CHƯƠNG 9
Lo lắng, sợ hãi bản thân sẽ đánh mất tất cả mọi thứ... Nhưng lúc em đã cảm nhận được hơi ấm khi được nằm trong lồng ngực anh thì nỗi lo lắng, nỗi sợ hãi dường như tan biến mất.
________________________________________________
Đầu chương cho ta hỏi Go Fighting của Hưng có nhà nào Vietsub từ ep 11 đến ep 14 chưa ạ? Bấn Hồng - Hưng lắm nhưng phải xem bản Raw bên iQIYI nên cái hiểu cái không, nghĩ cũng khổ! 😟😫😢
Ngay từ lúc tôi và Phác Xán Liệt đi ra khỏi lễ hội đó, tôi đã có cảm giác hai chúng tôi giống như đang bị theo dõi vậy. Nhưng tôi hoàn toàn không biết kẻ theo dõi chúng tôi là ai!? Phác Xán Liệt dường như không nhận ra điều đó, cậu ta vẫn vô tư cười nói một cách tự nhiên, điều đó cũng phần nào không khiến kẻ theo dõi đó phát hiện ra việc tôi đã biết chúng. Chúng tôi có hai người, kẻ theo dõi có thể theo dõi tôi nhưng cũng có thể là theo dõi Phác Xán Liệt, hoặc là cả hai, nếu như muốn biết điều đó không bằng chúng tôi tách nhau ra để đoán được ý đồ theo dõi của hắn. Và rồi tôi nhận ra, kẻ mà bọn chúng theo dõi chính là tôi chứ không phải ai khác.
Ngay khi vào đến trước con ngõ dẫn vào khu nhà của mình, tôi đưa mắt nhìn Phác Xán Liệt đi xa dần rồi mới thả một hơi dài nhẹ nhõm. May mắn là kẻ theo dõi không phải đi theo Phác Xán Liệt, nếu không cậu ta có bị gì thì tôi chân yếu tay mềm sợ rằng không giúp gì được. Nhưng xem ra, người nên lo lắng bây giờ là tôi. Xung quanh đây không nhiều nhà ở cho lắm, lần trước Ngô Thế Huân giở trò đồi bại với tôi, dù tôi có hét khản cổ nhưng không hề có ai chạy ra giúp đỡ, chắc rằng bây giờ cũng không khác gì khi đó đi.
Đưa mắt nhìn vào con ngõ tối tăm, ẩm thấp với luồng ánh sáng yếu ớt từ mấy cột đèn điện đã hỏng, cả người lại một phen căng cứng, nhịp tim càng ngày càng tăng nhanh hơn mức bình thường. Khung cảnh kinh khủng ngày tôi bị Ngô Thế Huân cưỡng hiếp lại hiện lên trong đầu, nhớ lại những hành động, những lời nói xúc phạm của kẻ đó, dưới bụng lại âm ỉ đau trướng như muốn ói ra tất cả. Có thể kẻ đó là Ngô Thế Huân hôm nay lại muốn ra tay làm gì đó với tôi chăng?
'Không sao! Không sao! Không cần phải lo! Phải thật bình tĩnh! Phải bình tĩnh!'
Tôi tự trấn an mình, kẻ theo dõi có thể hành động trong không gian tối tăm này.
Bước chân vào ngõ, chưa có chuyện gì xuất hiện, tôi thở một hơi rồi cố gắng chạy ra khỏi chỗ này. Nhưng đúng như tôi dự liệu, trước mặt chợt xuất hiện hai bóng người cao lớn, từ ánh đèn điện lờ mờ tôi có thể thấy được thân hình cũng như cả khuôn mặt của hai gã. Cả hai gã đều cao hơn tôi rất nhiều, ăn mặc bụi bặm như mấy tay côn đồ đánh thuê, thích gây gổ, gây náo loạn ngoài chợ, đầu tóc trông khác người hoàn toàn thể hiện phần nào bản tính lưu manh của bọn chúng. Chưa nói trên tay bọn chúng tôi còn có thể thấy chi chít những hình hoa văn được vẽ, trạm trổ loang lổ.
Loại vô văn hoá như này không thể nói lý hay nói đạo đức với chúng được. Tôi vội vàng quay đầu lại muốn chạy thì đã thấy được ba cái bóng lớn đứng ở trước ngõ đó. Một giọng nói phía trước mang phần đùa cợt cất lên, chất giọng khàn khàn, hách dịch không thể nào khác một tay cầm đầu lưu manh.
"Đi đâu đấy em trai dễ thương?"
