Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

Cảm giác vẫn vậy! Những tưởng sẽ nhanh chóng không còn phải lo lắng, không còn phải sợ hãi nhưng dường như mọi chuyện hoàn toàn không như tôi nghĩ.
Ngô Thế Huân, rốt cuộc anh là người hay là quỷ vậy?
______________________________________________
Ba tuần thì hai tuần ra hai chương mới cho bộ Fic này, cứ quyết định như vậy đó. Thời gian có hạn nên cuối tuần mới có thể ra chương mới.

Tôi vạch ra kế hoạch để bắt đầu cho cuộc trốn chạy của mình.

Thực ra thì đó cũng không phải cuộc trốn chạy mà là một cuộc sống yên bình trước kia, không có Ngô Thế Huân, không có cảm giác bị chiếm đoạt, bị khinh rẻ, bị đeo bám... Đó mới thực sự là cuộc sống mà tôi mong muốn có được. Cảm giác ấy có lẽ chỉ có người từng trải mới có thể cảm nhận thấy, trước đây tôi hoàn toàn không bận tâm, nói cách khác, nó dường như chẳng tác động gì đến cuộc sống vốn có của một thầy giáo trẻ như tôi cả.

Đúng như đã hứa, Ngô Thế Huân dù một cuộc cũng không gọi cho tôi làm tôi nghĩ dường như hắn quyết với tôi đến cùng. Nhưng cũng có thể hắn đã hoàn toàn quên cái gì gọi là giao dịch mà ban đầu đã đề ra. Thử nghĩ xem, một tên 'công tử bột' sống trong sự sung túc, giàu sang, chỉ cần bỏ một chút tiền trong túi ra là hàng ngàn hàng vạn người đẹp nối gót theo sau thì đâu có thời gian để chú ý và chơi một trò chơi tẻ nhạt với một kẻ không hơn không kém. Mà kẻ đó lại là.... một thằng con trai.

Ai mà biết được Ngô Thế Huân nghĩ cái gì?! Có lẽ hắn đang nghĩ tôi là một MB, nếu là vậy thì cũng chẳng có gì lạ. Tuy hắn không bỏ tiền nhưng đã qua đêm và làm nhưng việc trái với đạo lý thì ai ai cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng xấu mà thôi.

Bà lão cạnh phòng tôi đã về quê được hai ngày, cũng đồng nghĩa với việc Ngô Thế Huân đã hai ngày không gọi cho tôi. Trong hai ngày đó tôi vẫn luôn giữ mình thật tốt mà không gọi cho hắn. Bởi vì tôi chẳng có lý do gì để gọi cho Ngô Thế Huân cả, hắn và tôi sở dĩ là hai đường thẳng song song không bao giơ cắt. Và dĩ nhiên, Lộc Hàm tôi đang từng ngày biến nó trở lại với quỹ đạo vốn có.

Từ khi Liêu Di trở về với công việc vốn có thì chúng tôi cũng ít khi gặp nhau hơn, nói đúng ra là hai chúng tôi chỉ có thể giữ liên lạc qua điện thoại. Cũng bởi vì lượng công việc quá dày đặc mà kể cả ngày chủ nhật tôi cũng không thể hẹn hay rủ Liêu Di đi chơi. Cho dù bản thân cảm thấy có lỗi nhưng cũng không thể làm gì hơn, tôi biết cô ấy sẽ không trách tôi đâu.

Bởi vì thân thể tôi mấy hôm nay có dấu hiệu mệt mỏi, lý do vì sao thì chỉ có mình bản thân tôi là biết lý do. Có lẽ là vì thân thể của tôi quá mức yếu ớt, ở dưới thân của Ngô Thế Huân cũng không biết cái gì gọi là phản kháng. Thật quá mức kém cỏi. Vì vậy nên Lục Trường Xuân - giáo viên thực tập môn Trung Văn (*tương tự như Ngữ văn) hay bảo tôi nếu không nghỉ ngơi mà cứ cố sức sẽ sinh ra suy nhược, về vấn đề sinh lý thì kém dần. Lúc ấy tôi chỉ có thể cười khổ.

