi Kim Chung Nhân nói vậy. Không an tâm? Tại sao lại không an tâm? Tôi chỉ là một người bình thường, không gây được bao nhiêu sóng gió trong Hắc đạo, cớ sao lại lo lắng cho tôi đến vậy. Hơn nữa tôi và Ngô Thế Huân cũng đã căts đứt mối quan hệ.

Dường như đoán ra được suy nghĩ của tôi, Kim Chung Nhân không nhanh không chậm nói "Có biết tại sao anh lại không an tâm về em nhất không?"

Tôi hơi ngây người lắc đầu.

"Bởi vì em đã cứu Ngô Thế Huân!" Kim Chung Nhân nói tiếp "Bởi vì Ngô Thế Huân thay vì đến nơi điều trị lại một mực ở nhà em dưỡng thương. Trần gia từ đó suy đoán ra em chính là người quan trọng của Ngô Thế Huân. Bọn họ muốn bắt đầu từ em... Dùng em uy hiếp Ngô Thế Huân...."

Tôi không tin khẽ lắc đầu nói "Không thể nào! Sao có thể?" Tôi không phải người quan trọng của Ngô Thế Huân, cũng không phải người có thể xoay chuyển được tình hình biến hoá lúc này. Tôi vốn rất bình thường, nhưng tại sao bọn họ lại muốn truy đuổi theo tôi? Vậy cảm giác bị theo dõi mấy ngày nay là thật?

" Không có gì là không thể!"Kim Chung Nhân nói "Ngay từ đầu Ngô Thế Huân đã lừa dối em, tại sao em còn một mực khẳng định cậu ta không hề có ý đó?"

Tôi đưa một tay ôm lấy đầu khẽ lắc "Không thể nào! Ngô Thế Huân cho dù tàn nhẫn ra sao cũng sẽ không làm như vậy để đạt được được mục đích! Anh nhầm lẫn ở đâu chăng, Kim Chung Nhân?"

"Nhầm lẫn ư?" Kim Chung Nhân nhếch miệng lên "Không có gì nhầm lẫn ở đây hết! Em không là gì của hắn, hắn muốn lợi dụng em làm mồi nhử đám người Trần gia, sau đó sẽ lợi dụng điều đó để thâu tóm toàn bộ thế lực Trần gia ở Hong Kong...."

"Không thể! Ngô Thế Huân sao lại có thể là người như thế?" Nhớ đến những lời mà Trịnh Thư nói trước khi đi, nhớ lại những gì mà Ngô Thế Huân cởi mở kể một cách chân thành về tuổi thở của mình trước mặt tôi. Tôi vẫn không thể nào tin được anh ta lại làm như vậy để đạt được mục đích riêng. Nghĩ vậy tôi liền nắm lấy áo Kim Chung Nhân gắt gao nói "Anh là bạn của Ngô Thế Huân, tại sao anh lại nói anh ấy như vậy? Không phải anh là người hiểu anh ấy nhất hay sao?"

Kim Chung Nhân nắm lấy hai vai tôi lắc mạnh "Tỉnh lại đi, đừng u mê nữa Lộc Hàm! Anh biết em yêu Ngô Thế Huân, nhưng đừng tuyệt đối tin tưởng hoàn toàn như vậy, hắn không phải người thích hợp để trao trái tim đi."

Ra là vậy? Ngô Thế Huân muốn từ bỏ tôi bằng cách dùng bản hợp đồng và số tiền đền bù đó vào việc này. Tôi và anh ta đã không còn quan hệ, nếu như Trần gia dùng tôi uy hiếp Ngô Thế Huân, anh ta cũng sẽ không chút do dự gạt bỏ tôi qua một bên mà không màng tôi sống hay chết. Phải rồi, là một người đàn ông gánh trên vai một trách nhiệm lớn như vậy, hy sinh đi một người thì cũng có sao. Để làm được việc lớn, bỏ ra chút công sức cũng không hề chi mà...

"Vậy anh nói xem, tôi hiện tại phải tin ai bây giờ?" Tôi rũ người ra, ngây ngẩn nhìn Kim Chung Nhân mà cười ngốc ngếch. Tin ai được đây? Vốn từ đầu không nên tin, tin rồi lại bị phản bội, bị phản bội rồi sẽ mất hy vọng....

Ngô Thế Huân để cho nười Trần gia nghĩ rằng tôi là người mà anh ta yêu, Trần gia lại muốn dùng tôi làm con tin để ép buộc Ngô Thế Huân theo như kế hoạch đã định ra, vậy là ngay từ đầu tôi đã là người nằm trong tầm mắt của bọn chúng. Biện Bạch Hiền là người mà Ngô Thế Huân để tâm nhất, anh ta bỏ cậu ta qua một bên và tỏ ra quan tâm tôi bằng cách cho người bảo vệ tôi, thực chất là muốn tên họ Trần Thanh bên cạnh nhận định tôi là người của Ngô Thế Huân. Vậy là tôi nằm trong kế hoạch của đám người Trần gia, mà kế hoạch này lại bị Ngô Thế Huân bóp méo, trở nên vô dụng trong lòng bàn tay. Có lẽ trước đó vẫn cho người theo dõi tôi nên khi ra nước ngoài vẫn có thể biết rằng tôi đang gặp nguy hiểm bởi đám lưu manh được thuê.

Tôi cứ ngốc ngếch không chú ý đến tầm mắt của Kim Chung Nhân có chút biến đổi khi nghe câu hỏi vừa rồi của tôi. Tôi đã từng được người của Ngô Thế Huân bảo vệ, hiện giờ lại đột nhiên nhận ra mình là con mồi nằm trong miệng hổ. Vậy thì nói tin? Tin ai được?

"Nương tựa vào anh được không?" Kim Chung Nhân cất lên thanh âm dịu dàng, đưa tay xoa lấy mái tóc tôi, cả người ôm lấy tôi trìu mến nói "Không phải anh đã nói rồi ư? Anh - Kim Chung Nhân sẽ bảo vệ em, sẽ không để một mình em chịu nỗi đau dằn vặt này mãi! Anh sẽ không để điều đó xảy ra!"

Tôi khẽ cười nằm yên trong lòng Kim Chung Nhân không nhúc nhích.

Cái nơi hỗn loạn này, tôi có thể thoát khỏi nó ngay bây giờ không?

Hoàn Chương 43

Haki: aiza! Ngồi trên xe gần một ngày nên bị mệt, hôm qua không kịp viết nên hôm nay post bù.
Chương sau có biến xảy ra.
Note: Khẳng định là có một người DIE nhá (^^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com