"Các người là ai? Tại sao lại đi theo tôi?" Tôi cố giữ bản thân thật bình tĩnh nhất có thể, nhưng từ trong đó vẫn nhìn ra được sự sợ hãi, ngay cả tôi còn cảm nhận được giọng nói của mình run rẩy đến mức nào.
Tên cầm đầu từ trong bóng tối đi ra ngoài ánh sáng, bên cạnh còn có hai tên lưu manh khác vóc dáng cũng vạm vỡ không khác gì hai kẻ đang đứng đằng sau tôi. Tên cầm đầu cứ tiến một bước, tôi lại lùi một bước, cả chân đều gần như không có khí lực, run rẩy đến mức trì trệ ra, bản thân tôi điều khiển nó như đang điều khiển một khối đá nặng 10 tấn vậy, thật khó khăn làm sao!
Tên cầm đầu là một gã đàn ông trung niên, trên tay là một điếu thuốc, khói bay ra khiến tôi khó chịu chỉ muốn ho nhưng lại cố ngăn mình lại. Gã cầm đầu bước đến càng gần, cách tôi khoảng năm bước chân thì dừng lại, nở một nụ cười khinh khỉnh nói "Em trai dễ thương này thật dễ tức giận! Bọn anh đây đã kịp làm gì em đâu mà em lại dùng cái giọng điệu đó nói với bọn anh chứ? Buồn lắm có biết không?"
Giọng điệu của gã khiến tôi nổi da gà, bốn gã xung quanh còn được nước cười giễu cợt như vừa muốn làm tôi tức vừa muốn nịnh nọt tên đàn anh của mình. Điều đó khiến tôi vừa tức vừa sợ.
"Các người với tôi vốn không có quan hệ, tại sao lại còn cố tình chặn đường tôi?"
"Không có quan hệ? Cố tình chặn đường? Em trai, bọn anh đây là chỉ muốn chào hỏi thăm em một tiếng thôi, ở cái thành phố S này có em trai, em gái dễ thương nào lại không biết bọn anh cơ chứ? Chúng ta là có quan hệ đấy!"
Nghe ngữ khí đó của gã cần đầu tôi có thể đoán rằng hắn cũng là một kẻ đồi bại, vô đạo đước, vô liêm sỉ y như Ngô Thế Huân.
"Nhưng tiếc quá, tôi không nhớ là mình có quen người như các người ở đây. Có thể các người nhận nhầm người đấy!" Tôi đứng thẳng người, cố gắng giấu đi sự sợ hãi trong người để có thể cho chúng biết, không phải kẻ nào cũng yếu đuối, cũng nhút nhát, cũng phải quỳ dưới lũ cặn bã của xã hội này. "Nếu như đã không có việc gì, cũng chẳng có quan hệ, cũng không hề quen biết nhau thì tôi phải đi đây! Các người có thể làm gì tuỳ ý."
"Hừm! Vậy chẳng lẽ bọn anh đây nhầm em trai với ai rồi sao? Trong ảnh đúng là em trai dễ thương này mà đúng không chúng mày?" Tôi vừa quay đầu thì đằng sau vang lên giọng nói của tên cầm đầu đó. Hoá ra không phải bọn chúng tình cờ gặp và theo dõi tôi mà là có người thuê bọn chúng làm chuyện đó? Rốt cuộc kẻ đó là ai? Không lẽ lại là Ngô Thế Huân?
Tên cầm đầu trên tay cầm một bức hình đưa lên, trên môi còn nở nụ cười của một tên dê già. "Một khách hàng đã đưa bức ảnh này cho bọn anh, cậu ta nói bọn anh phải chăm sóc em trai thật tốt nếu không sẽ không trả đủ số tiền đã giao hẹn trọng hợp đồng." Nói rồi hắn mang bức ảnh cất vào trong túi quần, nét mặt ung dung nói "Ban đầu bọn anh muốn từ chối nhưng nhìn thấy em trai thực là một cực phẩm, lại còn khả ái, đáng yêu, không những vậy còn vô cùng câu dẫn, nói không chăm sóc tốt thật là vô trách nhiệm lắm đúng không?"
"Các người nói có người thuê các người theo dõi tôi ư? Ai? Đó là ai?" Tôi dường như bị kich động, ánh mắt căng ra như không thể tin vào mắt mình nhìn thấy, tai mình nghe được. Kẻ đó có thể là ai được? Không lẽ giống như tôi đoán, hắn chính là Ngô Thế Huân?
"Là ai? Là ai sai chúng ta chăm sóc em trai nhỉ?" Tên cầm đầu cười như kẻ động kinh, đặt ra câu hỏi để chế giễu cho bốn tên đàn em của hắn. Bốn tên vừa cười vừa lắc đầu, tiếng cười của bọn chúng làm cho đầu của tôi đau đến muốn nổ. Một lũ người không có giáo dục.
