4 Gặp nhau (1)
"Sao lúc thì muốn nhẹ, lúc lại muốn mạnh, hả?"
Hắn cúi đầu khẽ gặm cánh môi của Kiều Vận Chỉ, vừa gặm vừa thúc sâu vào. Lần này không phải chọc vào cổ tử cung mà là trực tiếp thúc vào điểm G và nghiền nát mạnh mẽ.
"A a... Chỗ đó không được...!", Miệng nói không được, chân lại siết chặt eo Ôn Quân Trúc, eo cũng nâng cao hơn để đón lấy động tác của người đàn ông.
Sau khi Kiều Vận Chỉ cao trào thêm hai lần, hắn mới giải phóng bên trong cô thông qua bao cao su.
Ôn Quân Trúc ôm cô, đặt lên môi cô một nụ hôn cực kỳ triền miên, dịu dàng liếm mút, khẽ liếm, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc ái muội.
Hắn chống trán cô, dịu dàng nói, "Đi thôi, đi tắm trước đã."
Ôn Quân Trúc đỡ eo cô, muốn đưa Kiều Vận Chỉ cùng đứng dậy, nhưng cô lại vờ vô lực nằm bẹp ra, bĩu môi làm nũng, "Quân Trúc, không có sức."
Nói xong, cô nở một nụ cười rạng rỡ, hai tay giơ cao ý bảo muốn hắn ôm. Ôn Quân Trúc bất đắc dĩ cười một cái, cam chịu ôm ngang cô lên.
"Đi thôi, đồ lười nhỏ."
Kiều Vận Chỉ vùi mặt vào lồng ngực săn chắc của hắn cười trộm, hít một hơi thật sâu. Người đàn ông luôn có mùi gỗ đàn hương dễ chịu, giờ phút này còn pha chút mồ hôi, mùi hương nồng nặc làm cô đỏ bừng mặt.
Phòng tắm không xa phòng ngủ, liền ở ngay cạnh, cơ bản đi chưa được hai bước đã tới nơi. Lý do chính khiến chúng gần nhau như vậy là vì Kiều Vận Chỉ sợ bóng tối, hy vọng nửa đêm mò đi vệ sinh có thể rút ngắn được hai bước đường.
Thực ra, lúc họ đi xem nhà đã thấy một căn có nhà vệ sinh trong phòng ngủ, nhưng cả hai đều không thích cách bố trí đó lắm, cuối cùng vẫn chọn căn này.
Kiều Vận Chỉ và Ôn Quân Trúc bắt đầu sống chung từ một tuần trước. Nói ra thì có chút khó tin, họ quyết định sống chung khi mới quen nhau được một tháng.
Hai người quen nhau trong một buổi họp mặt bạn bè.
Một năm sau khi tốt nghiệp đại học, Kiều Vận Chỉ dựa vào những tác phẩm tích lũy được thời đại học mà vừa tốt nghiệp đã trở thành tác giả toàn thời gian. Mỗi ngày, cô lặp lại cuộc sống viết lách, đọc truyện, và lười biếng. Thời gian ra ngoài cũng phần lớn là ở quán cà phê, vòng xã giao còn hẹp hơn cả hồi đại học, đời sống tình cảm chẳng có chút động tĩnh nào.
Hai tháng, nửa năm, một năm trôi qua, bạn bè xung quanh cũng đều đã bước vào công sở, có công việc ổn định, đại bộ phận cũng đã có đối tượng.
Vào một buổi chiều thứ sáu bình dị như bao ngày, cô đột nhiên nhận được tin nhắn từ bạn thân Quý Thiến, một tràng dài, nội dung đại khái là nhắc cô nhớ đến buổi họp mặt bạn bè sắp tới.
Kiều Vận Chỉ như quả bóng xì hơi nằm bẹp trên giường, trả lời một tin nhắn rồi gửi đi, "Khó nghĩ quá, không muốn nói chuyện với loài người a."
Bên kia trực tiếp gọi lại, vừa mới bắt máy, trong micro đã truyền đến giọng Quý Thiến hậm hực trách móc.
"Không được đâu, mày không giao lưu với loài người thì làm sao mà tìm được đối tượng, nghĩ lại những ngày xưa chúng ta quẩy tưng bừng đi chứ?"
Kiều Vận Chỉ yếu ớt bổ sung, "Không có chúng ta, chỉ có mày thôi."
"Mặc kệ, cứ là chúng ta. Tóm lại, tao mười phút nữa đến nhà mày, lát nữa xuống mở cửa nha.", nói xong liền không chút do dự mà cúp điện thoại.
"Thiến Thiến, tao..."
Đáp lại Kiều Vận Chỉ chỉ có tiếng nhắc nhở cuộc gọi đã kết thúc.
Cô loạn xạ vò vò mái tóc, cúi đầu nhìn thoáng qua mình đang mặc đồ ngủ ở nhà, đỡ trán thở dài một hơi.
Biết bạn thân nói là làm, Kiều Vận Chỉ mở tủ quần áo chọn một chiếc váy đen ngắn trên đầu gối. Vừa mới thay xong liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com