Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17 Hoảng sợ

Ôn Quân Trúc gật đầu, tắt đèn xong rồi ôm cô nằm trên giường.

Kiều Vận Chỉ vừa nằm xuống giường liền không kìm được cơn buồn ngủ, ngáp một cái không chút hình tượng, gối đầu là ngủ thiếp đi luôn. Trước khi nhắm mắt lại một khắc, cô bỗng nhiên nhớ tới vấn đề hôm nay vẫn luôn muốn hỏi.

Cô nghiêng người, nhìn thân ảnh người đàn ông nằm trên giường. Cảm giác mệt mỏi tích lũy khiến cô không thể phân biệt vấn đề này có thể hay không, hoặc là nói có nên hay không hỏi.

Không do dự bao lâu, cô vẫn quyết định hỏi ra, "Ôn Quân Trúc."

"Ừm?"

"Anh… là Dom sao?"

"Là cái gì?"

"Không có gì, ngủ ngon."

Nghe còn chưa nghe qua cái từ đó thì chắc không phải người trong giới rồi. Kiều Vận Chỉ trong lòng thở dài một hơi, ban đầu nhìn động tác của đối phương hôm nay… Cô cảm thấy còn rất giống, cũng không biết có phải vì quá lâu không tìm chủ nhân, nên thấy vài động tác liền cảm thấy giống.

Mí mắt ngày càng nặng trĩu, Kiều Vận Chỉ dần dần không chống đỡ được buồn ngủ, nghiêng đầu đã ngủ say.

Một đêm không mộng mị.

Kiều Vận Chỉ là ở một lần xoay người nào đó bị cơn đau nhức toàn thân làm đau tỉnh. Hậu quả của sự phóng túng quá độ đêm qua chính là hiện tại cả người cô giống như bị xe cán qua, toàn thân đau nhức không chịu nổi, chân cũng mềm nhũn. Cô đá đá chân, vừa mới nhấc lên một chút lại nặng nề thả xuống.

Đau ê ẩm, đau quá. Nhưng nghĩ đến cái khoái cảm sảng khoái tột cùng ngày hôm qua liền cảm thấy thật ra cũng rất đáng giá.

Cô cong môi, nghiêng đầu đi xem bên cạnh, nơi Ôn Quân Trúc ngủ đêm qua giờ phút này trống rỗng. Nhìn quanh một vòng, trong phòng cũng không lưu lại dấu vết anh đã từng đến. Nếu không phải cơ thể còn tàn lưu cơn đau dữ dội, cô đều phải cho rằng đêm qua là một giấc mộng.

Ôn Quân Trúc đã đi rồi.

Mặc dù biết ngày hôm sau mỗi người một ngả là chuyện rất thường thấy, nhưng vừa mở mắt liền không thấy người vẫn làm người ta khá khó chịu.

Kiều Vận Chỉ chống tay ra sau giường chậm rãi ngồi dậy, dù đã cố tình thả nhẹ động tác, nhưng khi tác động đến eo vẫn đau "tê" một tiếng.

Vừa định đứng lên, liền nghe được tiếng chốt cửa vặn vẹo. Kiều Vận Chỉ nhíu mày, kéo chăn che kín cơ thể mình.

Là ai? Chẳng lẽ Ôn Quân Trúc lúc đi không khóa cửa kỹ sao?

Trong đầu cô bỗng chốc hiện lên những tin tức về phụ nữ sống một mình bị cướp của, bị xâm hại tình dục. Hô hấp cô trở nên dồn dập, cả người như rơi xuống hầm băng vì hoảng sợ

Kiều Vận Chỉ nhìn quanh một chút, không thấy được cái gì có thể lấy để phòng thân.

Cửa chậm rãi bị đẩy ra, lúc này muốn chạy cũng không kịp nữa rồi. Trong tình thế cấp bách, cô chui vào bên kia giường, góc độ này người đẩy cửa vào sẽ không nhìn thấy cô ngay lập tức, cô có thể có thêm một chút thời gian để giãy giụa.

Cô nín thở, cắn chặt răng nhìn cửa bị đẩy ra, lại sững sờ khi nhìn thấy thân ảnh phía sau cánh cửa.

"Ôn Quân Trúc? Anh còn chưa đi?"

"Ừm, anh vừa mới đến gần đây mua bữa sáng." Nói xong anh còn giơ giơ túi trên tay.

Ôn Quân Trúc vừa đi vào liền thấy Kiều Vận Chỉ kinh ngạc ngồi xổm trên mặt đất, nghi hoặc nhíu mày, đặt đồ vật trên tay ở cạnh cửa, đi đến mép giường ngồi xổm bên cạnh cô, "Sao vậy?"

Đối diện với khuôn mặt tuấn tú phóng đại của anh, cô mới cuối cùng hoàn hồn từ sự hoảng sợ. Hốc mắt hơi hơi ửng hồng, tay nắm thành nắm đấm đấm anh một cái, "Anh làm em sợ chết khiếp. Em còn tưởng anh không khóa cửa, có người lạ vào."

Ôn Quân Trúc sững sờ một chút, dường như không nghĩ tới là nguyên nhân này, "Xin lỗi."

Nói xong anh ôm lấy vai Kiều Vận Chỉ, vòng cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô để trấn an.

Bàn tay lớn ấm áp mang theo lực đạo vững chắc từng chút từng chút vỗ trên lưng, làm thần kinh đề phòng của Kiều Vận Chỉ từ từ nới lỏng xuống.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com