"Em trai, bọn anh đây đã nhận được tiền của người ta, tên của khách sao có thể dễ dàng tiết lộ được, chưa nói nếu làm không thành thì thật mất thể diện. Đúng không?...." Cánh tay của hắn đột chạm lên mặt tôi, theo phản xạ tôi không lảng tránh mà trực tiếp cho hắn ăn một quả đấm vào má. Tôi có thể cảm nhận được chất lỏng tanh tanh rơi chạm trên tay mình. Dĩ nhiên đó là máu của gã. Và cũng dĩ nhiên tôi biết mình chưa bao giờ ra tay mạnh như vậy, ngay cả khi Ngô Thế Huân giở trò đồi bại cưỡng hiếp mình.
"NND*! thằng nhóc chết tiệt dám đấm tao, lão tử đã có ý định nhẹ nhàng với mày nhưng xem ra mày lại là thằng ngu 'Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt'. Chúng mày, lên giữ giữ tay chân của nó cho tao!" Tên cầm đầu bị tôi đấm cho một cú thì lớn tiếng gọi bốn tên đàn em xung quanh lên giữ chặt tay chân tôi ép lên bức tường bên cạnh, còn hắn thì đưa tay lau vết máu ở khoé miệng, tay vẫn chỉ chỉ trỏ trỏ, miệng vẫn cứ kêu liên thanh không ngừng. (*NND: nãi nãi đích, mụ nội nó = con bà nó)
"Đánh nó! Đánh nó cho tao! Đánh nó chết luôn cũng được! TMD** mày dám đánh tao hả nhóc con? Lão tử đã thương hoa tiếc ngọc không muốn dùng bạo lực để chỉnh mày mà mày còn cố tìm đến. Chết tiệt! Đánh nữa, đánh cho què luôn đi!" (**TMD: Con mẹ nó; không muốn dùng nhưng phong cách của bọn lưu manh không dùng không được a)
Hai tên lưu manh thân hình vạm vỡ nắm lấy hai tay tôi, một tên ở trước mặt tôi vung một nắm đấm vào má trái của tôi khiến cho khoé miệng rỉ máu ra vì bị rách. Tôi dường như có thể cảm nhận được bên má sưng to lên, tím tái không cách nào che giấy được. Một cú đấm ngay giữa bụng, rồi sau đó là hai cú đấm, ba cú đấm nữa....bụng dưới âm ỉ một trận đau đớn, mọi thứ vừa ăn xong gần như muốn ói ra, muốn ói ra tất cả không để thừa lại một thứ gì. Bàn tay to lớn của tên lưu mang nắm lấy cổ của tôi bóp chặt rồi thả ra vung một nắm đấm nữa vào bên má phải. Đôi mắt lờ mờ cố gắng mở to ra để nhìn kĩ kẻ trước mặt nhưng không có cách nào để nhìn được, trước mặt tôi bây giờ chỉ có một mảnh mờ mịt không rõ sự vật như đang đi trong màn sương mù dày đặc không lối thoát....
Ngay khi tôi nghe được tiếng chửi bới của tên cầm đầu thì tóc đã bị nắm lấy bắt buộc phải nâng mặt lên đối diện với gã. Gã đang tức giận, gã đang trừng con mắt ti hí đó với tôi như một cách doạ nạt, cảnh cáo. "Mày không phải muốn đấm tao hả nhóc con? Này thì đấm này! Này thì đấm này!..."
Mỗi tiếng của hắn phát ra, một cú đấm nữa giáng lên mặt tôi, lên bụng của tôi. Muốn hét lên cũng không thể được, cổ họng như có gì đó ngăn cản ứ lại ở đó, một dòng chất lỏng tanh nồng từ bên dưới giống như bị ép lên tràn ra miệng tôi loang lổ thành từng bãi máu trên mặt đất. Nhưng gã mặc kệ, tay vẫn tiếp tục vung đến đáng tôi không hề do dự, cuối cùng, gã đưa chân lên đạp mạnh vào bụng tôi khiến lưng bị đập vào tường, máu trong miệng phun ra ngoài bẩn cả quần áo. Tôi mệt nhọc, cả người như bị rút toàn bộ khí lực quỳ rạp trên mặt đất rồi ngã xuống mặt đất đầy máu. Đầu óc trống rỗng không còn nghĩ đến chuyện gì nữa, mắt mờ mịt chỉ thấy một mảng tối đen.
Ngay khi đó tiếng của gã lưu manh cầm đầu đó lại vang lên lần nữa ra lệnh cho bốn tên đàn em "Đem xốc nó lên!"