Trường Thiên Thừa hôm nay không hiểu vì sao lại xuất hiện một đoàn xe nối đuôi nhau đi vào cổng trường. Phòng Giáo vụ của giáo viên chúng tôi nằm ngay hành lang nên khi tan trường thì có rất nhiều các học sinh ra từ các khối lớp ra về. Và dĩ nhiên, tôi có thể thấy hàng ngàn học sinh nữ từ trên tầng đều lũ lượt kéo xuống, bộ dạng và tác phong khẩn trương, vui mừng như sắp gặp được thần tượng của mình vậy, các học sinh nam thì cũng kéo xuống với gương mặt tò mò, có người ra vẻ khó chịu, có người hưng phấn như chuẩn bị xem kịch vui vậy.

Mấy giáo viên nữ cạnh đó có người lộ ra biểu cảm không sao hiểu được, những người còn lại thì mỉm cười rất tươi, cười một cách ngượng ngùng như gặp được người trong lòng. Tôi khó hiểu đưa mắt nhìn sang Lục Trường Xuân đang gõ bàn phím tách tách nhưng tâm đã bay đến phương trời nào rồi. Tôi chỉ có thể dở khóc dở cười, nên mặc kệ thôi, phụ nữ khi bị làm phiền sẽ tức giận, và khi họ đã tức giận thì kẻ làm phiền họ - chính là tôi đây - không phải sẽ chịu một hậu quả khó lường hay sao?

"Các cô làm gì mà ngẩn người ra như thế?" Một âm thanh đầy trọng lực cất lên phá tan bầu không khí của phòng Giáo vụ. Đó không ai khác chính là Sếp Phùng - Hiệu trưởng nổi tiếng nghiêm khắc của trường Cao trung Thiên Thừa. Hôm nay sếp Phùng vận trên mình một bộ vest đen làm ông hôm nay và thường ngày thành hai người hoàn toàn khác nhau. Sếp Phùng gõ bàn một tiếng rồi dõng dạc nói "Cô Nhâm, cô Lục, cô Đinh, các cô hôm nay không có tiết trên lớp thì tính lại sổ sách chứ đừng ngẩn người ra như thế ở đây! Thầy Trương, thầy Kiến và thầy Tường cùng các Giáo viên khác lên tiết của mình, quản thúc học sinh cho tốt, tốt nhất là đừng cho tôi trông thấy bóng dáng một cậu hay một cô học sinh nào lảng vảng trong trường vào giờ này. Nếu không tiền thưởng cuối năm sẽ bị giảm đi một nửa, lúc ấy đừng trách họ Phùng tôi đã không thông báo trước."

Tôi nhìn mọi người lắc đầu trong vô vọng mà không có gì nói cho đúng với tình huống này. Sếp Phùng quay qua tôi ngoắc tay nói "Thầy Lộc vào trong đây tôi nhờ một chút việc."

Bước vào phòng Hiệu trưởng tôi như ngừng thở, tim vì thế cũng đập nhanh hơn bao giờ hết. Đừng nói rằng tôi đã làm sai gì chứ?!

"Thầy Phùng, có chuyện gì không mà cần gặp riêng tôi vậy?" Tôi lên tiếng trước như một câu mở lời cho sự khẩn trương của bản thân lúc này.

Sếp Phùng vuốt vuốt tóc nói "Các nhà tài trợ cho trường ta hôm nay có mặt để tổ chức một cuộc họp đánh giá kết quả, Tiểu An hôm nay nghỉ nên không có ai pha trà đưa nước, các giáo viên khác khi vào phòng sợ rằng sẽ làm những hành động quá khích nên tôi không thể vừa tiếp khách vừa ngăn cản những hành động đó của họ được..."

"Nên thầy muốn tôi thay?" Tôi lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy, thầy Lộc giỏi giao tiếp lại biết cách ứng xử nên tôi hoàn toàn yên tâm khi giao nó cho thầy... " sếp Phùng gật đầu tán thưởng. Đưa mắt thấy tôi vẫn hơi lưỡng lự chưa nhận nhiệm vụ, ông tiếp lời "Cái việc này cũng đâu có gì là khó, cậu chỉ cần pha chút trà rồi mang vào cho các vị giám đốc đó thì coi như hoàn thành rồi. Vả lại....." Sếp Phùng đột nhiên nhỏ tiếng dần, âm thanh không khác gì tự lẩm bẩm mà ghé vào tai tôi nói nhỏ, trước khi đó còn nhìn quanh xem có ai ở gần đây không "Vả lại tiền thưởng cuối năm tôi sẽ tăng lên cho cậu ba phần."

