Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

47. Cơm trưa


Hậu quả của việc phóng túng sáng sớm là Kiều Vận Chỉ lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, một giấc ngủ đến tận trưa mới dậy.

Vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí, cô hít hít cái mũi, sung sướng cong khóe môi, chờ không kịp rửa mặt liền kéo lê đôi chân mềm nhũn chạy về phía phòng bếp.

Ôn Quân Trúc vừa làm xong món ăn cuối cùng, tắt bếp thì Kiều Vận Chỉ vừa đúng lúc đánh cả người vào lưng anh, giống như một con bạch tuộc tám chân, tay chân cùng lúc ôm lấy anh.

"Bảo bối làm gì đó?"

"Làm món em thích nhất ăn." Ôn Quân Trúc xoay người lại, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, "Ngay cả giày cũng không kịp mang, răng chắc cũng chưa đánh, đúng không?"

Kiều Vận Chỉ chột dạ nhìn chằm chằm sàn nhà, mu bàn tay đặt sau lưng, khẽ "ừ" một tiếng.

"Đi trước đi, ngoan."

Nghe giọng điệu ôn hòa của Ôn Quân Trúc, cô không kìm được bắt đầu được đà lấn tới, "Bảo bối muốn ôm."

Nhưng mà không đổi lại được một cái ôm công chúa ngọt ngào, chỉ đổi lấy một cái vỗ nhẹ nhàng xuống mông.

"Chưa nói gì em, mà đã lại được đà lấn tới rồi sao?"

"Quân Trúc —"

Kiều Vận Chỉ kéo dài âm cuối, chui vào lòng anh, người đàn ông bất đắc dĩ bật cười, cuối cùng thỏa hiệp nâng mông cô bế cả người lên.

Cô "A" một tiếng, hai chân vòng lên eo Ôn Quân Trúc, ôm lấy đầu anh, cười đặc biệt vui vẻ.

Vui vẻ đến mức hai chân đá lung tung, lại bị anh vỗ một cái vào mông.

"Ngoan ngoãn chút đi, hay là em muốn "ngủ" tiếp đến tối, hả?"

"Em không có em không muốn em không cần."

Phủ nhận ba lần liền.

Đùa gì vậy? Eo và chân cô bây giờ vẫn còn mềm nhũn đây, suýt chút nữa không thể bò dậy khỏi giường, thế này mà còn làm nữa, sợ là sẽ tinh tẫn nhân vong mất thôi?

Đương nhiên, người tinh thần lẫn thể xác mệt mỏi là cô, chắc chắn không phải Ôn Quân Trúc. Mỗi lần làm xong nhìn anh tinh thần phấn chấn như vậy, cô liền cảm thấy thật không công bằng.

Tại sao đều là anh động, kết quả người bỏ sức ra lại không mệt nằm liệt, còn cô cái này đủ các kiểu tư thế hõm vào lại mệt nằm liệt vậy chứ?

"Bảo bối, anh không mệt sao?"

"Ân? Đây là đang nghi ngờ tôi không được sao?"

"Không không không em thật sự không có, em chỉ là có chút nghi hoặc thôi, nghi hoặc."

Kiều Vận Chỉ đôi mắt hạnh ngập nước chớp chớp, dáng vẻ thành khẩn nhỏ nhắn nhìn qua đáng yêu cực kỳ, Ôn Quân Trúc buồn cười bị cô chọc cho bật cười.

"Tin tưởng anh."

Hai người nũng nịu đánh răng xong, trên đường Kiều Vận Chỉ còn giở trò xấu làm Ôn Quân Trúc lại cùng cô đánh răng một lần nữa, người đàn ông bất đắc dĩ nhướng mày, cuối cùng vẫn chiều theo cô.

"Đánh răng xong rồi, hôn một cái."

Kiều Vận Chỉ vòng lấy cổ anh kéo xuống, in một nụ hôn vị bạc hà lên đôi môi mỏng, nhẹ nhàng chạm một cái liền lùi lại.

Ôn Quân Trúc giữ chặt cổ tay cô, kéo người vào lòng, "Sao lại chạy nhanh vậy, sợ anh ăn thịt em à? Hả?"

"Sợ." Lúc này thì lại thành thật.

"Sợ mà còn dám trêu chọc.", Anh giơ tay vỗ một cái vào cái mông nhô lên, "Đi thôi, đi ăn cơm."

Bữa trưa Ôn Quân Trúc làm ba món và một canh, sườn rán giòn, gà xé phay, một món rau xanh xào và canh sườn củ cải.

Nhìn xem tay nghề của người ta này, rồi lại nhìn món cháo tự hủy hoại đêm qua của mình, sự chênh lệch này thật sự khiến người ta tuyệt vọng.

Sự tuyệt vọng của Kiều Vận Chỉ rất nhanh đã bị sự thèm ăn tràn đầy lấn át, cô múc hai bát cơm, đưa một bát cho anh, rồi sau đó liền không chờ nổi mà đưa đũa về phía món rán.

Vừa mới đánh răng đã kéo dài một chút thời gian, vỏ hơi nguội, nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều nước, gia vị cũng rất vừa miệng, ngoài từ "ngon" ra cô nhất thời không nghĩ ra từ ngữ nào khác để hình dung.

"Quân Trúc làm ăn ngon thật."

Đôi mắt hạnh đáng yêu khẽ nheo lại, hai má phồng lên lên xuống, đáng yêu như một chú hamster nhỏ, chỉ thiếu điều không mọc thêm hai sợi râu, hai chân buông thõng dưới bàn cũng vui vẻ lắc lư.
---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com