Cảm giác hai tay bị bóp chặt nâng lên dựa vào bức tường, ngay khi đó lên vang lên tiếng tiếng vải bị xé rách, trên ngực tôi bỗng cảm thấy lành lạnh như bị một cơn gió thổi qua. Tiếp xúc với cái lạnh đột ngột khiến tôi chợt nhớ lại cái đêm bị Ngô Thế Huân cưỡng hiếp, trong lòng lại dâng lên một sự bất an. Một bàn tay trên ngực tôi đang lộng hành, bàn tay thô ráp chạm lên điểm trước ngực, bên còn lại ẩm ướt, cảm giác dinh dính như bị một thứ gì đó ngậm lấy.....
KHÔNG....KHÔNG THỂ....
Bọn chúng muốn làm trò đồi bại với tôi tại đây! Tại sao? Ai lại hành động nhẫn tâm như vậy? Tôi đã gây thù chuốc oán với ai mà lại bị kẻ khác ám toán như vậy?
Thâm tâm tôi cố gắng vẫy vùng để thoát khỏi bàn tay và cái miệng bẩn thỉu đó nhưng dường như cả cơ thể tôi lại vô lực thực hiện nó. Khí lực không còn, người mệt mỏi yếu ớt để những kẻ cặn bã này động vào khiến tôi buồn nôn. Chỉ một Ngô Thế Huân cũng khiến tôi khốn khổ lắm rồi, tại sao còn bắt tôi phải chịu khổ như vậy nữa? Công bằng ở đâu?
Ngay khi tôi vô lực chống lại đám người dâm ô này thì đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh vang lên, tiếp đó là tiếng đánh nhau, tiếng người ngã xuống, sau đó là tiếng chửi thề của gã cầm đầu đám lưu manh. Lúc này tôi mới cảm nhận được bàn tay trên cơ thể mình đã biến mất từ lúc nào, cảm nhận được như thế nào gọi là cảm giác được giải thoát thoát thật tuyệt vời làm sao....
Trước mặt tôi là một thân ảnh cao lớn, không to vạm vỡ như những kẻ đó nhưng vẫn có điểm gì đó quyến rũ thoát ra khí thế bức thế bức người mà cũng thật ấm áp đến mức khiến người khác muốn dựa vào. Dù đôi mắt tôi mờ mịt một mảng tối tăm nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được, và cảm nhận được bản thân tham lam hơi ấm đó đến mức muốn áp mình vào đó khi mà người đó ôm tôi vào lòng... Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình tham lam như thế. Tôi dường như không muốn chia sẻ nó với bất kì ai, tôi muốn một mình độc chiếm nó.
"Cậu thanh niên, tôi đã đuổi đám lưu manh đó đi rồi, cậu không sao chứ?"
Giọng nói người đó, ngay cả giọng nói tại sao cũng có thể ấm áp như vậy!? Giọng nói thật khiến người khác bị nghiện đến mức không thể quên.
"Tôi...lạnh.... A! Đau!..." Tôi nắm chặt mắt, cánh tay không tự chủ đưa lên ôm lấy cơ thể mình, chạm lên những chỗ bị đáng tím bầm mà rên rỉ kêu đau.
Ngay sau đó cơ thể liền được truyền đến một luồng không khí ấm áp thoang thoảng mùi sữa tắm thơm mát, dễ chịu. Là áo của người đó sao? Thật dễ chịu làm sao!
"Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay bây giờ. Vết thương của cậu rất nặng , xem ra không thể chữa trị đơn giản được."
Người đó vừa nói vừa xốc tôi lên vai cõng đi. Tấm lưng thật vững chắc làm sao, tôi chỉ muốn mãi mãi được áp mình lên tấm lưng này. Cứ như vậy, chỉ như vậy cũng đủ rồi... Không lẽ tôi đã phải lòng người đó rồi sao? Đây liệu có phải gọi là 'Nhất kiến chung tình' như mọi người hay nói không?
"Cảm...cảm ơn anh! Tôi là... Lộc Hàm,...tôi....tôi nên gọi anh...là gì đư...được vậy?" Tên? Tôi muốn biết tên người đó?
Người đó xốc mạnh tôi lên lần nữa rồi cất lên một tiếng cười nhẹ trả lời.
"Tôi là Kim Chung Nhân."
Tôi nhớ kĩ rồi, Kim Chung Nhân.
Hoàn Chương 9.
Vậy là Kim Cải Đen xuất trận kiếm người yêu. Có khả năng cao là Lộc ca cảm nắng người ta mất rồi!
Nguy hiểm! Nguy hiểm nha Thế Huân!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com