Tôi giả cười đáp lại, giọng còn nhỏ hơn sếp Phùng mấy lần "Năm phần!" Đồng thời giơ năm ngón tay lên.

Sếp Phùng hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý làm tôi chỉ biết dở khóc dở cười.

Trường Cao trung Thiên Thừa có những ba tập đoàn lớn đầu tư vào trường. Mà họ phần lớn cũng chỉ vì con cháu của họ đang học trong trường này nên mới bỏ tiền vào đây mà thôi. Tôi chắc chắn trong phòng họp ấy nhất định sẽ có cha của Phác Xán Liệt, Phác thị quyền lực có tiếng người người đều biết, mà Phác Xán Liệt không những là thần tượng trong mắt bạn bè mà còn là 'con cưng' của giáo viên trong trường. Cậu ta mà còn không được chiếu cố thì nhà trường chắc chắn sẽ không thoát khỏi trách nhiệm.

Ở nhà tôi không thường pha trà bởi vì thói quen của tôi chỉ có uống cà phê mỗi tối mà thôi, lần này Hiệu trưởng bảo tôi làm việc này chắc chắn là đang làm khó tôi mà. Tôi đã từng thấy Tiểu An pha trà, trông cậu ấy pha cũng không có gì khó, có lẽ tôi sẽ học được sớm thôi.

Chật vật một lúc tôi mới có thể pha xong ấm trà, cuộc họp lúc này mới bắt đầu. Nhìn cánh cửa phòng họp trước mặt mà lòng có chút căng thẳng, nhưng nghĩ đến số tiền thưởng cuối năm tăng hơn một nửa thì lòng tôi cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Nhưng bước đến gần cửa phòng họp, cả thân thể tôi chợt cứng lại, cảm giác phấn chấn bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sự lo sợ tột cùng không có gì có thể lý giải nổi. Bởi vì tôi đã nghe thấy giọng nói của kẻ đó...

Là giọng nói của Ngô Thế Huân.

Tôi hiện giờ bắt buộc phải đứng giữa hai sự lựa chọn, vào hoặc là yên lặng đứng ngoài cửa. Không, nếu vào tôi sẽ phải đối mặt với hắn, đối mặt với Ngô Thế Huân, còn nếu không thì sẽ không có được số tiền mà tôi muốn. Giọng của Ngô Thế Huân sau hai ngày không nghe đến tưởng như đã quên nhưng những câu nói đùa cợt lưu manh của hắn tôi vẫn còn nhớ như in. Rốt cuộc là vẫn không sao quên được hoặc là thời gian hai ngày quá ngắn, chuyện quên đi tất cả vốn dĩ là một điều hoàn toàn không thể.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn đi vào nên trong đó. Công việc này tôi đã hứa với sếp Phùng, hiện tại tôi không làm vậy vì số tiền đó mà là vì danh dự của tôi, tôi không phải là kẻ nuốt lời người khác.

"Xin lỗi vì đã làm phiền!" Tôi bưng khay trà vào trong phòng, sau khi tôi lên tiếng mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người tôi ngoại trừ Ngô Thế Huân. Hắn đã quên tôi hay là thực sự muốn chơi đến cuối cùng?

"Thầy Lộc! Thầy mau đưa trà vào đây!" Sếp Phùng lên tiếng, bộ dạng vui vẻ khác xa hoàn toàn với hình tượng hàng ngày của ông ấy.

Tôi gật đầu bưng khay vào đến bên từng bàn đặt chén trà đã pha xuống trước mặt bọn họ. Trong này nếu không tính Hiệu trưởng thì có tất cả có tám người, hai vị chủ tịch lớn tuổi mỗi người mang theo hai thư kí riêng, riêng Ngô Thế Huân chỉ đi cùng với một cậu thư kí trông thập phần nhanh nhẹn. Đưa trà đến cho người của hai vị chủ tịch kia xong, tôi hơi lưỡng lự bước đến bàn của Ngô Thế Huân. Hắn ta thật lạnh lùng, một cái liếc mắt cũng khiến tim tôi ngừng đập, nhất thời làm cước bộ của tôi chậm lại, hoàn toàn bị đình chỉ.

"Mời Ngô Chủ tịch dùng trà!" Tôi rụt rè nói ra câu nói đó, không thấy hắn nói gì, chỉ gật nhẹ đầu rồi im lặng theo dõi tập công văn. Dường như hắn hoàn toàn không có chú tâm đến tôi, nếu đã thực sự quên thì tôi cũng không có lý do gì chơi cái trò chơi nhảm nhí mà hắn đưa ra cả. Nhưng tôi hoàn toàn không biết Ngô Thế Huân đang suy nghĩ cái gì nữa, kẻ như hắn không chỉ quỷ quyệt như hồ ly và còn nguy hiểm như lang sói.

Tay tôi có chút run run đặt tách trà xuống, người nam thư kí cạnh Ngô Thế Huân đang cặm cụi viết lách gì đó bất chợt nâng gọng kính lên nhìn tôi, ánh mắt cậu ta giống như muốn khoét một lỗ lớn trên mặt tôi vậy. Khuôn mặt cậu ta lộ rõ một vẻ lạnh lùng tương tự như Ngô Thế Huân nhưng lại không phát rác nửa điểm sát khí. Tôi hơi cứng người lại không biết mình làm gì sai thì một giọng nói âm trầm cất lên đáng tan bầu không khí gượng ép.

"Độ Khánh Thù, tập trung vào bản kế hoạch cho tôi." Ngô Thế Huân giữ gương mặt không đổi, giọng nói nghiêm khắc cất lên khiến cậu thư kí tên Độ Khánh Thù đó gật nhẹ đầu sau đó lại cúi xuống làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi thở ra một hơi định đi ra ngoài thì thân ảnh Ngô Thế Huân đã chắn trước mặt. Hắn ta nở một nụ cười khiêu khích, hai tay đút vào túi quần, dáng đứng tiêu sái đến tuyệt mỹ. Nhìn bộ dạng này không ai nghĩ Ngô thiếu Chủ tịch tập đoàn Ngô thị là một kẻ đồng tính luyến ái dâm loạn cả. Còn không biết nam thư kí ngồi cạnh hắn liệu có phải là một trong số nhiều tiểu tình nhân của hắn không?

Tôi hơi hoảng nhìn hắn nhưng không dám tin vào mắt mình, Ngô Thế Huân dám làm loạn ở ngay đây sao? Không có khả năng. Hắn có lẽ phải giữ thể diện mới đúng.

"Xin lỗi vì thái độ vừa rồi của thư kí Độ, mong rằng lão sư có thể bỏ qua cho cậu ấy." Ngô Thế Huân cúi nhẹ đầu, khoé mi nhếch lên liếc nhìn tôi khiến cả người tôi chấn động. Tôi chỉ gật đầu cười gượng gạo. Ngô Thế Huân chợt tiến đến cạnh tôi, phả hơi thở nồng ấm vào bên tai nhẹ cong khoé miệng nói "Hai ngày không gặp, Lộc lão sư có vẻ gầy đi nhiều thì phải?"

Tôi hơi ngửa ra sau, bộ dạng lấp liếm liên nhanh chóng cúi đầu chào mọi người "Tôi... Tôi còn có tiết trên lớp, xin lỗi..." Nói rồi liền ly khai.

Ra khỏi cửa rồi tôi vẫn còn có cảm giác bị ánh mắt của Ngô Thế Huân theo dõi. Chỉ hai có ba từ để diễn tả cảm giác bây giờ của tôi mà thôi.

Thật đáng sợ!

Cánh cửa phòng họp đóng lại, tôi thở ra một hơi khó nhọc như vừa thoát khỏi địa phủ trở về. Bất chợt đằng sau lưng vang lên tiếng gọi.

"Lộc lão sư! Lộc lão sư! Lộc lão sư!"

Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn xem kẻ nào. Hắn chính là Phác Xán Liệt.

Hoàn Chương 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com